1. Truyện
  2. Vĩnh Sinh
  3. Chương 37
Vĩnh Sinh

Chương 37 : Thế giới dưới lòng đất.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phương Thanh Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống, dường như không khí muốn đông thành băng vậy. Tuy rằng không giống như "Thiên Hàn Huyền Minh Kính" của Hoa Thiên Đô đã làm, thế nhưng lại khiến tinh thần cảm nhận được hàn ý bức người, không gian trong não hải như biến thành từng bông hoa tuyết bay tán loạn.

Dưới ánh mắt của vị tiểu thư, chân truyền đệ tử, nữ nhân cao thủ đạt tới Thần Thông Bí Cảnh này, Phương Hàn có chút hoảng hốt bất an, giống như bản thân bị lột trần đứng trong trời băng đất tuyết, hàn khí ngấm vào thật sâu trong xương cốt, đâm thẳng vào tinh thần, xâm nhập vào đại não, khống chế tư duy của hắn.

"Nguyên Thần Tinh Thần Thuật!"

Dưới tình huống này Phương Hàn vội vã thi triển ra công pháp trấn áp tinh thần của Vũ Hóa Môn, tâm thần tồn tại trong Thiên môn, một tòa thần thông chi môn có hoa văn theo phong cách cổ xưa trong đầu như ẩn như hiện.

Nhất thời trong lúc đó khí huyết toàn thân hắn kịch liệt vận chuyển hướng tới Thiên môn trong não bộ, nhằm loại bỏ tất cả mọi ảo giác trong tinh thần ra, thiên địa nguyên lai vẫn là thiên địa.

"A? Ngươi còn tu luyện được Nguyên Thần Tinh Thần Thuật, có thể dùng khí huyết thôi động tới đại não, loại trừ ảo giác, trấn áp tinh thần, đây là loại công pháp chỉ có nội môn đệ tử mới học được, là Hạc Tiên Tử truyền cho ngươi sao. Ngươi lại có thể loại trừ một tia tinh thần ảo giác của ta, như vậy cũng chỉ còn cách Thông Linh chi cảnh một đoạn ngắn nữa thôi... Tốc độ tu luyện nhanh như vậy đừng nói là Phương gia đệ tử mà ngay cả ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn cũng không có mấy người so được với ngươi."

Phương Thanh Tuyết mặc dù ngạc nhiên nhưng âm thanh vẫn chậm rãi đều đều.

Trong lúc nói chuyện nàng lại dẫn theo một tia tinh thần áp bách thuật, nhưng không ngờ rằng Phương Hàn lại có thể nhanh chóng khôi phục lại tinh thần như vậy. Không bị áp bách, cũng đồng nghĩa với việc Phương Hàn sẽ nhanh chóng tiến tới nhục thân đệ cửu trọng Thông Linh cảnh giới.

Điều này càng khiến nàng kinh ngạc.

Bởi vì dựa theo tốc độ tu luyện như vậy, mặc dù không thể nói là xưa nay chưa tưng có thế nhưng cũng tuyệt đối quá nổi bật rồi.

"Ta còn phải tiếp tục cố gắng tu luyện nhiều, lần này tới Hãn Hải sa mạc chính là muốn chém giết vài tên đầu mục sa phỉ, tranh đoạt một danh ngạch nội môn đệ tử mà thôi."

Phương Hàn liếm liếm môi, đáp lại lời nàng.

Hắn vừa lớn mật gọi một câu "Sư tỷ" mục đích chính là chuyển hướng trọng tâm câu chuyện đi, mạo hiểm phân tán sự chú ý của Phương Thanh Tuyết, bằng không nếu nàng hỏi hắn một vài sự tình khác, nhất định sẽ khiến bản thân lòi đuôi ra, kiến bí mật của Hoàng Tuyền Đồ bại lộ.

Người khác không biết trên người hắn có bảo bối gì, thế nhưng Phương Thanh Tuyết dễ dàng có thể suy ra, bởi vì chính tay nàng đã đánh chết Bạch Hải Thiện. Vì một câu nói sư tỷ thà rằng hắn bị Phương Thanh Tuyết nghiêm phạt còn tốt hơn là chết khi nói ra bí mật của Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ.

"Ngươi tiến vào trong Lam Nguyệt thành đi, cũng có rất nhiều ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn ở đó." Phương Thanh Tuyết cũng không trả lời Phương Hàn mà quay sang nói với Hồng Di quận chúa.

"Vâng, thưa sư tỷ."

Hồng Di quận chúa liếc mắt nhìn Phương Hàn, cũng không dám trái lệnh của Phương Thanh Tuyết, thân thể nàng lóe lên, liền thi triển Lục Địa Túng Đằng Thuật giống như một con tuấn mã băng băng chạy đi.

Khi nàng ta vừa rời đi, Phương Thanh Tuyết liền nhìn chằm chằm Phương Hàn một lúc lâu, cũng không nói một lời nào, trong ánh mắt của nàng xuất hiện từng tia tử điện nhấp nháy, cũng không biết là trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì.

Phương Hàn cũng bị nhãn thần của nàng nhìn làm cho sợ hãi, tính tình của nàng hay hỉ nộ vô thường, cũng không đoán được nàng muốn xử lý mình như thế nào đây.

Giao long trong Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ trên cơ thể mình cũng không phát ra một tia tin tức, tựa hồ như nó đã biến mất không thấy tăm hơi nữa.

"Giao long này đúng là hay ba hoa chích choè ( thổi da trâu) lời nói hùng dũng như tướng quân lúc ra trận, cái gì mà thiên thượng tiên nhân đánh hắn bị thương, cuối cùng khi đụng phải một cao thủ Thần Thông Bí Cảnh sợ đến nỗi trốn biệt, thực sự quá hư nhược đi." Trong lòng Phương Hàn âm thầm nghĩ.

"Sư tỷ, hay cho một tiếng sư tỷ..." Phương Thanh Tuyết nhìn Phương Hàn một lúc thật lâu, rốt cuộc đi tới đi lui trên mặt cát, đột nhiên mở miệng, như thế lại càng khiến Phương Hàn hoảng sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra từ lỗ chân lông chảy đầy y phục, Nàng vừa đi vừa nói: "Xem ra tu vi của ngươi đột nhiên tăng vọt cho nên lòng tin cũng tăng theo rồi, một nô bộc nho nhỏ trong khoảng thời gian ngắn mà trong đầu đã có ý nghĩ muốn thoát ra khỏi xiềng xích. Thật sự là hiếm thấy, tiền đồ không thể hạn lượng, không ngờ Phương gia ta lại có một người như thế. Sợ nhất chính là người có thực lực nhưng trong lòng vẫn còn đeo gông xiềng không dám thoát ra. Ngươi như vậy cũng coi như là có tiền đồ, một tiếng sư tỷ này, đã trực tiếp đánh vỡ xiềng xích, có được dũng khí này thành tựu trong tương lai khẳng định là không thấp, bây giờ ta sẽ nhớ thật kỹ ngươi."

Phương Hàn trợn tròn mắt nhìn về phía Phương Thanh Tuyết, hắn cũng thật không ngờ vị tiểu thư có khí chất sát phạt lăng lệ này chẳng những không có nghiêm phạt hắn, trái lại lại lộ ra vẻ tán thưởng, hắn có chút không thích ứng kịp.

Bất quá trong lòng hắn lại sinh ra một tia tri kỷ với nàng.

Một câu "Ta bây giờ sẽ nhớ kỹ ngươi." Của Phương Thanh Tuyết tuy đơn giản như vậy nhưng lại rất khó có được, cũng đại biểu cho tư cách của Phương Hàn được nàng khắc sâu trong ký ức.

"Sư tỷ nói rất đúng." Phương Hàn lúc này cũng biết được thái độ của Phương Thanh Tuyết, đầu óc cũng trở nên linh hoạt, nói: "Được rồi, sư tỷ à, người mà tỷ vừa muốn giết hình như là Thiên Lang tiểu chân nhân Vương Mặc Lâm đúng không? Ta đã từng cùng Hạc Tiên Tử ở bên ngoài Vũ Hóa sơn gặp qua một lần."

Trong lúc nói chuyện hắn đem chuyện gặp phải thất sát Thiên Lang nói ra, chỉ giấu chuyện Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ thu được một phần độc yên, đổi thành câu "Ta tới bên trong Vũ Hóa sơn sau đó độc yên tự động thối lui, như thế mới tránh được một kiếp nạn."

Hắn nói ra chuyện này cũng là nhằm chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, tránh Phương Thanh Tuyết lại truy vấn hắn chuyện tu vi đột ngột tăng vọt.

"Hử? Vương Mặc Lâm lại dám xuất hiện tại Vũ Hóa sơn ngoại?" Quả nhiên Phương Thanh Tuyết bị chuyện này thu hút, lâm vào trầm tư, nàng lẩm bẩm: "Vừa rồi ta có thể đánh chết được Vương Mặc Lâm, cuối cùng lại để hắn trốn xuống dưới đáy sông, chắc chắn là có người tiếp ứng, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ..."

Phương Thanh Tuyết chỉ trầm tư trong chốc lát, sau đó tựa hồ như nghĩ ra chủ ý gì đó, nàng nói tiếp: "Tu vi của ngươi tiến bộ nhanh như vậy, nhất định sẽ trở thành nội môn đệ tử Vũ Hóa Môn, tại Phương gia ta đã không còn là nô tài nữa rồi. Bất quá ngươi hiện tại đã tiến nhập cảnh giới Thần Dũng cũng khiến ta có một tia ngạc nhiên cùng hiếu kì, muốn nhìn xem đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến thực lực của ngươi tăng mạnh như vậy. Vừa lúc ta muốn làm một việc, ngươi cũng nên đi theo, tới đó ta sẽ giúp ngươi tu luyện cho tốt, chỉ cần ở đó trong một đoạn thời gian ngắn, tu luyện tới Thần Biến cảnh giới, ta sẽ trở lại trở lại kêu phụ thân nhận ngươi làm nghĩa tử, từ đó về sau ngươi cũng là đệ tử chân chính của Phương gia ta rồi."

Nghe nàng nói như vậy trong lòng Phương Hàn khẽ rùng mình, hắn biết Phương Thanh Tuyết đối với mình còn một chút hoài nghi, nàng muốn chứng khiến tận mắt quá trình mình tu luyện, với thần thông cùng nhãn lực của Phương Thanh Tuyết chỉ sợ bản thân mình rất dễ bị lộ bí mật, thế nhưng hiện tại hắn cũng không thể cự tuyệt.

một khi cự tuyệt nàng, cũng đồng nghĩa với việc bị giết chết ngay tại chỗ.

"Không biết sư tỷ muốn làm chuyện gì, Đi đâu tu luyện?" Phương Hàn cố biểu hiện ra một tia khí độ bình tĩnh nói.

"Ta muốn đi tới Địa Để Thâm Uyên giết một người. Vốn định một mình đi vào đó bất quá bây giờ ngươi đã là người của Phương gia ta, tốc độ tu luyện cực nhanh, để người đi theo tới địa để yêu ma tác chiến cũng giúp ta gánh bớt một nỗi lo nhỏ trên vai."

Trong lúc Phương Thanh Tuyết nói bên người lại xuất hiện hai tử điện âm dương đại xà, nàng khoanh chân ngồi xuống đầu của một tử điện đại xà, sau đó quay lại nhìn Phương Hàn, nói: "Ngươi ngồi lên con còn lại đi."

Phương Hàn nghe vậy vội vã ngồi lên, nhất thời cảm thấy bốn bề yên tĩnh, trên đầu tử điện đại xà thoánh có một cỗ hấp lực hút lấy thân thể mình, không để cho cơ thể rơi xuống, xung quanh lại có tử khí [ mây tía ] vờn quanh, chống lại luồng khí lưu của gió, bản thân cảm thấy cực kì dễ chịu.

"Sư tỷ, đây là loại pháp lực gì vậy?"

Phương Hàn cố ý lên tiếng dò xét.

"Đây là Tử Điện Âm Dương Xà đã thành linh thành tính, là do pháp lực của ta tạo thành, uy lực lớn vô cùng." Ngữ khí của Phương Thanh Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, nói tiếp: "Ngươi hiện tại không cần thiết phải hỏi nhiều như vậy, sau khi tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh tự sẽ rõ."

"Thần Thông Bí Cảnh... Thần Thông Bí Cảnh..."

Phương Hàn lẩm bẩm nói.

"Nếu như ngươi có thể tu luyên tới Thần Thông Bí Cảnh, ta sẽ đem Thanh Vi gả cho ngươi." Phương Thanh Tuyết nhắm mắt lại thuận miệng nói, ngữ khí mang vị đạo thâm bất khả trắc, sau khi nói xong nàng liền vỗ vỗ đầu Tử Điện Đại Xà, khẽ hô: "Đi thôi."

Hai tiếng ngâm vang lên như tiếng rồng ngâm.

Hai âm dương Tử Điện Đại Xà bay lên thẳng tới đám mây trên bầu trời, nhất thời tiếng gió rít gào, mây trắng cuồn cuộn, hàn khí bức người, khí lưu như đao, Phương Hàn chưa từng bay đến tận mây, lúc này nhìn xuống mặt đất, cũng không thấy gì cả, khắp nơi đều là một mảnh mây trắng bát ngát.

Tử Điện Âm Dương Đại Xà giống như hai con tử long, liên tục xuyên qua từng đám mây một, thấy đầu mà không thấy đuôi.

"Nữ nhân này quá lợi hại, trên người có tiên đạo thần thông của Vũ Hóa Môn lại có ma đạo thần thông của tiên thiên Ma Tông, hai Âm Dương Đại Xà này đúng là nàng dùng cách thức kết hợp giữa tiên đạo Vũ Hóa Môn và ma đạo tiên thiên Ma Tông mà thành, tiên ma hợp nhất. Khi ngươi ở trước mặt nàng tu luyện, nghìn vạn lần phải cẩn thận, nếu có một chút sai lầm sẽ bị nàng phát hiện ra đó."

Đột nhiên đúng lúc này, sâu trong tâm linh Phương Hàn truyền tiếp nhận một cỗ thanh âm, chính là thanh âm của linh khí giao long lúc này đã tỉnh lại.

"Làm cách nào mới có thể cẩn thận đây."

Phương Hàn cũng thực sự không nắm chắc sẽ không bị Phương Thanh Tuyết phát hiện bí mật.

"Đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi, bây giờ không phải lúc thích hợp, ngươi đang ngồi trên Tử Điện Đại Xà, nếu nói ra rất dễ bị nàng ta phát hiện." Linh khí giao long nói, sau đó lại chìm vào yên lặng.

"Được rồi, vậy xưng hô với ngươi như thế nào đây."

Phương Hàn chợt hỏi, ngay cả tên của giao long là gì hắn cũng không biết, nếu bây giờ không hỏi, sau này xưng hô tựa có điểm bất tiện.

"Tên ta chỉ có một chữ: "Diêm"

"Diêm sao..." Phương Hàn trong đầu liền nghiền ngẫm lại cái tên này, Diêm kia lúc này cũng đã chìm xuống Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, tựa hồ hòa cùng với da thịt của bản thân.

"Được rồi đã tới cửa vào vực sâu, chúng ta xuống thôi."

Phương Thanh Tuyết chợt lên tiếng, Phương Hàn nghe thấy thế liền vội vã nhìn lại mới phát hiện vị tiểu thư này không biết từ lúc nào đã đứng trên đầu rắn, mắt nhìn xuống phía dưới, hai Tử Điện Đại Xà phá mây như mũi tên lao xuống phía dưới.

Phương Hàn lập tức nhìn thấy từ trong vô biên vô hạn cát vàng đột nhiên xuất hiện một khe nứt rất lớn, tựa hồ như muốn đem mặt đất chia làm hai nửa, bên trong vết nứt tối như mực, thỉnh thoảng lại có một vài chiếc bóng dơi bay lượn trong bóng tối, dường như chỗ sâu nhất trong khe nứt này là một chiếc tổ khổng lồ của bầy dơi.

Xoạt, xoạt, xoạt!

Tử Điện Đại Xà mang theo Phương Hàn và Phương Thanh Tuyết trực tiếp xông thẳng vào khe nứt, quả nhiên! Vô số dơi từ bên trong khe nứt bay ra, tựa như châu chấu tràn ngập không gian.

"Đám...Đám dơi này..."

Lúc này Phương Hàn mới nhìn rõ đám dơi này đều to cỡ quạt hương bồ, răng nanh sắc như dao, mắt đỏ như máu, không ngờ ở đây lại xuất hiên loại dơi hút máu hiếm thấy này.

Bất quá đàn dơi này khi vừa tiến lại gần phạm vi ba trượng xung quanh Tử Điện Đại Xà đột nhiên như bị điện giật, toàn thân cháy xém khét lẹt, trong miệng liên tục phát ra tiến rít chói tai, rơi từng mảng xuống phía dưới.

Đại xà vẫn tiến thẳng xuống đáy khe nứt, đám dơi vẫn liên tục rơi xuống, không biết là đã chết bao nhiêu nữa.

Vù vù!

Đột nhiên trong lúc đại xà rơi xuống đất, Phương Hàn tựa như thấy mình rơi vào tâm của một ngọn núi lớn.

Liếc mắt mà nhìn trong lòng ngọn núi này rất rộng rãi, giống như một mảng bát ngát bình nguyên, đúng là đến thế giới dưới lòng đất rồi.

"Đây là thế giới Địa Để Thâm Uyên, là nơi sinh hoạt của vô tận yêu ma, quỷ dạ xoa, ác thú hung mãnh, chúng ta sẽ đi bộ thẳng tới tế đàn yêu thần. Nếu như phi hành sẽ phát ra tử điện rất dễ đả thảo kinh xà." Phương Thanh Tuyết chợt nói.

"Yêu thần tế đàn?"

Phương Hàn tò mò hỏi.

"Vương Mặc Lâm bị ta trảm thương, hắn phải về yêu thần tế đàn chữa thương. Ta tự nhiên là muốn giết hắn trừ hậu họa, đồng thời tế đàn yêu thần kia chính là nơi tụ họp quan trọng của đám ma nhân trong Địa Để này, bên trong có một tên Tu La đại thống lĩnh, chỉ cần giết được người này, đám đại quân ma nhân lập tức không chiến mà tan."

Trong lúc Phương Thanh Tuyết nói tử điện song xà nhè nhẹ hóa thành tử quang hòa vào thân thể nàng, chớp mắt đã biến mất, làm xong việc này nàng liền bước đi.

Phương Hàn cũng lập tức bám sau nàng, hai người một trước một sau bước sâu vào lãng địa của hắc ám.

Truyện CV