1. Truyện
  2. Thịnh Thế Diên Ninh
  3. Chương 53
Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 53: Vũ lực của Nguyễn Vô Niệm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Giết!

- Có địch phục kích! Liệt trận!

Nguyễn Vô Niệm quát lớn một tiếng các binh sĩ cấm quân lập tức nhảy xuống ngựa, lấy thuẫn bài trên lưng xuống ngăn chặn phía trước, cung tiễn thủ và hoả thương thủ lui vào bên trong. Ngay lập tức từ hai bên sườn núi mười mấy mũi lang tiễn lập tức phóng thẳng đến bọn hắn, tuy nhiên đao thuẫn thủ ở phía bên ngoài đã nhanh chóng ngăn chặn, xe hàng lúc này cũng trở thành công sự của bọn hắn.

Ầm, ầm!

Mấy phát súng hoả thương của hoả thương thủ bên trong vang lên, trong khoảng cách không đến năm mươi mét, hoả thương vẫn có độ chính xác nhất định, đó là còn chưa kể đến Cấm quân là đơn vị tinh nhuệ, ăn tập bắn súng định kỳ trong năm, vừa nổ súng, đạn mảnh từ bên trong phóng ra làm hai tên sát thủ trúng đạn ngã xuống.

- Chậm rãi di chuyển ra đằng sau xe!

Nguyễn Vô Niệm quát lớn, bọn hắn quân số quá ít, nếu phải phòng ngự cả hai mặt lại không ổn, vì vậy Nguyễn Vô Niệm quyết định chuyển bảy đao thuẫn thủ sang một phía che chắn, phía còn lại có ba người khác cùng với xe hàng hợp thành công sự che chắn cho hoả thương thủ, sau mỗi loạt khai hoả bọn hắn liền nấp xuống xe hàng nạp đạn, rồi mới bắn trả lại. Cấm quân được huấn luyện rất kỹ, phối hợp nhịp nhàng, di chuyển vô cùng có trật tự, tuy vậy một người vẫn bị một mũi tên xuyên vào chân ngã xuống, may mắn Trình Võ nhanh tay lẹ mặt kéo hắn vào trong, sau đó cầm lấy thuẫn bài thay thế vị trí của hắn.

Ngược lại bên kia dù đám tử sĩ chiếm được địa lợi, quân số, cung tiễn bắn nhanh hơn, thế nhưng lại không thể xuyên qua được xe ngựa hay lớn thuẫn bài, vì vậy không có cách nào gây thiệt hại lớn cho Cấm quân phía dưới. Lợi thế bất ngờ cũng đã không còn nữa, tên thủ lĩnh rút gươm ra quát lớn.

- Giết!

Những tử sĩ khác gầm lớn, hơn một nửa số tử sĩ phóng xuống, còn cung tiễn thủ vẫn ở trên bắn yểm trợ. Bọn hắn là những người được trui rèn, tuyển lựa qua những đợt kiểm tra huấn luyện khắc nghiệt của Lê Ê, do đó vô cùng tinh nhuệ, bản thân phát ra sát khí cũng cực kỳ kinh khủng, so với Cấm quân chỉ hơn chứ không có kém.

Lúc này Nguyễn Vô Niệm mới nhìn thấy rõ ràng, phục kích bọn hắn là khoảng bốn mươi người, mặc áo giao lĩnh màu nâu, màu chàm, màu tía, phía vạc chéo có hình màu đen, trên đầu quấn khăn, tay cầm gươm, đi chân đất, đạp trên mặt đất gồ ghề lại như đi trên đất bằng. Tử sĩ cũng không phải là mặt nguyên một bộ màu đen như trong phim, đồng phục lộ liễu như vậy đi đến đâu cũng bị chú ý, bọn hắn ăn mặc như những người dân bình thường mà thôi. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Kết thành viên trận!

Quân đội chính quy khác một đám ô hợp ở chỗ quân đội tác chiến không chỉ dựa vào vũ lực cá nhân mà phần lớn là dựa vào trận hình, trừ khi trận hình bị tan vỡ hoặc truy kích chiến bọn hắn mới tự mình đơn thân độc mã tác chiến. Nghe Nguyễn Vô Niệm hạ lệnh, hai mươi đề kỵ lập tức kết thành một vòng tròn bảo vệ cho năm hoả thương thủ ở bên trong. Đỗ Quân Đao quát lớn.

- Ném thương!

Vừa dứt lời, các binh sĩ sở Thiên Định lập tức ném mã thương trong tay phóng thẳng đến đám tử sĩ đang xông đến, mã thương nặng, do đó tầm ném dù ngắn như tốc độ lại rất nhanh, bốn tên tử sĩ tránh né không kịp bị mã thương đâm xuyên lồng ngực chết lại chỗ. Ngược lại hai cấm quân bị mũi tên bắn trúng ngực nhưng bị giáp da cản lại, dù vẫn bị thương nhưng không thương tổn quá lớn, vẫn còn có thể chiến đấu.

- Giết!

Keng, keng!

Tử sĩ nhào đến chém vào trận hình, các binh sĩ cấm quân vô cùng thuần thục nâng thương đón đỡ, Nguyễn Vô Niệm hô lớn.

- Thu đội!

Vòng tròn lập tức co vào, khiến cho đám tử sĩ chém hụt, nhìn thấy đám tử sĩ lần nữa lao đến Vô Niệm lại hạ lệnh.

- Đẩy!

Huých! Rầm, rầm!

Viên trận đang co cụm bất ngờ vùng lên, các cấm quân dùng chính thuẫn bài đẩy mạnh đến đập mạnh vào người đám tử sĩ khiến cho chúng bị đẩy bung ra sau, vài tên ngã xuống mặt đất, Thái Sung lập tức cầm gậy đầu bị sắt nhọn đâm xuyên qua cổ họng một tên tử sĩ bị đánh ngã xuống. Chỉ là mười mấy tên cung tiễn thủ phía trên liên tục quấy rối, vòng thuẫn vừa mở ra chúng lại bắn thẳng vào bên trong đội hình, hai hoả thương thủ trúng tên ngã xuống.

Phập!

Lại thêm một tên cung tiễn thủ nữa bị Nguyễn Vô Niệm bắn trúng, hắn ở giữa viên trận vừa chỉ huy vừa đảm nhiệm tấn công đám cung tiễn thủ phía xa. Dù hắn không phải là thần tiễn thủ, nhưng tiễn pháp vẫn rất tốt, sáu mũi tên bắn chết hai tên, bị thương một tên khiến cho đám cung tiễn thủ bên kia không dám bắn mạnh như vừa rồi. Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm không khỏi nhíu mày, dù rằng bọn hắn kết viên trận chiếm được ưu thế, thế nhưng mười mấy tên cung tiễn thủ kia chính là vấn đề, bọn tiễn thủ này mới bắn ra chưa đến mười lượt tên, vì vậy mũi tên của chúng còn rất nhiều, trong khi phía bọn Quân Đao còn phải vừa chống đám tử sĩ cận chiến, vừa phải phòng ngừa đám cung tiễn thủ kia, cứ giữ viên trận làm bia ngắm rõ ràng không phải sự lựa chọn khôn ngoan. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Vũ Lương, chỉ huy thập đội của ngươi bảo vệ thương thủ, Quân Đao chuẩn bị theo ta, nhất định phải giết cho được đám cung tiễn thủ kia. Hoả thương thủ, nạp đạn yểm trợ cho viên trận.

Hoả thương bắn quá chậm, tầm xa lại không thể đọ với cung thủ, chi bắn để bọn hắn hỗ trợ viên trận thì hơn.

- Rõ, Vệ uý.

Nguyễn Vô Niệm rút ra Dũng Dực đao, lưỡi đao gặp ánh sáng phát ra một tiếng oanh minh, hắn quát lớn.

- Giết!

Phía cánh trái viên trận lập tức mở ra, Nguyễn Vô Niệm từ bên trong bất ngờ xông ra, Dũng Dực đao khí thế như rồng chém xuống, tên tử sĩ hoàn toàn bất ngờ, hắn không ngờ thiếu niên này lại ra tay nhanh đến như vậy, lưỡi đao ánh lên, một cái đầu liền lăn lông lốc xuống dưới mặt đất, máu huyết bắn thẳng lên trời, thi thể không đầu đổ gục xuống.

Đám tử sĩ hơi khựng lại một chút, đám người Quân Đao cũng lập tức lao lên vung gươm đối chiến với đám tử sĩ. So vệ độ tinh nhuệ thì đám tử sĩ còn nhỉnh hơn cấm quân, dù sao chúng cũng là những đấu sĩ chuyên nghiệp, trong khi đó cấm quân dù mang danh là quân thường trực nhưng cũng chỉ được huấn luyện nhiều hơn lực lượng bán quân sự một chút, dù sao bọn hắn còn phải chia phiên về làm ruộng. Thế nhưng bù lại chính là cấm quân là đơn vị quân đội được trang bị tinh lương, có mặc giáp trên người để bảo vệ mình, nhiều lúc gươm chém vào chưa chắc đã xé được lớp giáp.

Hai bên nhất thời đánh cân bằng, trong khi Vũ Lương co lại vòng tròn đối chiến với một đám tử sĩ khác, hoả thương thủ phía sau được bảo vệ lập tức nã đạn về phía đám tử sĩ lao đến, lần này đạn bắn ra trực tiếp giết chết ba tên tử sĩ trong khoảng cách năm mét, thậm chí một viên đạn còn xuyên qua hai người.

- Giết chết bọn chúng!

Nhìn thấy cấm quân lao ra, tên đầu lĩnh liền đối chiến với Quân Đao, trong khi đó Vô Niệm cũng được ba tên tử sĩ chăm sóc, Thái Sung liền nhào đến kéo đi một người, hắn không quá lo lắng, hắn thừa biết bản lĩnh của ông chủ mình như thế nào.

Đám tử sĩ quả thực quá tinh nhuệ, mỗi đường đao chém đến cực kỳ ác liệt, Cấm quân chỉ trong chớp mắt bị hạ mất một người. Nguyễn Vô Niệm nhất thời chưa thể giải quyết nhanh bọn chúng, trong khi mưa tên không ngừng buông xuống. Nguyễn Vô Niệm biết rõ càng đánh lâu bọn hắn càng bất lợi, hắn đã thấy Phi Ảnh đứng ở góc xa, lúc này hắn cần Phi Ảnh.

- Chết đi!

Hai tên tử sĩ lúc này thậm chí đã quên mất mệnh lệnh để mạng sống lại cho Vô Niệm, bởi vì lúc này bọn hắn nhận ra tên bá tước nông dân này không chỉ không nhác gan mà còn cực kỳ khó đối phó nếu không dùng toàn lực. Nhìn thấy hai lưỡi đao đã muốn chặt vào vai mình, Nguyễn Vô Niệm hừ lạnh một tiếng, tay dùng lực chém thẳng vào sống đao của chúng, sức mạnh lớn đến nổi hai tên tử sĩ phải lùi lại nửa bước, nhìn thấy Vô Niệm đang hở phía dưới hạ bàn, một tên lại vung đao chém thẳng, trong khi một tên khác lộn xuống dưới đất một vòng ý đồ chặt chân của Vô Niệm.

Nào ngờ Vô Niệm chính là chờ đến khoảnh khắc này, hắn bất ngờ quỵ một chân xuống vừa vặn né đòn chém của một tên, Dũng Dực đao cắm xuống đất trước tiên chặn lại lưỡi đao của kẻ tấn công vào chân của hắn. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Lên cho ta!

Hắn vung đao lên, Dũng Dực đao kéo theo cả lưỡi đao của tên kia lên cao quá đầu chặn lại đòn chém bồi của tên còn lại đánh bung hắn ngã ra đất. Hai tay của Nguyễn Vô Niệm như cái kìm sắt rút Dũng Dực đao ra lại đâm thẳng vào hông của tên tử sĩ, tên tử sĩ hoảng sợ lập tức lùi lại một bước huy đao đón đỡ, thế nhưng nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, Nguyễn Vô Niệm đã đứng thẳng người lên, thân người xoay nửa vòng, tay cầm ngược lưỡi đao đâm lướt qua cổ của tên tử sĩ, bàn chân lập tức di chuyển ra sau lưng hắn, lưỡi đao di chuyển theo cắt cái cổ tên tử sĩ thành một đường tròn hoàn hảo, đầu lâu rụng xuống mặt đất. Tên còn lại muốn nhân lúc Nguyễn Vô Niệm còn chưa vững châm đâm đến, thế nhưng Vô Niệm lúc này thân hình như đang múa, vừa nhanh vừa uyển chuyển, mũi chân phát lực trước tiên chặn lưỡi đao đang đâm đến đánh lệch qua bên hông, sau đó Dũng Dực đao đã nhanh như chớp đặt lên cổ của tên tử sĩ, hai tay vung mạnh xuống, thêm một cái đầu lâu lại rơi ra.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc:

Truyện CV