1. Truyện
  2. Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân
  3. Chương 10
Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 10: Trổ tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một đường phi hành, thăm thú sơn lâm, tắm rửa giang hà, vừa đi vừa nghỉ, hai cha con Lục Huy cuối cùng cũng đến mục tiêu- Vạn Linh Quốc.

Vạn Linh Quốc là một trong năm thế lực lớn của Đông Hoang, sánh vai với nó là Ma đạo Thiên Ma Giáo, Chính đạo Thượng Nguyên Tông, Bách Liên Cung và Huyền Lam Đạo Quán

Vạn Linh Quốc sở dĩ gọi Vạn Linh bởi vì thế lực này xây dựng theo hình thức quốc gia mà trong quốc gia nhân, yêu, linh đủ loại sinh vật

Nếu chỉ để cho nhân tộc sống mà huyết tẩy các dòng tộc khác thì sẽ gây nên chủng loại bạo loạn, bất lợi với căn cơ đất nước nên Vạn Linh Hoàng đời đầu đã lập ra quy định chúng sinh bình đẳng, phàm nhân và tu luyện giả không được can thiệp lẫn nhau

Tu luyện giả ỷ thế ức hiếp phàm nhân nhẹ thì phạt tù nặng thì xử tử, còn nếu phàm nhân xúc phạm phỉ báng tu sĩ cũng sẽ chịu hình phạt tương tự, vì thế Vạn Linh Quốc dân giàu nước mạnh, dân tâm thống nhất

Thế nhưng, chế độ này cũng chịu sự bất mãn của một số thế lực nhưng ngại sự lớn mạnh của Vạn Linh Quốc nên cũng không có ý kiến gì.

Đế Quốc lãnh thổ rộng lớn, thành trì lớn nhỏ cũng hơn ngàn nhưng hùng vĩ nhất vẫn là Hoàng thành

Hoàng thành, Đệ Nhất Tửu Lâu

Dám lấy cái tên có thể nói vô cùng không bình thường, không chỉ đồ ăn thức uống có thể xưng mĩ vị, mà thế lực sau lưng cũng rất lớn mạnh, nghe nói chính là Hoàng thất của đế quốc

Trong tửu lâu, một bàn gần cửa sổ, một lớn một nhỏ nam nữ đang ngồi hưởng dụng bữa trưa- chính là phụ tử Lục Huy.

" Ba nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, chúng ta cùng thưởng thức xem sao ha?" Lục Huy nhìn Tiểu Thanh Trúc trưng bày ý kiến

" Dạ, con ngửi thấy thật thơm a, Ục Ục! "

Tiểu Thanh Trúc vừa nói vừa lau nước miếng, bụng kêu ùng ục, đúng là không để ý hình tượng, xem ra sau này vẫn phải dạy dỗ cẩn thận.

" Ha ha xem ra là con gái đói rồi a! Tiểu nhị, các ngươi có món nào ngon đem hết ra đây" Lục Huy hô lớn

" Tới đây tới đây, đây là danh sách các món nổi tiếng của tửu lâu, món này!.

Món này! " Tiểu nhị hưng phấn chạy tới mồm năm miệng mười giới thiệu các món ăn của Đệ Nhất Tửu Lâu

Lục Huy nghe khẽ cau mày, toàn món đơn giản a, không có biến tấu đặc sắc như trong Địa Cầu, gọi tạm vậy!

" Không có món đặc sắc hơn sao?"

" Bẩm khách quan, đây đều là những món ăn nổi tiếng rồi ạ, ngài có gì không vừa lòng sao?" Tiểu nhị dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi,

Không lẽ là phá quán, không nên a, ăn mặc tươm tất lại còn dẫn theo trẻ nhỏ, ai dám đến đây phá quán?

" Được rồi, đem cho ta hai món mặn một món canh, thêm đĩa rau củ với vài bát cơm" Lục Huy cũng không để ý đến ánh mắt của tiểu nhị, tùy tiện chọn vài món rồi đưa cho tiểu nhị hai khối linh thạch Trung phẩm, số tiền này đã thừa mấy bữa ăn nhưng hắn cũng không để ý

" Dạ được, khách quan chờ chút" Tiểu nhị vui mừng hớn hở, so với lúc tiếp đón càng tươi như hoa, tiền thừa được về túi a!

Rất nhanh đồ ăn Lục Huy gọi cũng đã đến: thịt lợn xào hành, cá kho, với củ gì đó nhìn như su su

" Khách quan mời chậm dùng!"

Đồ ăn theo Lục Huy đánh giá thì cũng tạm được, thế nhưng ngại một nỗi- đồ ăn nhiều dầu mỡ, chỉ thấy mỗi su su là ăn được

" Các ngươi chỉ có những món này sao?" Lần này Lục Huy thật nghi ngờ, đây không phải là thức ăn của quán ăn bình dân Việt Nam trên Địa cầu sao, thế mà ở đây lại được coi là mĩ vị? Mà thức ăn ở đó dầu mỡ cũng không nhiều như này a? Không lẽ bọn họ nghiện dầu mỡ? Kinh hãi a!

" Khách quan không hợp khẩu vị sao, nhưng đây đều là do đầu bếp chuyên dụng làm ra a!" Tiểu nhị có chút khó sử, dù sao tiền người ta cũng trả rồi.

" Phụ thân, nữ nhi đói" Tiểu Thanh Trúc vừa gắp vài miếng cá kho vừa gặm su su hai mắt long lanh nhìn hắn

Ài được rồi, xem ra nghề đầu bếp không thoát được a, mà cái hệ thống ban thưởng trù nghệ không cho lại đi cho cái Dược đạo tông sư, bây giờ hắn luyện dược thì cũng để làm cái quỷ gì? Con gái muốn cắn thuốc thì cũng tự nó luyện được a!

Khoan đã, nếu ta kết hợp linh dược vào đồ ăn thì sao nhỉ, hương vị chắc cũng không tồi a?

Nghĩ là làm, dù sao cũng cần làm đồ ăn cho Tiểu Thanh Trúc

" Tiểu nhị, ta có thể mượn nhà bếp dùng một lát không?"

" Khách quan muốn ăn gì có thể căn dặn bếp trưởng a!" Tiểu nhị có chút khó khăn

" Không cần, ta muốn tự làm" Nói rồi Lục Huy lại vứt thêm một khối linh thạch thượng phẩm

Hừ, chiêu trò này của các ngươi ta còn lạ gì, tiền chứ gì? Ông đây không thiếu!

" Khách quan yên tâm, ta đã cáo tri trưởng quỹ và bếp trưởng, khách quan cứ tùy tiện, vật liệu trong đó ngài tùy ý cũng không sao" Hắn vừa nói miệng cười ngoác đến tận mang tai

" Hừ, các ngươi là người xấu!" Tiểu Thanh Trúc thấy vậy khẽ hừ, quả nhiên phụ thân nói không sai tham lam đều là bản tính con người

" Ha ha, vị tiểu thư này nói đùa" Tiểu nhị chỉ có thể cười trừ, khách hàng là thượng đế a, tiểu nhị ca ta thật khổ!

Theo chỉ dẫn của tiểu nhị Lục Huy nhanh chóng đến phòng bếp của tiểu điếm

Gian phòng cũng rất sạch sẽ, thức ăn và nguyên vật liệu đều ngăn nắp gọn gàng

"Ừm, thức ăn muốn ngon gian bếp sạch đẹp cũng là một yếu tố quan trọng" Lục Huy đánh giá

Nghe thấy hắn nói vậy một người trung niên nam tử bộ dáng béo mập, trước ngực đeo cái tạp để quay đầu lại nói

" Vị tiểu cả này cũng là người trong nghề?"

" Chỉ là có chút môn đạo mà thôi" Lục Huy lạnh nhạt trả lời, hắn cũng lười trả lời rõ ràng

Tiểu nhị thì lại vội vàng giới thiệu:

" Khách quan, vị này là bếp trưởng của bản điếm- Bàn Tâm đại sư, còn đây là vị khách quan muốn mượn phòng bếp"

Bàn Tâm nghe vậy khẽ tỏ ra không vui, thức ăn hắn làm ra xưa nay chưa từng có ai dám chê bai, thậm chí có vài món ăn còn được dâng lên ngự dụng, tay nghề khỏi phải nói, thế nhưng mỗi người khẩu vị cũng khác nhau, hắn cũng không nói thêm chỉ quay lại làm nốt công việc của mình

Lục Huy chọn một gian bếp trống, hỏi mua mấy cân thịt lợn ba chỉ tươi, Gia súc ở thế giới này đa phần chăn nuôi tự nhiên nên chất thịt rất ngon,

Đem thịt sơ chế qua, thái mỏng, đem tiêu, hành khô với nước mắm dùng điểm đổi được từ hệ thống cho vào ướp chung

Lục Huy cũng phải công nhận hệ thống cái gì cũng không được, nhiều lúc còn thiểu năng nhưng phương diện thương thành cái gì cũng có: từ gia vị hằng ngày đến công pháp pháp bảo tối cao, chỉ cần bạn đủ điểm!

Đợi khi thịt ngấm gia vị, Lục Huy đốt thêm đống than hồng, xiên thịt rồi đặt lên nướng

Tiểu nhị thấy vậy tò mò hỏi

" Như thế thật sự ăn được sao?"

" Ngươi cứ chờ rồi biết" Lục Huy cũng lười giải thích, chăm chú giở thịt

Thời gian dần trôi, một mùi thơm đặc trưng lần toả khắp gian bếp, Bàn Tâm bếp trưởng cũng không khỏi tò mò chạy lại

Khi chứng kiến Lục Huy nướng thịt hắn được một phen mở rộng tầm mắt, cách làm này hắn chưa bao giờ thấy a! Nếu có phương pháp này, không phải danh tiếng của hắn sẽ!

Lục Huy thu hết tâm tư của hắn vào đáy mắt, thầm khinh thường

Không có bí quyết đố ngươi làm được a!

Từng miếng thịt vàng óng ánh, Lục Huy khẽ gỡ ra đĩa, thêm vài cọng linh dược cho đẹp mắt, bưng lên cho Tiểu Thanh Trúc,

Bàn Tâm và tiểu nhị thấy vậy vội vã mặt dày chạy theo

Đại sảnh quán ăn, kể từ một lúc trước, một mùi thơm đặc trưng lần toả khiến các thực khách cồn cào, nhiều người hỏi thăm trưởng quỹ nhưng chính hắn cũng không nhớ trong lâu có món nào thơm như vậy a! Không lẽ Bàn Tâm đại sư ra món mới? Rất có thể

Tiểu Thanh Trúc thì lại reo lên:

" Là phụ thân, phụ thân sắp nấu xong rồi!"

Vừa nói vừa cầm chực sẵn cái bát với đôi đũa, miệng nuốt nước bọt ừng ực

Mà lúc này Lục Huy chầm chậm đi ra, trên khay là từng miếng thịt vàng óng thơm nức mũi, sau lưng là Bếp trưởng và tiểu nhị mắt lom nhom nhìn theo

Có khách nhân bạo dạn đứng dậy

" Huynh đệ, không biết có thể bỏ thứ yêu thích, ta sẽ trả giá cao mua lại món ăn này"

" Đúng vậy, ta cũng trả giá cao"

Những người còn lại cũng nhao nhao, vào Đệ Nhất Tửu Lâu có ai không đơn giản? Không phú thì cũng quý

" Không bán" Lục Huy lạnh lùng trả lời rồi đi đến chỗ của Tiểu Thanh Trúc

Con bé thấy thế vội vã hô

" Con mời phụ thân ăn cơm" rồi nhào ngày đôi đũa đã chuẩn bị sẵn vào đĩa thịt.

Ân, vẫn tính là có lễ phép.

Thật mềm, thật thơm a!

Hương thơm lan toả, nhìn biểu cảm, nuốt hương, khách hàng bọn họ bây giờ cảm thấy thức ăn của mình thật là đồ bỏ đi!.

Truyện CV