1. Truyện
  2. Tuyệt Thế Đường Môn: Học Tỷ, Mời Giúp Ta Tu Hành
  3. Chương 66
Tuyệt Thế Đường Môn: Học Tỷ, Mời Giúp Ta Tu Hành

Chương 66: Cơ hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Phong hấp thu xong hai viên đan dược, hao tốn đại khái nửa canh giờ.

Trần Phong tinh thần lực cường đại, chỉ hơi hoạt động, rất nhanh liền thích ứng với thân thể vừa được cường hóa.

Sau đó hắn liền hướng về nội viện quán ăn đi đến.

Vì sao đi quán ăn? Trần Phong ban nãy dùng mỹ thực xong, Mã Tiểu Đào tu luyện mệt mỏi đang nằm ngủ, thế nhưng nàng còn chưa có ăn tối.

Trần Phong đoán chừng một lát nữa Mã Tiểu Đào tỉnh dậy, khẳng định lôi kéo hắn tiến về quán cơm, đã như vậy đều phải đi quán ăn, Trần Phong dứt khoát đi sớm chuẩn bị sẵn mỹ thực. Dù sao Hải Thần đảo không lớn, từ chỗ Mã Tiểu Đào lầu các đi đến quán ăn rất gần.

Một lúc sau, Trần Phong từ nội viện quán ăn đi ra, trong tay cầm lấy nhẫn trữ vật bên trong tràn đầy mỹ thực.

.........

Một canh giờ sau, Mã Tiểu Đào đang nằm ngủ, bụng đói kêu vang khiến nàng tỉnh lại.

Nàng ghé vào bên cạnh Trần Phong, nàng tỉnh, tự nhiên cũng đánh thức hắn.

Trần Phong mở mắt ra, nhìn xem Mã Tiểu Đào mệt mỏi dáng vẻ.

Mã Tiểu Đào vô lực dùng gương mặt cọ xát trên người Trần Phong nói: "Trần Phong, đem ngươi đánh thức, ùng ục ục!" Trần Phong nghe thanh âm đói bụng, không khỏi bật cười, có vị sư tỷ này bên cạnh, quả thật làm cho hắn có chút vui vẻ.

Trần Phong vươn tay ngoắc ngoắc Mã Tiểu Đào mũi ngọc tinh xảo, hỏi: "Tiểu Đào tỷ, đói bụng?"

Mã Tiểu Đào gật đầu đáp lại: "Trần Phong, ta chuẩn bị đi nội viện quán ăn."

Nói xong Mã Tiểu Đào đứng lên chuẩn bị mặc vào y phục, liền bị Trần Phong một tay bắt lấy kéo về trong ngực, "Tiểu Đào tỷ, không cần đi quán ăn, ta biết ngươi nửa đêm tỉnh lại sẽ đói, ta đã sớm chuẩn bị mỹ thực."

Mã Tiểu Đào nghe thấy thế thân thể tự nhiên vô lực, cảm thụ được tình cảm, cả người mềm nhũn, hô hấp dập dờn.

Trần Phong chống đỡ lên Mã Tiểu Đào nhìn nàng cười, nói: "Tốt, ăn cơm trước đi."

Trần Phong đem mỹ thực từ quán ăn mang đến, bảo quản rất kỹ nên vừa mở ra, mùi thơm lan tỏa, cực kỳ hấp hẫn.

Nhìn thấy mỹ vị trước mắt cùng cảm nhận mùi hương lan tỏa, Mã Tiểu Đào đã không thể kiềm hãm cơn đói, nhanh chóng bắt đầu ăn.

Rất nhanh, nàng đã ăn xong......

Mã Tiểu Đào liếm liếm bên môi, tiếp tục cùng Trần Phong một chỗ tu luyện.

Trải qua mấy lần tu luyện, Trần Phong phát hiện Mã Tiểu Đào âm khí tốc độ khôi phục đặc biệt nhanh để cho hắn có chút ngạc nhiên.

Mà Mã Tiểu Đào trong tu luyện cũng thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt, không chỉ tu luyện tốc độ tăng lên, võ hồn ngày càng trở nên tinh thuần.

Thời gian tu luyện từ từ trôi...... Đã tới ngày hôm sau.

Trần Phong cùng Mã Tiểu Đào đều chuẩn bị đi đến phòng học.

Mã Tiểu Đào cùng Trần Phong tạm thời tách ra, Trần Phong cần đi đến ngoại viện tu luyện còn nàng phải đến nội viện.

Ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Trần Phong bóng lưng, đợi hắn thân ảnh biến mất, Mã Tiểu Đào lúc này mới chậm rãi quay đầu.

Cách đó không xa, Lăng Lạc Thần nhìn xem Mã Tiểu Đào mười phần lưu luyến, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Mã Tiểu Đào giống như có chút phát giác, quay đầu nhìn lại.

Liếc mắt liền thấy được Lăng Lạc Thần, Mã Tiểu Đào trêu chọc nói: "Chậc chậc, nội viện mệnh danh băng nữ cũng động xuân tâm?"

Lăng Lạc Thần chậm rãi mở miệng đáp: "Ta chỉ không quen nhìn các ngươi suốt ngày dính lấy nhau, thật sự không biết xấu hổ, quá mất mặt."

Nói xong Lăng Lạc Thần liền muốn quay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh tóc trắng lão ẩu hiện ra.

Nàng tiến đến bên cạnh Mã Tiểu Đào, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Tiểu Đào, ta tính tìm tới ngươi, hai ngày này ta giao cho ngươi nhiệm vụ......"

Mã Tiểu Đào sau khi nghe xong vẻ mặt đau khổ, nói: "Lâm lão, cái này......"

Lâm lão nghiêm mặt, đáp: "Tiểu Đào, làm sao, ngươi có chuyện khó nói sao?"

Mã Tiểu Đào ấp úng nửa ngày, nghĩ thầm: "Ta nếu tiếp nhiệm vụ, chẳng phải muốn cùng Trần Phong tách ra hai ngày!"

Lâm lão cũng không đợi Mã Tiểu Đào nói tiếp, vỗ vỗ nàng bả vai nói: "Tiểu Đào, nhiệm vụ này liền giao cho ngươi, có ngươi tại, ta yên tâm, ta đi trước."

Mã Tiểu Đào bất đắc dĩ bất đắc dĩ nhìn theo, nói: "Ta còn chưa đáp ứng....."

Lúc này ở bên cạnh Lăng Lạc Thần nghe được Lâm lão lời nói nhãn tình sáng lên, thầm nghĩ trong lòng: "Quả thực đây chính là cơ hội!"

Truyện CV