Cho đến khi Dương Hằng tỉnh dậy, thờ gian đã vào nửa đêm.
Nhưng dù vậy phía bên ngoài hắn vẫn nghe loáng thoáng được âm thanh.
Có vẻ như giải quyết các hậu quả sau chiến đấu vẫn chưa hoàn tất.
Những người trong phòng hầu như đã ngủ hết, hắn thừ người ra.
Không cảm xúc nhìn lên trần nhà.
Làm nhịp tim hắn bình ổn lại.
Lúc này cảm xúc của hắn đã khá hơn trước một chút.
Vẫn nằm ỳ trên giường không biết làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn kích hoạt quyền hạn sơ lược bối cảnh.
Dương Hằng đối với thế giới này hiểu biết quá ít, nếu cứ tiếp tục vô tri như vậy khả năng chết sẽ tăng cao.
Sơ lược bối cảnh:
Năm , loài người đã thành công chế tạo được phi thuyền đủ khả năng du hành khoảng cách cực xa trong không gian.
Năm , phi thuyền mang theo phi hành gia bắt đầu xuất phát với mục tiêu là sao Hỏa.
Với công nghệ tiên tiến, họ chỉ mất tháng để đặt chân lên sao Hỏa.
Tại đây, phi hành đoàn phát hiện tàn tích còn sót lại của nền văn minh sao Hỏa.
Nền văn minh này theo xác thực của các nhà khoa học là đã tồn tại từ triệu năm trước, thông qua những tàn tích còn sót lại.
Sao Hỏa tại mấy chục triệu năm trước đã có là một nền văn minh cực kì hiện đại, đã phát triển ra bên ngoài hệ mặt trời.
Những công nghệ được phát hiện và mang đều vượt xa trái đất từ đến năm.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, bọn họ còn phát hiện tại sâu nữa dưới lòng đất là một phi thuyền khổng lồ.
Công nghệ của văn minh sao Hỏa tuy rằng vượt qua văn minh nhân loại, nhưng nhân loại chính mình có thể giải đọc, áp dụng để nâng cao chỉnh thể khoa học kĩ thuật hiện này.
Còn thứ công nghệ trong chiếc phi thuyền này đã siêu việt tất cả những gì bọn họ có thể biết, cơ hồ chạm đến lĩnh vực của "thần".
Có người lúc đó đã phán đoán rằng chiếc phi thuyền này khả năng cao là đến từ một nền văn minh thứ ba chưa biết được.
Hơn nữa không phải từ hệ mặt trời này.
Biết được điều này, trái đất bằng mọi giá phải đem toàn bộ những thứ này mang về.
Năm , một hạm đội với phi thuyền cỡ lớn, mang theo nhân viên thực hiện công tác di chuyển.
Nhưng bọn họ không hề biết rằng, bước sóng sinh mệnh của quá nhiều người đã hỗn hợp lại một chỗ, vô tình đánh thức một giống loài kinh khủng.
Năm , toàn bộ phi thuyền cùng tàn tích đã di chuyển hoàn tất, đó cũng là lúc sinh vật kia thức tỉnh trong lòng sao Hỏa.
Sau này, nhân loại gọi giống loài quái vật này là doom.
Doom chúa thức giấc, cùng giống loài của mình lần theo hạm đội đến trái đất.
Toàn bộ doom, tính cả doom chúa bám trên con doom sau này được con người mệnh danh là cỗ máy chiến tranh, với kích cỡ to ngang một hòn đảo nhỏ và có thể du hành ngoài không gian.
Đó cũng là dấu hiệu đầu tiên của thảm họa diệt vong.
Ngày //, doom cỗ máy chiến tranh đổ bộ xuống bề mặt trái đất, bắt đầu mở màn cuộc chiến tranh xâm lược địa cầu.
Hiện tại là năm , chiến tranh mười năm, đội quân doom càng ngày càng khủng khiếp, nhân loại lụi bại liên tục, nhưng cũng tranh thủ đầy đủ thời gian để tiêu hóa công nghệ của văn minh sao Hỏa, đánh ra thế trận giằng co.
Nhưng trận chiến cuối cùng quyết định tồn vong của nhân loại sớm muộn cũng sẽ bắt đầu.
Địa điểm hiện tại: Trái đất, thành Karj.
Mục tiêu đánh giết:
Bào thai doom điểm tích lũy.
Doom điểm tích lũy.
Doom tinh anh điểm tích lũy.
Doom không chiến điểm tích lũy.
Doom không chiến tinh anh điểm tích lũy.
Doom thống lĩnh điểm tích lũy.
Doom cỗ máy chiến tranh điểm tích lũy.
Doom vương điểm tích lũy.
Doom chúa điển tích lũy.
Sơ lược hoàn tất, Dương Hằng đem thông tin chỉnh lý một phát, dài dòng là thế, nhưng nội dung sơ lượng có thể tóm gọn trong hai câu.
Loài người lần đầu tiên phi hành đường dài trong vũ trụ, tình cờ đánh thức giống loài doom khả năng cao là thứ đã tiêu diệt văn minh sao Hỏa triệu năm trước.
Đồng thời khiến nó bám theo về hành tinh mẹ.
Điểm tích lũy hiện tại hắn có được là điểm bởi vì hắn đã giết một con doom.
Không tiếp tục tra cứu mấy quyền hạn khác.
Dương Hằng đem thông tin trong đầu tắt đi, rời giường đi vào nhà vệ sinh.
Trong ánh đèn led sáng xanh nhức mắt, hắn nhìn chính mình trong gương.
Đầu tóc rối bù, ăn mặc bẩn thỉu luộm thuộm, cả người bởi vì nhiều năm không ăn uống hẳn hoi mà trông gầy hơn một vòng so với người bình thường.
Hắn đưa tay hứng lấy nước, hất lên mặt làm mình tỉnh táo.
Sau đó rảo bước ra bên ngoài.
Trái với khu quân sự đang tấp nập,ngoại thành đã trở nên hoang vắng, có vẻ toàn bộ dân cư đã được di tản đi.
Dương Hằng có nghe một số người bàn tán, nếu nơi này không giữ được, phòng tuyến số sẽ chỉ còn duy nhất thành lớn là thành Rorgh, đe dọa nghiêm trọng phòng tuyến số cùng với co rút rất nhiều vùng an toàn.
Nếu trận này thắng, khả năng cao nhân loại sẽ tổ chức phản công tức thì, dựng lại phòng tuyến số .
Nhưng Dương Hằng nghĩ đến lũ doom như cơn lũ quét đến hàng ngàn hàng vạn con kia mà vẫn thấy rùng mình, loài người thật sự có thể thắng sao?
Hắn mê man đứng lặng một lúc lâu, cho đến khi tiếng thông báo triệu tập vang lên.
Dù đã là ban đêm nhưng không ai tiếp tục ngủ, tổng cộng người trong quân khu tính cả hắn đều chăm chú theo dõi thông báo.
Ngày mai, lấy ngoại thành làm chiến trường, khu quân sự là giới tuyến, tuyệt đối phải bảo vệ tốt dân cư và vật tư trong nội thành, kéo dài thời gian cho đến khi toàn bộ chuyển đi, rút về thành Rorgh.
Xem ra dù ngày mai dù thắng hay thua, thành Karj sụp đổ đã là điều tất nhiên.
"Các vị, không cần quá mức tuyệt vọng, bởi vì ngày mai sẽ có quân đội từ Rorgh tới chi viện.
Vậy nên chúng ta chỉ cần trụ được cho đến khi bộ đội thành Rorgh đến giải quyết là được.
Tìm truyện hay tại || T гЦмtгuуen.
m e ||
Câu nói của chỉ huy có hiệu quả không tệ, sĩ khí được vớt vát chút ít.
Dù sao hai chữ "chi viện" trong tình cảnh này cũng đích thật làm người ta phấn chấn.
"Những người ở đây, dù các vị là ai, nhưng khi các vị sẵn sàng mặc lên người áo giáp đối mặt với lũ gớm ghiếc kia, các vị...!đều là anh hùng."
Nói xong, chỉ huy cúi đầu xuống, tất cả mọi người ý chí như bị dẫn lửa, bốc cháy mãnh liệt.
Chỉ có Dương Hằng đứng ngơ ngác.
Hắn...!là anh hùng ư?
Chuyện cười gì vậy?
Hắn đối mặt với lũ doom không phải do dũng cảm, mà là sợ đến cứng người.
Có anh hùng nào lại hèn nhát như vậy không?
Anh hùng...
Anh hùng không phải là hắn Dương Hằng! Tuyệt đối không thể!
Kí ức về vụ đắm tàu như từng chiếc gai nhọn đâm vào Dương Hằng, từng thời từng khắc đau nhức.
Đã có nhiều lần hắn ảo tưởng, ảo tưởng rằng anh hùng thật sẽ xuất hiện, cứu hắn và cha mẹ.
Nhưng không, tất cả những gì hắn thấy chỉ là cha và mẹ đem chỗ ngồi thuyền cứu nạn duy nhất còn lại cho hắn, sau đó là hắn bất lực, nhìn cơ nghiệp hai đấng sinh thành vất vả xây dựng bị coi thành miếng bánh ngọt chia cắt.
Bất lực nhìn trong phiên tòa, những kẻ bất lương đã gián tiếp gây ra vụ đắm tàu ung dung thoát tội, thậm chí hắn còn nghe được rõ ràng tiếng cười đùa của lũ khốn khiếp kia sau cánh cửa phòng xét xử.
Toàn bộ thế giới trong mắt một đứa trẻ đã trở nên bẩn thỉu như thế đấy.
Không có ánh sáng, cũng không có anh hùng bảo vệ công lý nào cả.
Từ đó, hắn trốn tránh thế giới này, tự nhốt mình trong không gian riêng.
Hắn sợ hãi không dám ddoois mătn với thế giới, như một con vật bị tổn thương chạy trốn đến hốc nhỏ liếm láp vết thương.
Dương Hằng đã lớn, trở thành một thanh niên tuổi, nhưng hắn kì thật vẫn chỉ là đứa bé ngày nào, bất lực nhìn cha mẹ vì cứu mình mà chết..