Phòng đấu giá Hoàng Gia, phòng đấu giá lớn nhất trấn Thanh Thủy, đồng thời cũng thuộc về gia tộc mạnh nhất Nam Đế Quốc Hoàng thất Triệu gia.
Nguyệt Vương lúc này phủ lên thân mình chiếc áo choàng đen.
Áo choàng không chỉ che đi dung mạo của hắn mà còn làm ngay cả hình thể thiếu niên nhỏ bé cũng to hơn một chút.
Trên đường đi hắn lướt nhanh theo chỉ dẫn bản đồ của tháp đưa cho rồi dừng lại ở một tòa nhà to lớn có lầu theo phong cách cổ trang mái ngói hình lục giác
Tại cửa vào, vài tên hộ vệ cảnh giác nhìn hắn, Vương cước bộ không dừng, trực tiếp đi vào.
“Vị đại nhân này, ngài muốn mua thứ gì sao ?”
Ngay lúc Vương vừa bước qua cửa lớn thì một giọng nói phía sau truyền đến.
Nghe âm thanh, Vương quay lại thì thấy vị đại hán đang nhìn hắn, ánh mắt vô cùng tôn kính.
“ Ta muốn mua ma hạch yêu thú! ” Vương nói.
“ Bên này, xin mời! ” Đại hán lập tức cung kính dẫn Vương đi về phía trước.
Vương nhìn quanh đánh giá, diện tích ở đây đúng là không nhỏ, đồ vật trưng bày bên trong muôn màu muôn sắc, nhìn bên trên Vương có thể nhận ra một số binh khí, áo giáp,…
“ Chính là chỗ này, Cao chấp sự, vị này muốn mua ma hạch, ngươi đón tiếp đi ”
“ Vị đại nhân này, cần mua ma hạch phải không ?”
Cao chấp sự là lão giả mặc trường bào, trong mắt lóe ra vài phần khôn khéo, chăm chú nhìn Nguyệt Vương hỏi.
“ Cho ta ma hạch cấp , ma hạch cấp ” Vương nói
“ Được, xin ngài chờ chút! ”
Cao chấp sự có chút ít ngạc nhiên, mua nhiều ma hạch như vậy có lẽ không phải người tầm thường không khỏi làm hắn có thêm khách khí.
lúc sau Cao chấp sự trở lại với một vị đại hán.
“ Xin chào ta là phân các chủ Triệu Hoàng, không biết quý danh của tiên sinh ?” Triệu Hoàng ôm quyền giới thiệu.
“ Chào Triệu các chủ, tại hạ Vô Tâm ” Vương ôm quyền đáp lễ.
“ Đây là đồ của Vô đại nhân, hết vạn chiến kim” Cao chấp sự đưa cho Vương cái túi to.
“ Cao Lãng, chỉ lấy của vị Vô đại nhân này phần trăm, về sau vị đại nhân này là khách quý ở đây ngươi nên tiếp đãi cẩn thận ” Triệu Hoàng lên tiếng.
“ Dạ thưa các chủ!”
Cao chấp sự tôn kính đáp sau đó hướng Nguyệt Vương nói:
“ Vậy đại nhân chỉ cần đưa ta vạn chiến kim là được rồi.
Ngài muốn thanh toán bằng tiền mặt hay tinh tạp ? ”
“Tiền mặt” Vương không nhanh không chậm trả lời
Vương hướng Cao chấp sự nói, sau đó lấy chiến kim hắn chuẩn bị từ trước ra đưa cho Cao chấp sự.
“ Tiên sinh, đây là thẻ khách quý của Phòng đấu giá Hoàng Gia chúng ta có thể dùng làm tinh tạp, ngài cầm lấy, lần sau ngài cần mua gì chỉ cần đưa tấm thẻ này ra nhất định sẽ ưu đãi cho ngài!”
Triệu Hoàng từ trong túi lấy ra cái tấm thẻ màu lục, phía trên có ghi chữ Hoàng Gia rồi đưa cho Vương.
“ Xin đa tạ lần nữa! ”
Vương không khách khí nhận lấy lục tinh tạp, vậy là sau này hắn mua ma hạch để tu luyện cũng bớt đi kha khá tiền.
“ ngày nữa chúng tôi tổ chức đấu giá xin mời ngài đến dự ” Triệu Hoàng nói thêm.
“ Còn tùy hứng! ”
Trên đường về nhà Vương đang suy nghĩ sao dạo này mình tính cách như trẻ trâu thế nhỉ thì Hồn Tháp đột ngột lên tiếng:
“ Do ngươi đã đồng bộ hóa thân xác nên tính cách sẽ có phần giống với chủ thể xác này trước kia ”
“ À thì ra là vậy! ” Vương giọng như hiểu.
Về đến nơi thấy mọi người trong gia tộc đang chuẩn bị việc gì thấy người hầu ai cũng tấp nập.
Vương cởi bỏ áo choàng bước vào, lính canh thấy cậu cũng cúi đầu chào nhưng sâu bên trong họ là sự khinh bỉ nhưng họ không dám nói chỉ vì sợ tộc trưởng.
Bỗng từ xa một thân hinh nhỏ nhắn dễ thương chạy tới chỗ Nguyệt Vương là một tiểu cô nương tên Nguyệt Tuệ tuổi thắt tóc hai bím dài tới lưng mạc một bộ đồ màu tím chông cực kì dễ thương đúng kiểu loli (tầng hầm nhà ông nào có chia sẻ) Vừa chạy tới chổ Nguyệt Vương tiểu cô nương vui vẻ nói:
“ Chào Vương ca hôm bữa huynh hứa với muội điều gì còn nhớ không ?”
Vương ngơ ngác: “ Hứa ? Hứa gì cơ ?”
Giọng điệu ủy khuất tiểu cô nương nói: “ Ca hứa cuối tuần dẫn muội đi chơi mà huynh quên rồi à ? ”
Vương tìm cách chữa cháy “ À ta vẫn nhớ ta chỉ thử muội thôi!”
Nguyệt Tuệ lè lưỡi nói: “ Ta biết huynh sẽ không quên mà”
Quá mệt với cô nàng loli này Vương chuyển chủ đề hỏi:
“Gia tộc mình làm gì mà hôm nay mà náo nhiệt vậy ?”
“Huynh không biết à tháng sau gia tộc làm lễ trưởng thành cho những người tuổi là để tỷ thí và chọn công pháp tu luyên mà huynh cần gì phải lo huynh là hy vọng của gia t…” Nguyệt Tuệ đang nói chợt nhận ra mình lỡ lời liền che miệng lại măt lo lắng sợ làm Vương buồn.
Vương xoa đầu an ủi “Không sao đâu nhất định huynh sẽ đứng đầu lễ trưởng thành đó cho muội xem!”
Nguyệt Tuệ ngây thơ tin ngay “Muội tin huynh làm được!”.
Nói xong Tuệ quay người rời đi không quên nói vọng lại: “ Đừng quên lời hứa của huynh đấy!”
Vương cười đáp “ Ta hứa!”
Xong quay người rảo bước nhanh về phòng.