Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Trên trời có trăng, ánh trăng yêu kiều, dưới đất có rượu, hương rượu đậm đà.
Trần gian đã qua bốn tháng thơm hương hoa cỏ, nhưng tại đây vẫn là lúc hoa mai nở đẹp nhất, hương hoa lan khắp bốn phương hòa cùng hơi rượu, khiến người ta không khỏi say mê trong đó. Bên gốc hoa mai là một người đang ngồi, trường bào màu trắng, ngồi dưới ánh trăng bên cạnh nhành mai, nâng chén bạch ngọc nhấp một ngụm, hai mắt hơi nheo lại, như đã say thật.
Nơi đây là vùng đất bên ngoài, là Thiên Ngoại Thiên.
Người này dáng vẻ tuấn mỹ dị thường, không thua gì vầng trăng trên bầu trời, cành mai nở rộ. Nhưng người này lại là một nam nhân.
Còn là một nam nhân không có tóc.
Từng là hòa thượng của Hàn Sơn tự, Vô Tâm. Tông chủ của Thiên Ngoại Thiên hiện tại, Diệp An Thế.
Uống rượu một mình dưới ánh trăng vốn là chuyện tịch mịch, lại còn có từng bông tuyết nhỏ bé rơi xuống, Diệp An Thế giơ tay đón lấy bông tuyết đó, nhưng chúng còn chưa hạ xuống tay hắn đã tan thành nước. Hắn thở dài một tiếng, nhíu mày, cúi đầu định uống một hơi cạn sạch chén rượu, lại phát hiện có hoa rơi trong chén, vì vậy mỉm cười.
Phong hoa tuyệt đại.Trên bức tường phía tây có một tiếng động rất nhỏ vang lên, nhỏ tới mức như âm thanh một đóa hoa mai lặng lẽ lan tỏa. Diệp An Thế nghe được nhưng có vẻ không hề để ý. Hắn đổ chén rượu xuống dưới đất rồi ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm.
Chắc là cuối cùng rồi nhỉ. Diệp An Thế khẽ mỉm cười một chốc, đi tới bên cây mai, vươn ngón tay ngọc cầm một đóa hoa, lặng lẽ suy nghĩ.
Chẳng biết từ lúc nào, bông tuyết rơi xuống bỗng trở nên hỗn độn. Cành mai bắt đầu lay động, như đột nhiên có một cơn gió quét tới. Cuối cùng hoa rơi như mưa, lẫn cùng những bông tuyết đang nhanh chóng bay xuống. Diệp An Thế cảm thấy trước mắt đều bị hoa và tuyết nhanh chóng che phủ. Đối mặt với dị tượng đột nhiên kéo tới này, hắn lại chẳng hề kinh hoảng, chỉ nhìn hoa mai trong tay im lặng không nói một lời.
Đột nhiên một vệt sáng đen đâm xuyên qua hoa tuyết mỹ lệ, đó là một lưỡi đao toàn thân đen kịt, sau khi xuyên thủng làn hoa tuyết đó, đao thế đen nhánh tỏa ra ánh sáng quỷ dị. Ngay lúc lưỡi đao sắp chạm vào ngực Diệp An Thế, rốt cuộc hắn cũng hành động. Thân thể hắn đổ về phía sau, tiếp đó cánh tay nhẹ nhàng vung lên, đóa hoa mai kia lướt sát qua thanh đao bay về phía người cầm đao.
Người kia kinh hãi, vội vàng thu đao lại, đóa hoa mai quét qua râu hắn.
“Nghe nói Hắc Đao Nguyệt Lâm khi sát khí trở nên mạnh mẽ nhất sẽ tỏa ra ánh sáng quỷ dị. Từ biệt đã mười hai năm, nay lại được gặp thanh đao này.” Diệp An Thế đứng thẳng dậy, mỉm cười nói: “Chẳng qua ngươi không phải Lý thúc thúc, mười hai năm trước Lý thúc thúc đã chết rồi. Ngươi là... con gái của ông ấy?”
Đao khách mặc áo đen, chống đao xuống đất, thờ ơ không nói một lời, tuy sát khí lạnh lẽo không hừng hực như lúc vừa rồi nhưng những bông tuyết xung quanh cô vẫn bay lượn ngổn ngang.
“Có phải khi còn nhỏ ta từng gặp ngươi rồi không? Ngươi tên là Lý Vân Yên?” Diệp An Thế suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi. Hắn đột nhiên nhớ tới khi còn bé mình từng gặp cô gái này, khi đó cô tết một búi tóc chổng lên trời, khí thế lúc nào cũng hung hăng. Giờ cũng đã thành một cô gái xinh đẹp, chỉ có điều, lại thành một thanh đao trong tay người khác.
“Đoàn Thần Dật muốn cướp chức tông chủ Thiên Ngoại Thiên đã mười hai năm nay, bồi dưỡng mười hai thanh đao, đặt là ‘Lâm Đao’, là tử sĩ của hắn. Thế nhưng không ngờ ta lại đột nhiên trở về, hắn chạy trốn, để lại mười hai thanh đao này tới ám sát ta. Hôm kia bốn người tới, hôm qua bảy người tới, hôm nay chỉ còn lại một mình ngươi. Ngươi biết rõ là không đánh nổi, vì sao còn tới tự tìm đường chết?” Diệp An Thế chậm rãi bước về phía đao khách kia.
Đao khách xiết chặt đao trong tay, nhíu mày.
“Bởi vì, ngươi yêu hắn?” Diệp An Thế dừng bước, bỗng hỏi.
Đao khách đột nhiên ngẩng đầu, lưỡi đoa màu đen trong tay lại tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
Diệp An Thế lại như hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ bước về cạnh gốc mai rồi thở dài một tiếng: “Hoa mai trong Họa Tuyết sơn trang luôn lặng lẽ úa tàn chỉ trong chốc lát, thường là lúc trên trời có bông tuyết như vậy. Khi cha còn sống mỗi năm ta đều chờ xem cảnh đẹp úa tàn trong chốc lát này. Ông ấy gọi cảnh tượng này là ‘tuyết thương’, ông cảm thấy khi hoa mai úa tàn, tuyết cũng đã chết đi. Vốn đã đợi rất lâu rồi muốn xem cảnh ‘tuyết thương’ này, đáng tiếc, ngươi lại chém một đao làm rụng hết hoa rồi.”
Đao khách nhìn hoa rơi đầy đất, không khỏi buồn bã. Khi cô còn nhỏ thường xuyên thấy người đàn ông mà Diệp An Thế gọi là cha ngắm tuyết rơi trong khoảng sân này. Lúc đó cô đã cảm thấy bản thân ông đã là một phong cảnh giữa khoảng trời tuyết. Đao khách nhắm hai mắt lại, xiết chặt đao trong tay, Diệp An Thế không thấy rõ cô chém ra một đao đó ra sao, nhưng chỉ trong chớp mắt luồng sáng đen đã xuyên qua những bông tuyết rơi, đánh về phía mình.
Hắn nhẹ nhàng vung cánh tay lên, hoa rơi trên mặt đất đều bị cuốn lên, đánh về phía đao khách. Ánh sáng màu đen yêu dị kia lập tức ảm đạm xuống. Đao khách cảm thấy đao thế bị ngăn cản, cuối cùng không cách nào tiến thêm. Cô kinh hãi trợn tròn hai mắt, lại phát hiện cảnh sắc trước mắt đều đã bị bông tuyết cùng cánh hoa bao phủ.
Diệp An Thế nhìn đao khách ngất xỉu trước mắt, đi tới vung nhẹ tay lên, quét sạch cánh hoa tàn trên người cô. Hai người từ trong các đi ra, một người tóc bạc đeo ngọc kiếm, một người áo tím uy nghiêm.
Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu.
“Đưa cô ấy đi đi, sau khi ngủ dậy cô ấy sẽ quên hết mọi chuyện. Mười hai thanh Lâm Đao đều đã gãy, còn có muốn đuổi giết Đoàn Thần Dật hay không thì tùy các người.” Diệp An Thế ngẩng đầu lên ngắm ánh trăng trên trời, đột nhiên ngâm nga: "Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh." (Sương đêm nay trắng xóa, trăng tựa ánh quê hương.
Lấy trong ‘Nguyệt Dạ Xá Ức Đệ’ của Đỗ Phủ.)
Bạch Phát Tiên ngẩng đầu cười nói: “Chẳng hay quê hương trong lòng tông chủ là nơi nào? Là Thiên Ngoại Thiên hay là Hàn Sơn tự?”
Diệp An Thế cười nói: “Ngươi biết trước khi phụ thân ta lên làm chủ Thiên Ngoại Thiên, ông ấy là người nơi nào không?”
Bạch Phát Tiên kinh ngạc lắc đầu: “Tông chủ chưa từng nhắc tới những chuyện quá khứ.”
“Là Hàng Châu, trước khi lên bốn, ta sống ở Hàng Châu cùng phụ thân. Nếu nói tới quê hương, Hàng Châu mới là quê hương của ta.” Diệp An Thế nhìn về phương xa.” Nhưng ta chỉ nhớ trước cửa nhà có một cái hồ, nước hồ xanh biếc, bên hồ là một cây liễu rủ xuống, mẫu thân ta luôn thích quay về phía mặt hồ chải đầu. Thế nhưng một buổi sáng, mọi người tìm thấy lược của bà bên hồ, nhưng rốt cuộc ta không tìm thấy bà đâu nữa. Sau đó, phụ thân dẫn ta tới đây.”
“Ông ấy xây dựng Hoa Tuyết sơn trang, lên làm tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, sau đó lại thống lĩnh mọi tông phái ngoại vực, cuối cùng tiến công Trung Nguyên. Hành động như đầy hào hùng, nhưng ta lại cảm thấy ông cũng không biết nơi mình thật sự muốn đi là đâu.”
“Nếu ta không nhớ nhầm, thật ra phụ thân chết ở Hàng Châu. Đâu là quê hương chẳng quan trọng, nơi nào có người mà ngươi quan tâm, đó mới thậtsự là quê hương.”
“Cho nên bất luận Hàn Sơn tự hay Họa Tuyết sơn trang đều không phải quê hương của ta.” Diệp An Thế vung tay, một áng hoa mai rơi trên mặt đất bay tới tay hắn, hắn đưa lên mũi ngửi.
“Nếu không nhớ nhầm, tông chủ từng nói muốn tới tiên sơn nơi hải ngoại, tới cuối bầu trời.” Tử Y Hầu đột nhiên nói.
Diệp An Thế gật đầu cười: “Không sai. Muốn tới tận điểm cuối xem thử. Đâu có phải ông già, ai lại lúc nào cũng nghĩ tới chuyện lá rụng về cội.”