Edit+beta: Mẫu Đơn Sắc
Thử rồi lại thử, cuối cùng cũng chắc chắn cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
Lâm Mị rút chìa khóa ra, quay đầu nhìn Lục Thanh Nhai, bất đắc dĩ xoay đầu.
E là lúc cô rời khỏi phòng, người trong nhà nghe thấy động tĩnh, cũng đoán ra mùa đông lạnh lẽo, cô cuống quýt như vậy là vì đi gặp ai đó.
Lâm Mị gõ cửa: “Mẹ, con biết hai người vẫn chưa ngủ, mở cửa cho con một chút.”
Im lặng không tiếng động.
Lục Thanh Nhai giơ tay gõ cửa: “Dì, chú, tôi là Lục Thanh Nhai…”
Bên trong vang dội: “Cút!”
Lục Thanh Nhai buông tay xuống.
Lâm Mị túm lấy ống tay áo của anh: “… Em đưa anh đi ăn trước, trời lạnh, quần áo của anh lại mỏng manh như vậy.”
“Đợi đã.”
Lâm Mị tiếp tục gõ cửa: “Mẹ, có chuyện gì chúng ta cứ nói chuyện trước mặt, mẹ mở cửa đi…”
Chợt nghe cửa trên lầu mở ra, một giọng nữ hỏi: “Tiểu Lâm? Có phải Tiểu Lâm không? Có chuyện gì sao? Không mang theo chìa khóa à?”
Lâm Mị vội vàng nói: “Không sao, dì Lưu… ba mẹ cháu đang ở nhà, có lẽ không nghe thấy cháu gõ cửa.”
Hai người họ đầu gối kề đầu gối, ngồi xuống trên bậc thang trước cửa.
Trong lòng Lục Thanh Nhai áy náy, nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt: “… Anh hiểu hai bác, đổi lại là anh cũng không thể vượt qua ngưỡng này.”
“Thật ra mẹ em còn tốt, nóng xong rồi, vẫn luôn có cách làm mềm được, nhưng ba em rất cố chấp.” Lâm Mị buồn bực nói: “Ân huệ nhỏ không làm gì được ông ấy, phải để bản thân ông ấy suy nghĩ rõ ràng mới được.”
Bỗng nhiên Lâm Mị cảm thấy mũi ngứa ngáy, hắt hơi.
Lục Thanh Nhai vội vàng hỏi: “Có phải lạnh không?”
“Vẫn ổn.” Lâm Mị dùng sức nắm tay anh, lạnh ngắt, như ngâm nước đá: “Anh có lạnh không?”
“Anh không sao.” Lục Thanh Nhai đưa tay ôm lấy cánh tay cô.
Cô di chuyển sang một bên, đến gần anh hơn.
“Anh còn nhớ không…”
“Nhớ…”
Lâm Mị giương mắt: “Anh biết em muốn nói gì sao?”
Lục Thanh Nhai cười: “Lần em bỏ lỡ thời gian ký túc xá đóng cửa!”
Khi đó là vào thu, Lâm Mị ngồi đoàn xe đến xem Lục Thanh Nhai huấn luyện, đến khuya Lục Thanh Nhai đưa cô trở về. Ký túc xá đóng cửa lúc mười một giờ ba mươi phút, cô bị chặn ở cửa, kêu dì quản lý mấy tiếng nhưng không ai trả lời.
Trước lầu ký túc xá có một cây hoa quế, hương thơm ban đêm không nồng đậm như ban ngày, trầm mà xa như ngâm nước.
Dù sao cũng đã muộn, hai người họ dứt khoát ngồi xuống trên bậc thang trước ký túc xá nói chuyện. Có gió có trăng, có những ngôi sao ảm đạm trên bầu trời.
Đó là lần đầu tiên Lâm Mị cẩn thận nhắc đến chuyện tương lai, mà Lục Thanh Nhai cũng không né tránh, mặc dù lời nói lại không rõ ràng.
Lúc đó, anh nói không có suy nghĩ khác, chỉ không muốn sống cuộc sống như ba mình. Anh không thích dựa dẫm, chỉ muốn cống hiến cuộc sống của mình cho những điều bản thân thích.
Cô hỏi, còn em thì sao?
Anh cười nhìn cô: “Chẳng phải em bao gồm trong “thích” sao?”
Lời đó thực sự êm tai, bây giờ mỗi khi cô nhớ đến, cô vẫn có thể nhớ lúc đó tim đập nhanh như thế nào.
Lục Thanh Nhai hạ giọng nói: “Ngoại trừ những lời nói dối lúc chia tay, thì mỗi một câu anh nói với em đều là thật.”
Lâm Mị há miệng: “… Hắt xì!”
Lục Thanh Nhai vội vàng đưa tay dò trán cô: “Có phải em bị cảm rồi không?”
“Không…” Cô cố gắng nuốt nước bọt, cổ họng khô khan đau đớn.
Lục Thanh Nhai nắm chặt tay cô kéo lên từ trên bậc thang, đi tới trước cửa, giơ tay gõ ba cái, cao giọng nói: “Chú dì, hôm nay tôi không quấy rầy nữa, hai người mở cửa cho Lâm Mị vào đi, bên ngoài lạnh, cô ấy bị cảm lạnh rồi.”
Lâm Mị nhỏ giọng: “Lục…”
Lục Thanh Nhai nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nếu em bị cảm thì không bù đắp được, vào trong trước đi, sáng mai anh sẽ quay lại.”
Lâm Mị nở nụ cười: “… Sáng mai em sẽ mở cửa cho anh. Đây cũng là chiến thuật của anh sao?”
Đợi khoảng hơn một phút, cánh cửa được mở ra.
Sắc mặt Lô Xảo Xuân tái mét, chỉ vào Lâm Mị: “Con đi vào.” Rồi lại chỉ vào Lục Thanh Nhai: “Cậu, cút cho tôi!”
“Mẹ…”
Lục Thanh Nhai đẩy Lâm Mị vào trong, ánh mắt có ý bảo cô đừng cứng đầu nữa.
Lâm Mị đang định mở miệng khuyên bảo mấy câu, Lô Xảo Xuân đã nắm lấy cánh tay cô kéo vào, một tiếng “Bịch” lập tức đóng cửa lại.
Lô Xảo Xuân chặn cửa lại: “Nếu con mở cửa cho cậu ta, thì bây giờ hãy thu dọn đồ đạc ra ngoài, cả đời đừng trở về nữa.”
Lâm Mị suy nghĩ một lúc, quyết định hay là thuận theo trước. Đã cãi nhau hơn hai tiếng, bây giờ trời cũng đã muộn, mọi người đang tức giận, gấp gáp nói chuyện vào lúc này cũng không thể có kết quả tốt gì.
Điện thoại rung lên, là Lục Thanh Nhai gửi tin nhắn đến, bảo đêm nay cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai nói sau.
Lâm Mị bảo anh nhanh chóng tìm chỗ ở gần đây, lại hỏi có cần liên hệ Mạc Nhất Tiếu giúp đỡ hay không.
Lục Thanh Nhai: “Không cần. Chú ý giữ ấm, đi ngủ sớm đi.”
Mười phút sau, Lâm Mị nhắn tin cho Lục Thanh Nhai: “Anh đi chưa?”
Đèn ở cửa ra vào đã tắt.
Màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối. Lục Thanh Nhai vẫn ngồi trên bậc thềm, cúi đầu liếc mắt nhìn, rồi trả lời: “Đi rồi. Yên tâm đi.”
Ánh sáng màn hình điện thoại tối xuống, ánh mắt anh nhìn xa xăm, bóng dáng lờ mờ kéo dài xuống cầu thang.
Lúc này, anh rất muốn hút một điếu thuốc, đã bỏ thuốc dường như lại thấy thèm, vô cùng lo lắng, ngũ tạng như thiêu đốt, khói lửa có thể khiến cho anh thư giãn.
Anh không nắm chắc ngày mai có thể thuận lợi gặp ba mẹ Lâm Mị hay không, càng không muốn Lâm Mị kẹp ở giữa rồi chịu ấm ức.
Anh tự mắng mình một câu, đấm một đấm vào lan can, vù vù lắc lư.
Rất lâu sau, đêm hoàn toàn yên tĩnh.
Đoán có lẽ Lâm Mị đã ngủ, Lục Thanh Nhai mới chậm rãi đứng dậy.
Hành lang lạnh như hầm băng, giày da của anh cứng như đá, bàn chân đã đóng băng đến mức hoàn toàn không có cảm giác.
Bên ngoài, tuyết vẫn còn rơi.
Lục Thanh Nhai mở khóa kéo áo khoác ra, ngồi xổm xuống cởi dây giày, rồi lần nữa buộc lại.
Chạy dọc theo vỉa hè trơn trượt, chạy đi.
Chạy gần mười cây số, cơ thể hòa hoãn, nội tâm vốn khiến anh hối hận và tội lỗi bất an vẫn không tiêu tan được chút nào.
Nhìn thời gian, đã gần đến rạng sáng.
Nhanh chóng tìm một khách sạn gần đó, tắm nước nóng, trong đầu buồn bực ngủ say.
Năm giờ sáng, Lục Thanh Nhai tỉnh lại.
Mùa đông đêm dài, trời vẫn chưa sáng, đương nhiên lúc này cửa hàng vẫn chưa mở. Anh đi về phía những nơi đó, kéo anh tỉnh lại từ trong trận cãi vã trong mơ, tiện thể mặc áo bông vào, lại đi về phía tiểu khu của Lâm Mị.
Anh không lên lầu, chỉ đứng dưới bóng cây trước cửa dưới lầu. Tuyết ngừng rơi rồi, nhưng nhiệt độ còn thấp hơn cả hôm qua.
Lúc bầu trời sáng choang, Lục Thanh Nhai nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ trong lầu.
Xác nhận một lúc, anh chắc chắn có lẽ đó là Lâm Lạc Bang mà Lâm Mị đã từng đưa ảnh cho anh xem.
Lâm Lạc Bang mặc một chiếc áo lông ngắn, quần đen dài, dưới chân là giày thể thao chống nước, dưới nách kẹp mấy quyển sách, rụt cổ lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Trong chốc lát, Lục Thanh Nhai đi về phía Lâm Lạc Bang.
Bóng dáng của anh cao lớn, đứng ở chỗ ấy rất có khí thế. Lâm Lạc Bang nhìn thấy, lập tức dừng bước chân lại.
“Chú…” Lục Thanh Nhai gật đầu: “Tôi là Lục Thanh Nhai, có thể làm lỡ chút thời gian của chú không.”
Lâm Lạc Bang chau mày: “Tôi không có gì để nói với cậu cả.”
“Không phải tôi đến để xin chú tha thứ, tôi chỉ đến để bày tỏ thái độ với chú. Tôi đối với Lâm Mị là chân thành. Trước đây đã phạm sai lầm, làm tổn thương đến cô ấy, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng hết sức, lấy cả cuộc đời ra để bù đắp cho cô ấy.” Gió lớn, anh nói rất dồn dập, từng đợt không khí lạnh lẽo thổi đến.
Lâm Lạc Bang nhìn anh, sắc mặt như che đậy sương tuyết: “Cố gắng hết sức? Vậy bây giờ tôi muốn cậu quỳ xuống, muốn cậu nhận sai với con gái tôi trước mặt chủ xí nghiệp toàn bộ tiểu khu, cậu có dám không?”
“Bịch” một tiếng.
Lục Thanh Nhai không thèm suy nghĩ.
Lâm Lạc Bang khiếp sợ: “… Cậu có biết đầu gối của đàn ông là vàng không, lạy trời lạy đất lạy ba mẹ? Con người cậu quá xem nhẹ, tôi xem thường!”
“Chú, những thứ này đều là hình thức, nếu điều này có thể khiến trong lòng chú và dì thoải mái hơn chút, bảo tôi quỳ ba ngày ba đêm cũng chẳng sao cả. Tôi chỉ cầu xin cả đời Lâm Mị được hạnh phúc, ngay cả mạng sống cũng có thể lấy ra cho cô ấy, thì quỳ có tính là gì chứ?”
Quả thật, tục ngữ nói đầu gối của đàn ông là vàng, nếu có thể chuộc lấy tám năm đau khổ của Lâm Mị thì anh cũng tình nguyện quỳ đến khi trời đất già cỗi.
Cho dù là quỳ, sống lưng anh vẫn thẳng tắp, sắc mặt quyết không lùi về phía sau quyết không run sợ.
Lâm Lạc Bang nhìn anh từ trên cao: “Cậu có thể lấy thứ gì để khiến con gái tôi hạnh phúc?”
“Cô ấy muốn gì thì tôi giành thứ đó cho cô ấy.” Lục Thanh Nhai hạ giọng nói: “Tôi đã giao lên cấp trên chuyển nghề, sau khi được phê chuẩn, tôi sẽ trở về thành phố Giang Phổ làm ăn với bạn tôi, sẽ không để cô ấy thua thiệt về vật chất…”
Có người thức dậy sớm đi ra ngoài mua thức ăn, thấy cảnh kỳ quan này, đều muốn dừng chân tò mò nhìn thêm mấy cái.
Có mấy người đi xuống, Lâm Lạc Bang ngượng ngùng: “Cậu đứng lên đi.”
“Chú, tôi cứ quỳ đó, chỉ cần chú nghe tôi nói hết, ngoại trừ phương diện vật chất…”
“Tôi bảo cậu đứng dậy!”
Lục Thanh Nhai không chút cử động, tiếp tục trần thuật sắp xếp phía sau của anh, chỉ sợ nói chậm thì Lâm Lạc Bang sẽ quay đầu rời đi.
Lâm Lạc Bang nhìn anh: “Cậu có biết mấy năm nay con gái tôi đã trải qua ngày tháng như thế nào không? Từ nhỏ đến hai mươi tuổi nó chưa bao giờ chịu chút khổ nào. Chúng tôi vốn không phải là gia đình giàu có gì, nhưng có thể cho con bé thì chúng tôi đều tạo điều kiện hết sức có thể. Ai mà chẳng lớn lên trong sự yêu thương cưng chiều, ai mà chẳng phải là cốt nhục trong lòng ba mẹ, dựa vào cái gì mà cậu lại ức hiếp con gái tôi chứ?”
Lục Thanh Nhai nghiêm túc hạ giọng: “Xin lỗi.”
“Con bé mềm lòng, nhưng chúng tôi thì không. Nếu như sau này cậu còn làm chuyện gì có lỗi với con bé, vậy thì thật sự là hại nó vạn kiếp bất phục đó! Tôi tuyệt đối không đồng ý chuyện của hai đứa đâu… Cậu đi đi, tôi không đánh cậu là do tôi nể mặt cậu, sau này đừng tìm đến đây nữa!”
Lục Thanh Nhai vội vàng mà cũng kiên quyết: “Chú, tôi không có thỉnh cầu gì khác, hy vọng chú đừng làm khó Lâm Mị, để cô ấy tự quyết định… Không phải tôi ỷ vào điều này mà không sợ sệt gì, chú yên tâm. Chú cũng đã nói cô ấy đã chịu rất nhiều khổ, có lẽ cô ấy nên có quyền lợi được lựa chọn ngày tháng sau này, không nên bị chúng ta can thiệp. Bản thân cô ấy quyết định, chúng ta cứ nghĩ cách thành toàn cho cô ấy là được.”
Mấy câu phía sau đã chạm vào đáy lòng của Lâm Lạc Bang.
Trong lúc im lặng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Lâm Mị hét lên từ đằng sau: “Ba! Ba quên mang điện thoại…”
Âm thanh dừng lại.
Lâm Mị nhanh chóng chạy qua đó: “Lục Thanh Nhai, sao anh…” Cô vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
“Không sao.” Lục Thanh Nhai nắm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy đi, trong lòng anh sẽ thoải mái hơn chút.”
Trên nền đất toàn là nước, lại là ngày thời tiết lạnh, đầu gối quần của anh đã ướt đẫm, có thể biết được sẽ lạnh cỡ nào.
Lâm Lạc Bang nhìn thấy Lâm Mị vội vàng muốn kéo Lục Thanh Nhai lên: “Lâm Mị, ba hỏi con một chuyện.”
Ông ấy rất ít khi kêu cả tên lẫn họ, khiến Lâm Mị ngây ra.
Lâm Lạc Bang chỉ về phía Lục Thanh Nhai, lại chỉ về phía mình: “Cậu ta, với bọn ta, con chọn một.”
- -----oOo------