1. Truyện
  2. Thịnh Thế Diên Ninh
  3. Chương 49
Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 49: Ngự tiền vũ sĩ doanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quả thực mấy ngày nay Nguyễn Vô Niệm quá bận rộn, do đó hắn không chú ý đến tin tức bên ngoài, không biết rằng Lê Thụ đã được tha ra khỏi chiếu ngục. Lúc này nghe Đỗ Quân Đao nói đến hắn mới biết bệ hạ thực sự nghe lời khuyên của hắn, tha cho Lê Thụ đồng thời còn phong làm Ngự tiền vũ sĩ Đô chỉ huy sứ, lịch sử đã có một chút thay đổi nhỏ.

Đỗ Quân Đao dẫn Nguyễn Vô Niệm đến ngôi nhà hai lầu, giao tiếp với lính gác một chút, lính gác đi vào bên trong thông báo, Đỗ Quân Đao quay sang nói với Nguyễn Vô Niệm.

- Ta chỉ có thể đưa Nguyễn vệ uý đến đây, giờ phải trở về vị trí gác.

- Cảm ơn ngươi, về sau có dịp cùng nhau đi uống rượu.

Nguyễn Vô Niệm cũng cười làm thân nói, Đỗ Quân Đao đương nhiên cũng không thể không khách sáo trở lại, gật đầu nói.

- Được, hẹn gặp lại vệ uý.

Đỗ Quân Đao rời đi, lát sau lính gác cũng đi ra mời Nguyễn Vô Niệm vào trong nhà, đi lên lầu hai, lính gác lại dẫn hắn vào trong một căn phòng lớn, bên trong bày biện rất nhiều sách cũng như thẻ tre, cuộn vải, ngồi ở chính giữa gian phòng là một người đứng tuổi ngoài sáu mươi, thân hình có chút gầy gò, gương mặt hơi hốc hác, góc cạnh, trên mặt có một vết sẹo dài trông thật dữ tợn. Nguyễn Vô Niệm chắc mẩm đây chính là Lê Thụ.

- Bẩm Đô chỉ huy sư, Nguyễn Vệ uý đã đến!

Lính gác bẩm báo, Lê Thụ gật đầu nói.

- Ngươi đi ra ngoài đi!

Lính gác tuân lệnh đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng kín cửa lại, lúc này Lê Thụ mới đánh giá Nguyễn Vô Niệm, dù là mặc quan phục, thế nhưng Lê Thụ vẫn cảm nhận được khí thế của Nguyễn Vô Niệm rất mạnh, hạ bàn vô cùng vững chắc. Lê Thụ cố tình nâng lên khí thế của mình gằn giọng hỏi.

- Luyện võ đã được bao nhiêu năm rồi?

Nguyễn Vô Niệm đối với khí thế của Lê Thụ không có cảm giác gì, dù Lê Thụ khí tức là từ chiến trường trui rèn ra, thế nhưng vẫn còn thua kém Hưng Đạo vương nhiều lắm, Nguyễn Vô Niệm đứng trước Hưng Đạo vương bị khí thế đập vào mặt đã quen, nên Lê Tụ tác động đến hắn chỉ là muỗi, hắn bình thản trả lời.

- Mạt tướng luyện võ đến nay cũng được bảy năm.

Nguyễn Vô Niệm nói bảy năm đó là sau khi mẹ hắn qua đời Nguyễn Vô Niệm mới luyện võ trở lại, thực tế hắn đã sớm có một thân công phu trước đó.

Lê Thụ đối với Nguyễn Vô Niệm trước áp lực của mình lại tự nhiên như không có việc gì không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng vô cùng tán thưởng, quả nhiên là người bệ hạ nâng đỡ, không phải là phàm phu tục tử. Lê Thụ lúc bấy giờ mới đứng lên hơi khom người thi lễ nói.

- Tạ ơn La Hiên bá đã nói đỡ, nhờ vậy mà ta mới có thể thoát khỏi cảnh lao ngục.

Nguyễn Vô Niệm không ngờ Diên Ninh hoàng đế lại nói thẳng việc này ra với Lê Thụ, chẳng phải hắn cần phải thu mua Lê Thụ hay sao? Nhất thời Nguyễn Vô Niệm không thể đoán được ý đồ của Lê Bang Cơ là gì. Thế nhưng nhìn thấy Lê Thụ thi lễ Nguyễn Vô Niệm cũng phải đáp lễ nói.

- Đô chỉ huy sứ quá lời, đây là bệ hạ anh minh, biết rõ chỉ huy sứ bị oan nên mới hạ chỉ. Chỉ cần chỉ huy sứ một lòng trung thành, tin rằng thánh thượng sẽ hiểu thấu.

Lê Thụ trong lòng không khỏi động, Nguyễn Vô Niệm thậm chí còn không quên nhắc nhở người hắn cần trung thành là hoàng đế, quả thực là kéo hắn vào chung một thuyền để đối phó với Lê Ê. Gần đây Lê Ê quả thực quá phong quang chói mắt, e rằng không sớm thì muộn cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh như hắn mà thôi.

Nghĩ đến Lê Thụ không khỏi thở dài, từ là anh em đồng cam cộng khổ ở trên núi Chí Linh, ấy thế mà đến khi giàu sang phú quý, công thành danh toại thì quyền lợi làm lu mờ đôi mắt của con người khiến cho bọn hắn tàn nhẫn đến mức hãm hại chính những người chiến hữu năm xưa của mình. Bọn hắn không chết dưới đồ đao của quân Minh mà lại chết dưới âm mưu quỷ kế của đồng bạn.

Hai người khách sáo qua mấy lời, Lê Thụ hứa hẹn chờ cơ thể điều dưỡng tốt, sắp xếp công việc xong xuôi nhất định sẽ đi bá tước phủ làm khách một chuyến, Nguyễn Vô Niệm đáp cầu còn không được. Cuối cùng Lê Thụ cũng đi vào vấn đề chính nói.

- Ngự tiền vũ sĩ là cấm quân có nhiệm vụ bảo vệ hoàng thành, quân số 2300 người được chia làm 5 sở. Theo mệnh lệnh của tiên đế và bệ hạ các quân ngự tiền cũng phải chia làm 5 phiên, mỗi lần trực chỉ là một phiên, bốn phiên còn lại về quê làm ruộng, vì vậy hiện tại quân số bên trong vệ sở cũng chỉ còn lại không đến 500 binh sĩ.

Đại Việt thực hiện chế độ ngụ binh ư nông, vì vậy binh lính từ quân trong kinh hay quân các đạo cũng đều phải chia phiên. Đặc biệt là dưới thời niên hiệu Thái Hoà, Diên Ninh bởi tai dị, thiên tai xảy ra liên tục, triều đình thiếu lương chi trả cho binh sĩ, vì vậy các quân ngự tiền không chỉ bị giảm số lượng tướng hiệu mà còn phải chia phiên để giảm số lượng quân bảo vệ kinh thành xuống, vừa tiết kiệm được cho quốc khố, đồng thời cũng tăng cường sức sản xuất trong điều kiện đất nước đã hoà bình.

Do đó dù có sáu quân ngự tiền bảo vệ cho hoàng thành, thế nhưng thực chất quân số thường trực lại không quá 2800 binh sĩ. Ngoài ra còn có cả Ngự tiền vũ đội ở bên trong cung thành, thế nhưng Ngự tiền vũ đội quân số ít, cũng phải chia làm ba phiên thay nhau về làm ruộng, do đó quân số cũng chỉ có mấy trăm người mà thôi.

Lê Thụ lại nói.

- Ngươi là vệ uý mang trật chánh bát phẩm, nếu ở các đạo có thể thống lĩnh hai đến năm trăm người, thậm chí đứng đầu một sở, thế nhưng đây là cấm quân, vì vậy người dưới trướng của ngươi cũng chỉ có một trăm binh sĩ mà thôi, trong một trăm người này có hai mươi người là thường trực trong quân, số còn lại cũng được luân phiên điều chỉnh về làm ruộng.

Nguyễn Vô Niệm không khỏi cười khổ, chế độ ngụ binh ư nông này thực sự rất thích hợp với Đại Việt là một nước nhỏ, dân ít vừa phải bảo vệ quốc gia lại phải vừa duy trì sản xuất một nền kinh tế nông nghiệp vốn cần nhiều sức lao động. Thế nhưng điều này cũng khiến cho biên chế của quân đội Đại Việt rất không ổn định, đặc biệt là thời kỳ Diên Ninh mãi về trước, quân đội được tổ chức từ các cấp bậc, vệ sở tương đối rối loạn, cho đến các chức vụ quản lý phía trên cũng chồng chéo lên nhau, mãi đến khi Hồng Đức cải cách quân đội thì tình trạng này mới được khắc phục.

- Mạt tướng đã rõ. Nhưng còn có một chuyện nữa, mạt tướng nhận lệnh từ bệ hạ hai ngày sau đi lên Thái Nguyên công cán, xin chỉ huy sứ tạo điều kiện giúp đỡ.

Lê Thụ hôm trước cũng có nghe Lê Liệt nói về tình hình ở Thái Nguyên, chỉ là không ngờ bệ hạ lại quyết định giao việc này cho Nguyễn Vô Niệm giải quyết, xem ra La Hiên bá chính là tâm phúc của bệ hạ. Lê Thụ đương nhiên không dám lơ là, hắn nghĩ một chút liền móc ra một lệnh bài ném cho Nguyễn Vô Niệm nói.

- Vậy ngươi trước đi đến đơn vị của mình tập hợp người, đến nhà kho cần dùng gì cứ việc lấy. Tuy nhiên điều động đi chỉ có thể lấy 50 kỵ mà thôi.

Đi lên Thái Nguyên đương nhiên phải dùng đến ngựa, nếu không đi biết bao giờ mới đến, thế nhưng Ngự tiền vũ sĩ hiện tại trong phiên quân số không nhiều, kéo đi hết thì lực lượng canh phòng sẽ giảm đi. Nguyễn Vô Niệm lắc đầu nói.

- Không cần, mạt tướng chỉ cần 20 kỵ là đủ, mang theo nhiều người Nông Kính trong lòng sẽ e sợ, hiệu quả lại không tốt.

Lần này đi Thái Nguyên Nguyễn Vô Niệm có nhiệm vụ là đi hoà giải, lôi kéo Nông Kính chứ không phải là đi doạ nạt hắn, vì vậy mang binh lính quá nhiều sẽ cực kỳ phản cảm, thậm chí phản tác dụng. Lê Thụ nói.

- Được, tuỳ ý ngươi, lập tức đi lãnh binh đi, ta sẽ để người dẫn ngươi đi.

Nguyễn Vô Niệm một lát sau cầm theo lệnh bài mà Lê Thụ đưa cho, đi theo một binh sĩ đi đến góc Tây Nam của nơi đóng quân, tại đây có mấy căn nhà gỗ lớn, chính là nơi ở của các binh sĩ thuộc sở của hắn. Binh sĩ dẫn đường nói.

- Bên trong có 100 người thuộc sở Thiên Định, bọn hắn về sau là binh lính dưới trướng Vệ uý.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu, đi gần đến nơi Nguyễn Vô Niệm không khỏi nhíu mày, bởi vì quân nơi đây khá bừa bộn, khí giới đặt khắp nơi, rác rất nhiều. Thế nhưng cũng không có cách nào khác, tình hình chung của các đơn vị đều như vậy, bởi nơi đây cũng không phải thuộc riêng về bọn hắn, mỗi lần thay phiên thì người khác cũng sẽ vào ở, sau bốn phiên bọn hắn đến cũng vô cùng bừa bộn, đúng câu cha chung không ai khóc, bọn hắn cũng sẽ không dọn dẹp.

Kiếp trước Nguyễn Vô Niệm có dẫn binh, nhưng là hàng ngàn gia nô, cũng là tư binh của hắn được tổ chức theo kỷ luật của một đội quân hiện đại, ngăn nắp, sạch sẽ đã quen, lúc này nhìn quân doanh bẩn thỉu như thế Nguyễn Vô Niệm vô cùng chướng mắt. Thậm chí lúc này Nguyễn Vô Niệm đi vào trong cũng không ai để ý đến bọn hắn, nhìn sơ qua bọn hắn còn nghĩ Nguyễn Vô Niệm là quan văn, bọn hắn vẫn cứ tụm năm, tụm ba lại ngồi nghỉ ngơi nói chuyện say sưa trên trời dưới đất.

Nguyễn Vô Niệm bên thái dương hơi nổi gân xanh quát lớn.

- Binh sĩ sở Thiên Định tập hợp!

======++

Bởi vì những tư liệu về quân đội trước thời Hồng Đức khá mơ hồ, vì vậy tác cũng chỉ có thể dựa trên một số ghi chép trước và sau thời Diên Ninh để tiến hành phóng tác. Đây là dã sử, không phải lịch sử.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc:

Truyện CV