1. Truyện
  2. Vạn Cổ
  3. Chương 30
Vạn Cổ

Chương 30: Ngây Thơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ta khuyên ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Chỉ cần nàng kêu một tiếng, lập tức sẽ có hộ vệ qua đây, đến lúc đó hắn có mọc cánh cũng bay không thoát.

“Người không khách khí nên là tại hạ mới đúng! Là ai bị ném vào chuồng heo?” Khẩu khí của hắn lạnh dần. Còn nhớ rõ ngày ấy tỉnh lại, vây quanh hắn là một đống người và heo, trên người còn đầy phân heo và rất nhiều vết bầm, dấu chân. Mất mặt không biết để vào đâu được! Hắn trở về tắm suốt một ngày một đêm mới trừ được mùi lạ trên người, thiếu chút nữa là ngâm da thịt đến phát rữa ra!

“Đó là công tử tự tìm! Là ai bị một nam tử phóng đãng vô sỉ trêu ghẹo?” Nàng bắt chước giọng của hắn mà đáp lời, không tin hắn lại quên không có nguyên nhân thì sao có kết quả? “Chính mình gây ra nguyên nhân thì phải tự gánh vác hậu quả.” Tất cả đều là hắn tự tìm lấy, còn trách nàng ác sao!

“Nhưng cách trả thù này không khỏi quá vô nhân đạo. Nếu không cẩn thận, có thể làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn.” May mà đám heo kia không giẫm lên bộ phận trọng yếu của hắn, nếu không sau này hắn phải vào cung làm thái giám rồi.

“Vậy không phải tốt sao? Cái loại gien phóng đãng này không nên truyền lại cho đời sau đi hại người. Cứ như vậy mà thủ tiêu đi, không phải tốt hơn cho nhân thế sao?” Nàng cảm thấy thật tốt, nhưng nếu hắn tiến cung làm thái giám, có thể nàng là người thứ nhất bị hắn đầu độc chết.

“Như vậy những nam nhân đến chỗ này của phu nhân đều tự thiến sao?” Một tú bà mà lại nói nhưng lời thế này? Việc làm ăn của nàng không cần nữa sao?

“Những người đến chỗ này của chúng tôi đều là đại gia, các cô nương cũng vui lòng tiếp đãi hầu hạ, ngươi tình ta nguyện, đương nhiên là khác với công tử, đãi ngộ tự nhiên cũng khác rất nhiều.”

“Có gì bất đồng? Tại hạ cũng đem một đống bạc tới cửa, cái nhận được lại là kết cục đáng buồn như vậy.”

“Công tử tìm lầm người chính là sai lầm lớn nhất. Nếu lần trước ngươi tìm là các cô nương, vậy thì mọi người đều vui vẻ, ngươi cũng không cần da thịt thân thiết mà qua đêm với đồng loại. Tất cả không thể trách người khác được.” Lời này của nàng quả thực nói hắn cũng là heo, cũng không biết hắn có nghe ra hay không, trăm ngàn lần đừng coi thành ám chỉ.

Lại nói hắn là heo! Người đàn bà này muốn gây thù với hắn mà!

“Một đôi tay ngọc ngàn người gối – da thịt lê tuyết vạn kẻ sờ. Chắc chắn phu nhân cũng là người từng trải, đối với những chuyện này cũng không quá mức để ý. Thêm một lần hay bớt một lần cũng không khác nhau lắm, làm gì so đo nhiều như vậy? Như vậy mà đã quăng tại hạ vào chỗ như vậy thì đúng là quá đáng.” Phụ nữ mà lên làm tú bà chắc chắn đều có “kinh nghiệm” nhất định. Cho dù là hiện tại, hẳn là cũng sẽ tiếp vài người khách, hắn chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.

Chết tiệt! Thật muốn làm thịt hắn. Nàng thuần khiết là thế mà lại bị hắn nói khó nghe như vậy! Nam nhân này không phải háo sắc bình thường, ngay cả một cái bà già cũng không buông tha. Bộ dáng Bạch Vân phu nhân hiện giờ của nàng đều có thể làm mẹ hắn!

“Nghe công tử nói như vậy, ta lại cảm thấy sự trừng phạt với ngươi hôm ấy thật sự quá nhẹ. Hẳn là quẳng ngươi vào trường đua, để cho ngựa giẫm lên, có lẽ như vậy gốc rễ tội ác của công tử đắc liền bị trừ khử. Đây cũng coi như tạo phúc cho dân.” Chỉ cần gốc rễ tội ác của hắn không còn, hắn muốn làm cái quái gì cũng không thể.

Sao hắn lại không nghe ra ý tứ của nàng? “Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Nàng lại muốn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!

“Đối phó với kẻ dâm tà, độc ác một chút cũng có thể được tha thứ.” Ở trong mắt nàng, hắn chính là kẻ dâm tà kia, ngọn nguồn của tội ác.

“Tại hạ dâm tà chỗ nào?” Mục đích của hắn chẳng qua là muốn vạch trần bộ mặt của nàng mà thôi.

“Cả người. Hơn nữa…” Nàng cười khẽ ra tiếng. “Ta vẫn chưa chỉ rõ ngươi dâm tà, nhưng nghe ngươi nói như vậy, hẳn là đã thừa nhận mình dâm tà.”

Thượng Quan Duệ Dịch nhìn nàng, một loại cảm giác kỳ lạ xẹt qua trong lòng. Cách nói của nàng sao lại quen thuộc như thế? Giống như “người nào đó” mà hắn quen biết… “Phu nhân, có những lời là không thể nói, nếu không nhất định phải trả giá đắt.” Trong mắt hắn lộ ra vẻ nguy hiểm, giống như đang tuyên bố cái gì đó.

Hừ! Hắn cho chỗ này là chỗ nào? Nàng há lại để cho hắn uy hiếp?

“Thượng Quan công tử, không chỉ có những lời không nên nói, có một số việc không thể làm. Công tử là người thông minh, chắc là nghe ra được ý tứ của phu nhân ta.” Muốn uy hiếp sao, nàng cũng biết vậy.

Hai người trừng trợn đối phương, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Truyện CV