Hắn men theo từng cái bụi rậm mà đi về phía trước, tìm về phía nàng ta, nơi mà nàng đang tắm.
Gương mặt nhỏ nhắn của hắn lại nở ra một nụ cười trông rất dâm, thậm chí ngay trên khóe miệng của hắn còn có một dòng nước giãi chảy ra đến.
Ngay khi tiến đến lại gần, hắn vén ra một đầu kẻ hở mà đưa mắt nhìn ra.
“Oa. Thật là cảnh đẹp ngàn năm có một”. Hắn liền thốt lên, lời nói của hắn chỉ là nói gió ra mà thôi, nên nàng ta không thể nghe thấy được.
Trước mắt hắn là một dáng người cao ráo thon gọn, nàng ta cao khoảng chừng hơn bảy thước cùng mái tóc dài suôn mượt được thả dốc xuống như một dòng thác. Cơ thể đầy đặn với từng vòng rất nổi trội, bầu ngực căng mọng trĩu xuống cùng hai hạt nhũ hoa hồng hào trông cực kỳ khiêu gợi. Vòng eo thon gọn với đường cong hình chữ V ôm lấy cặp mông căng còn chắc nịch. Cặp chân dài thon gọn cùng làn da trắng sáng hồng hào.
Gương mặt nàng cực kỳ tinh tú với ngũ quan cực kỳ tỉ mỉ, cặp mắt bồ câu to tròn với con ngươi màu đen sáng ngời, hai hàng lông mi dài cong vuốt tinh tế cùng hai hàng mày ngài thon gọn kéo dài. Sống mũi cao rất gọn gang cùng cặp môi anh đào hồng hào.
Đại mỹ nữ!
Nhìn thấy cảnh tượng bổ mắt này, hắn khóe mũi có chút tanh tanh lên, dần dần một dòng máu chảy ra từ trong cánh mũi của hắn nhỏ giọt xuống đất.
“Thật đẹp, thật khiêu gợi”.
Hắn không có kiềm lòng được mà thốt lên thành tiếng.
“Ai?”. Rất nhanh, nàng ta liền có phản ứng, tốc độ của nàng cũng thật là nhanh. Vừa tức thời liền nhảy ra khỏi dòng nước mát lạnh mà nhảy lên bớ. Đưa tay lên nắm lấy vạt áo che lấy toàn thân rồi rút kiếm hướng về phía thanh âm của hắn.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía bụi cây nơi mà hắn đang trốn đó.
“Kẻ nào? Nhanh chóng đi ra”. Gương mặt nàng có chút đỏ lên ngại ngùng rồi quát lớn.
“Tiểu tỷ tỷ, đừng dọa ta, ta sợ”. Hắn từ trong bụi dần dần đi ra.
Lộ rõ toàn bộ dung mạo của hắn. Gương mặt búng ra sữa cùng cặp mắt to long lánh ướt át như đang sắp khóc. Gương mặt lấm lem cùng bộ trang phục bình thường dính đầy bùn đất, trông rất đáng thương.
“Thì ra là một đứa trẻ con”. Trông thấy đứa trẻ đó đáng thương như vậy nên nàng ta có chút mủi lòng. Thanh kiếm sắc bén kia dần dần hạ xuống.
“Tiểu đệ đệ, sao ngươi lại ở nơi hoang vu này. Cha mẹ của ngươi đâu?”. Nàng lên tiếng hỏi thăm.
“Oa oa oa…”. Đột nhiên, hai hàng nước mắt của hắn chảy xuống, cong ngươi đỏ bừng, hắn phá lên khóc lớn như đang nhận ủy khuất nào đó.
“Tiểu đệ đệ, ngươi làm sao?”. Trông thấy một đứa trẻ phá lên khóc lớn như vậy, nàng ta liền cảm thấy trong lòng có chú trĩu nặng xuống, nàng nhanh chóng mặc vào áo quần rồi chạy về phía hắn.
“Oa oa… Ta không có cha mẹ, ta bị lạc đường… Oa oa”. Được nữ tử kia hỏi thăm, hắn càng được đà mà khóc lớn hơn.
“Tiểu đệ đệ. Ngoan, đừng khóc, có tỷ tỷ ở đây”. Khóe mắt nàng có chút cay cay, lòng nàng càng ngày càng trĩu xuống, rồi nhanh đưa tay ôm lấy hắn vào trong lòng ngực rồi nói.
“Ưm…”. Cảm nhận thấy bầu ngực mát rượi thơm mát, khóe miệng hắn lại nở ra một nụ cười quái dị. Cũng vì thế mà hắn cũng đã ngừng khóc mà trả lời.
“Cởi đồ ra để tỷ tỷ tắm cho”. Trông thấy toàn thân hắn dính toàn là bụi đất nên nàng mới lên tiếng. Đưa tay gỡ bỏ từng cái khuy cài trên áo của hắn rồi gở bỏ xuống lớp áo bên ngoài, thân hình mũn mĩm trắng hồng hiễn diện trước mắt. Nàng nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ lấy cái quần phía bên ngoài để hắn hoàn toàn trần truồng.
“Tiểu tỷ tỷ cùng tắm sao?”. Thanh giọng non nớt của hắn vang lên. Nàng ta nghe thấy như vậy nên gương mặt đã đỏ nay càng ngày càng đỏ hơn, tỏ vẻ ngại ngùng.
“Ừm, ta cùng tắm”. Nàng có chút suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Một lúc sau!
Cả hai người cùng nhau đi ra chính giữa con suối mà tắm, dòng nước trong suốt mát lạnh từ phía chân dâng lên tới ngang ngực của hắn.
Ở phía sau lưng, nàng ta đưa tay lên bắt đầu kỳ cọ phía sau lưng giúp hắn để tẩy hết toàn bộ đất bẩn dính trên cơ thể.
“Ta tên Lý Hinh Nhi, không biết tiểu đệ tên gọi là gì?”. Nàng tên Lý Hinh Nhi vừa ký lưng cho hắn vừa hỏi.
“Hinh Nhi tỷ tỷ, ta tên là Đế Nguyên Quân, người ta hay gọi ta là tiểu sư phụ”. Thanh âm hắn dõng dạc trả lời.
“Tên nghe thật là lạ”. Khóe miệng nàng lẩm nhẩm.
“Hồi nảy sư tỷ dùng kiếm, có phải hay không là một người tu luyện”. Hắn quay đầu nhìn nàng rồi hỏi.
“Đúng rồi, ta rời quê đến đây chuẩn bị tham dự khảo hạch vào Tinh Kiếm Các”. Nàng cũng không dấu diếm mà nói.
“Tinh Kiếm Các? Mấy phẩm tông môn vậy?”. Hắn có chút tò mò nên hỏi.
“Là Tam phẩm tông môn, tại Nam Hoang vương triều này thuộc hàng cao tầng, chỉ kém Nhi phẩm tông môn một chút thôi”.
Tông môn chia làm những cấp bậc: Bá chủ, Cao tầng, Nhị phẩm cho đến Ngũ phẩm, sắp xếp từ cao cho đến thấp.
“Tỷ Tỷ lợi hại nha. Ta cũng rất mạnh đó nha, ai cũng gọi ta vì Tiểu sư phụ đó”. Hai tay hắn chống nạnh rồi cười nói.
“Ừm, đệ rất lợi hai”. Nàng cũng vì thế mà phá lên cười. Có ai tin được đứa trẻ tuổi lại là một vị cao thủ đâu.
“Ta nói thật, tỷ tỷ có thể bái ta vì vi sư được nha”. Hắn cũng không thèm để ý mà tiếp tục nói.
“Hah hah hah. Đệ quả thật là giỏi, tiểu sư phụ”. Giống như nàng ta đang trào phúng vậy.
“Đúng rồi, để ta giúp tỷ tỷ thoải mái, trước ta được nhiều tỷ tỷ khác bảo làm vậy lắm”. Hắn đột ngột quay người nhìn trực tiếp rồi lên tiếng.
“Thật sao?”. Lý Hinh Nhi cũng hơi chút tò mò nên hỏi ngược lại.
“Tỷ tỷ yên tâm, tay nghề ta giỏi lắm”. Hắn trả lời rất dỏng dạc và tràn đầy sự tự tin.
Hắn nhanh chóng đi vòng ra phía sau lưng nàng rồi đặt tay lên trên, bàn tay mềm mịn nhẹ nhàng di chuyển chà xát lên cánh lưng trắng sáng mịn màng.
Lỹ Hinh Nhi gương mặt bắt đầu đỏ lên, cảm giác ở sau lưng thật là thoải mái, hắn chỉ mới đưa tay như thế thôi nhưng mà cái cảm giác thích thú này khó lòng mà cưởng lại.
Rất nhanh, hắn liền đưa tay vòng qua nách rồi dần dần tiến về phía trước, hai tay ôm chặt hai quả ngực to tròn đầy đặn của nàng rồi lien tục bóp nắn.
Điều này khiến nàng thân thể đột nhiên run lên. Quá bất ngờ.
“Nguyên Quân, đệ làm cái gì vậy?”. Nàng thanh giọng có chút thấp thỏm vang lên.
“Các tiểu tỷ tỷ kia bảo ta làm như vậy. Massage như thế này mới đúng”. Hắn lại thản nhiên trả lời, giọng nói trong trẻo của hắn vang lên khiến nàng khó lòng mà phản bác được.
Thấy Hinh Nhi không còn phản ứng gì thêm, hắn càng ngày càng lấn thêm, lòng bàn tay điệu nghe lien tục di chuyển khắp hai quả ngực mà nắn bóp. Lâu lâu, hắn lại đá qua hai đầu nhũ hoa hồng hào đang cương cứng. Chỉ là vô tình chạm vào thôi nhưng cơ thể nàng càng ngày càng run lên, giống như bị một dòng điện chạy xuyên suốt trong cơ thể vậy.
“Ah.. ưm”. Khóe miệng Hinh Nhi không kiềm chế được mà phát ra thanh âm rên nhè nhẹ nghe rất dâm dục, cùng gương mặt đỏ hồng, khóe miệng mím chặt ngăn chặn thanh âm này vang lên.
Một lúc lâu sau!
“Tiểu tỷ tỷ, ta xong rồi”. Thanh âm dõng dạc của hắn vang vọng bên tai.
“Ừm, xong rồi sao?”. Nghe thấy vậy, Lý Hinh Nhi có chút hơi tụt hứng nhưng nàng không thể hiện ra ngoài mà chỉ nở một nụ cười tươi.
“Nhanh mặc áo quần vào không lại bị cảm lạnh bây giờ”. Nàng đưa tay lấy bộ áo quấn mang vào rồi nhắc nhở hắn.
Bên cạnh, một bọc đựng áo quần của hắn cũng được mở ra, từ trong đó là từng bộ áo quần được sắp xếp rất ngăn nắp và có một thanh kiếm có màu xanh ngọc bích đang đóng kín ở trong vỏ kiếm.
Lý Hinh Nhi trông thấy vậy liền giật mình, ánh mắt rung động nhìn về phía hắn.
Thượng Phẩm Pháp Khí!
“Tiểu đệ, ngươi đây là?”. Nàng chỉ tay về phía thanh kiếm kia rồi hỏi với giọng ngập ngừng.
“Ta đã bảo mà, ta là một đại cao thủ”. Hắn nở một nụ cười tươi rồi nói.
Lúc đầu nghe hắn nói như vậy thì nàng có chút không tin nhưng lúc này có chút khó nói được.
Đang đùa hay sao?!
Nàng xuất thân từ Lý Gia, một gia tộc lớn từ phía Bắc Nam Hoang Vương Triều, thân là con của trưởng gia tộc nên nàng rất được ưu ái, gia tộc hết sức bồi dưởng nàng. Từ năm tuổi đã bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ, nàng đã là tuổi, nhưng trong tay nàng cũng chỉ có hạ phẩm Pháp Khí mà thôi.
“Tiểu tỷ tỷ thích thì ta cho”. Trông nàng ta có chút đờ đẩn, hắn liền lên tiếng.
“Cái này không được, thứ này quá quý giá nên ta không thể lấy, đó là của đệ”. Lý Hinh Nhi là một người có tính cách rất thật nên nàng lắc đầu trả lời.
“Không biết tỷ tỷ bây giờ cảnh giới gì rồi”. Hắn giả vờ quay qua dò hỏi.
“Ta Thức Nhân Cảnh tứ tầng, không biết tiểu đệ cảnh giới gì”. Khi hắn nói ra thì nàng mới nhớ đến, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn muốn nhìn thấu nhưng giống như nhìn vào cái lỗ đen vậy. Hoàn toàn không nhìn ra được.
“Ta chỉ là Luyện Nhân Cảnh đỉnh phong thôi nha”. Hai tay chống nạnh, mặt vểnh lên cao rất tự tin trả lời.
tuổi, Luyện Nhân cảnh đỉnh phong?!
Lý Hinh Nhi nghe hắn nói như vậy nên lâm vào mộng, nàng tuổi mới tu luyện, còn đứa trẻ này cũng chừng đó tuổi đã tu luyện được đến như vậy, rõ rang là một tên quái vật.
Nàng đứng nhìn hắn phải một hồi lâu rồi mới tỉnh lại, ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
“Tiểu đệ thật tài giỏi”. Nàng ôm lấy hắn vào trong người rồi cười nói.
“Hắc hắc”.
“Đệ cùng ta đi tới Tinh Kiếm Các hay sao?”. Lý Hinh Nhi chợt nhớ tới, nên lên tiếng hỏi.
“Cũng được. Tiểu gia ta anh tuấn, siêu cấp thiên phú đi đâu mà chẳng được, chỉ là một cái kiếm các mà thôi”. Vẻ mặt hắn vểnh lên cao, tự tin mà cao giọng.
“Hah hah hah. Đệ thật vui tính đó nha”. Nàng ta trông thấy như vậy nên một tay đưa lên che lấy miệng rồi cười lớn.
“Được rồi, ta đi thôi”.
“Mà tỷ tỷ đi tới đây một mình hay sao?”. Hắn tò mò nên quay qua hỏi.
“Không, ta đi cùng với một huynh trưởng cùng một cái tiểu muội”. Nàng lắc đầu trả lời.
“Thế họ đâu, sao không đi cùng tỷ tỷ”.
“Hai người họ đã đi đến từ trước rồi, chắc lúc này đang đợi ta trong một cái quán nước ở bên ngoài thành thôi”.
“Ồ”.
- ---
Ps: Các đh đọc truyện ta nhớ like chương để khích lệ tinh thần tác ra chương đều nha. Cầu donate, cầu kim phiếu, cầu đề cử.
Ta rất mong nhận được đóng góp ý kiến từ các đh a.
Đa tạ!!!