Chương 3: Kiếm Có Kinh Trập
Vừa mới trở lại nhà cỏ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, sau đó xé rách hư không, sải bước đi vào.
Ở chỗ sâu trong tinh không mênh mông, hai đạo thân ảnh đang nhanh chóng vượt qua hướng về Huyền Thiên đại thế giới.
"Lão tử vừa tìm được người cầm kiếm, các ngươi đã cảm ứng được, xem ra có rất nhiều người không sợ chết gia nhập vào các ngươi."
Một đạo thanh âm, ở chỗ sâu trong tinh không vang lên, sau đó, thân ảnh Bạch Phong Lưu liền xuất hiện ở trước mặt hai người kia.
Nhìn bóng người Bạch Phong Lưu, ánh mắt hai người kia đồng loạt ngưng tụ, một người trong đó mở miệng nói,
"Ngươi đang tìm người cầm kiếm? Nói như vậy ngươi chính là Bạch Phong Lưu đã phá hư kế hoạch của chủ thượng đại nhân?"
Người kia hẳn là nói xong, một thanh trường kiếm trực tiếp đóng đinh người kia ở trong tinh không, thanh trường kiếm này, chính là Bạch Phong Lưu vừa mới chế tạo.
Trông thấy đồng bạn của mình thậm chí ngay cả một kiếm của đối phương cũng không tiếp được, người còn lại trực tiếp xé rách hư không, sau đó bước vào.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Bạch Phong Lưu hiện lên một tia khinh thường, sau đó, cả phiến tinh không trực tiếp bị một cỗ kiếm ý cường đại bao phủ, từng vết nứt nổ tung trong tinh không.
Chỉ thấy Bạch Phong Lưu bấm tay một cái, một vòng kiếm khí trực tiếp nổ bắn ra, sau một khắc, một tiếng kêu hoảng sợ liền truyền đến từ trong tinh không.
"Không, không có khả năng..."
Sau đó, đột nhiên im bặt.
Làm xong hết thảy, Bạch Phong Lưu thu hồi thanh trường kiếm này, sau đó khinh thường nói,
"Kẻ tầm thường, đừng có lại đến chịu chết."
"Giết thì không thú vị."
Sau đó, quay người rời đi, lần nữa về tới trước nhà tranh.
...
Sáng sớm hôm sau, Kha Vô Nhai thu thập xong, Bạch Phong Lưu liền lấy thanh kiếm tối hôm qua hắn chế tạo ra, sau đó nói:
"Đồ nhi, a! Thanh kiếm này vi sư chế tạo cho con tối hôm qua, dùng làm binh khí cho con tu luyện đi." Nói xong liền ném kiếm qua.
Kha Vô Nhai vội vàng nhận lấy kiếm, trong nháy mắt khi cầm kiếm chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương phát ra từ thân kiếm, trên thân kiếm còn có từng tia máu.
Nhìn từng tia máu kia, Kha Vô Nhai đầu tiên là khom người cảm tạ, sau đó không khỏi hỏi:
"Sư phụ, người vừa mới chế tạo, vậy trên thân kiếm này, vì sao còn có vết máu?"Bạch Phong Lưu sửng sốt, sau đó xấu hổ cười một tiếng,
"Tối hôm qua vi sư có chút đói, dùng kiếm này làm thịt một con gà, nướng ăn."
Mặc dù Kha Vô Nhai vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, hắn quả thực quá thích thanh kiếm này, cái thể diện này, trực tiếp kéo căng có còn gì không?
"Sau đó, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, không khỏi nhìn về phía Bạch Phong Lưu hỏi "
"Thanh kiếm này của sư phụ tên là gì! Còn có chính là sư phụ lão nhân gia người làm sao biết ta là kiếm tu?"
Nghe vậy, Bạch Phong Lưu nhàn nhạt nói ra.
"Kiếm này, chính ngươi lấy một cái tên đi, về phần vì sao biết ngươi là Kiếm tu? Chính ngươi tiện đến mức nào trong lòng ngươi không rõ ràng sao?"
Bạch Phong Lưu tạm thời không có ý định nói cho Kha Vô Nhai chuyện về kiếm tâm, biết quá sớm sự tồn tại của kiếm tâm, đối với Kha Vô Nhai mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
...
Dừng một chút, Bạch Phong Lưu bổ sung.
"Còn có kiếm này là dùng lân phiến Chúc Long chế tạo."
Nghe nói như thế, Kha Vô Nhai không bình tĩnh nổi.
"Chúc Long? Là cái trong truyền thuyết kia?"
"Nghĩ nghĩ, Kha Vô Nhai nói ra."
"Kiếm trâu bò như vậy, nhất định phải phối hợp với một cái tên phong cách! Sư phụ, không bằng gọi là Tru Thiên đi?"
Bạch Phong Lưu nhẹ gật đầu, hắn đối với thanh kiếm này tên gọi là gì, thật sự là không có hứng thú gì.
...
"Đồ nhi, vi sư truyền thụ kiếm đạo cho ngươi! Trước đây vi sư hỏi ngươi một vấn đề! Kiếm tu là như thế nào?" Bạch Phong Lưu nhìn Kha Vô Nhai hỏi.
Kha Vô Nhai trầm mặc một hồi rồi mới trả lời: "Kiếm tu! Làm chuyện trượng nghĩa thiên hạ, tùy tâm mà động! Kiếm tu chúng ta, nhất định đỉnh thiên lập địa, không sợ thiên địa, chỉ kính nội tâm! Tất cả tuân theo nội tâm của mình! Không quên sơ tâm, mới có thể trở thành một kiếm tu cường đại!"
Kha Vô Nhai nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Bạch Phong Lưu!
Ánh mắt kia như đang nói: "Sao vậy? Sư phụ! Đồ đệ có phải ta lợi hại không?"
Bạch Phong Lưu nghe xong trừng lớn hai mắt! Trầm mặc một hồi lâu, sau đó mở miệng: "Đồ ngốc!"
...
"Khá lắm! Đây là kiếm tu trong lòng ngươi?" Vẻ mặt Bạch Phong Lưu không thể tin hỏi.
Không đợi hắn trả lời, Bạch Phong Lưu tiếp tục nói: "Ngươi cũng đã biết, kiếm tu chia làm ba loại! Loại thứ nhất, lấy kiếm thành đạo! Cả đời mình đều kính dâng cho kiếm đạo! Người ngoài nhìn vào đây chính là kiếm đạo đại năng! Thật tình không biết, đã trở thành nô dịch của kiếm."
"Loại thứ hai, lấy pháp nhập kiếm đạo! Tu pháp không tu kiếm! Nhưng thiên hạ vạn vật đều có thể trở thành kiếm trong tay! Đây có thể coi là kiếm tu! Đương nhiên cái gọi là tu pháp không tu kiếm, cũng không phải thật sự không tu kiếm! Nói nhiều ngươi cũng không hiểu! Chúng ta nói tiếp!"
...
"Loại thứ ba! Chỉ có bốn chữ! Kiếm có kinh Trập!"
"Kiếm có kinh trập?" Kha Vô Nhai vẻ mặt mờ mịt!
"Khi ngươi trở thành một kiếm tu chân chính, ngươi sẽ hiểu được hàm nghĩa bốn chữ này đại biểu cho cái gì!" Bạch Phong Lưu cũng không giải thích, mà là bỏ xuống một câu như vậy.
"Kiếm đạo một đường vạn loại nhấp nhô! Vi sư hy vọng con trở thành thiên hạ đệ nhị kiếm!" Bạch Phong Lưu nghiêm túc nói.
"Vì sao chỉ là kiếm thứ hai? Vậy kiếm thứ nhất là ai?" Kha Vô Nhai không hiểu.
"Đệ nhất! Là lão tử!" Bạch Phong Lưu vẻ mặt ngạo kiều nói.
...
"Được rồi! Kiếm tu đầu tiên phải chịu khổ! Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày luyện kiếm mười canh giờ! Vi sư truyền cho ngươi võ kỹ kiếm đạo – Bắt Tiên!" Bạch Phong Lưu nói.
Nói xong Bạch Phong Lưu búng ngón tay, một vầng sáng màu trắng nhập vào trong đầu Kha Vô Nhai.
Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên nhiều thêm một tin tức.
Cầm Tiên Bát Kiếm!
Sau đó!
Không có sau đó!
"Hết rồi? Sư phụ? Chỉ có một cái tên? Chiêu thức đâu?" Kha Vô Nhai suýt chút nữa phát điên!
Đây là võ kỹ gì.
Khá lắm, chỉ có một cái tên, sau đó cái gì cũng không có?
"Bằng không thì sao? Kiếm tu chính thức chưa bao giờ đi con đường của người khác! Tất cả chiêu thức của ngươi đều cần chính mình đi ngộ!" Bạch Phong Lưu nhàn nhạt nói.
Kha Vô Nhai mặt đầy hắc tuyến!
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm! Mà là lấy Tru Thiên ra, xoay người bắt đầu luyện tập.
Không có võ kỹ thì hắn tự mình sáng tạo, không biết bắt đầu từ đâu, vậy thì bắt đầu từ cái gai cơ bản nhất!
Kha Vô Nhai cảm thấy Bạch Phong Lưu nói rất đúng! Kiếm tu chân chính không nên đi con đường của người khác!
Thấy một màn như vậy, Bạch Phong Lưu hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó xoay người muốn rời đi.
"Sư phụ, lão nhân gia người đi đâu vậy?" Kha Vô Nhai thấy Bạch Phong Lưu định đi thì hỏi.
"Ta à? Ta đi tìm một cô nương, tiết hỏa!" Bạch Phong Lưu cười ha ha nói.
Sau đó nhanh như chớp đã không còn thấy bóng dáng.
Kha Vô Nhai lắc đầu!
Mặc dù sư phụ của mình nhìn không đứng đắn lắm, nhưng quả thật là thật lòng tốt với mình.
Không nói cái khác, chỉ nói Tru Thiên hắn cầm trong tay đã không phải thứ bình thường.
Thu hồi suy nghĩ, Kha Vô Nhai bắt đầu chuyên tâm luyện kiếm, bắt đầu từ đâm cơ bản nhất.
Đại đạo thiên hạ, cần là khởi đầu!
...
Kha Vô Nhai đang không ngừng chém vào kiếm trong tay.
Hắn không biết là,
Mặc dù Bạch Phong Lưu không có nội dung cho hắn cầm Tiên Bát Kiếm, nhưng lúc này xung quanh kiếm tâm của hắn lại nổi lơ lửng mấy thanh kiếm nhỏ.
Không nhiều không ít, vừa vặn tám thanh!
Mà rất lâu trước đây, trong thiên địa lưu truyền một câu nói như vậy.
Thiên thư vô tự, cầm tiên bát kiếm! Tàng kiếm vu thư, kiếm xuất lục tiên! Bát kiếm tề xuất, có thể đứng ở trong thiên địa!