1. Truyện
  2. Yêu Giả Vi Vương
  3. Chương 29
Yêu Giả Vi Vương

Chương 29: Hang không đáy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhã phu nhân Liễu Nhã thầm nghĩ:

- Đây không phải là hiện tượng tốt. Liễu Nhã, ngươi đừng đùa với lửa!

Nếu như không thể chinh phục người nam nhân này, cũng tuyệt đối không để hắn chinh phục mình, bởi vì nàng là Liễu Nhã. Rất nhiều năm trước, ngày hôm đó Nhã phu nhân Liễu Nhã đã thề sẽ không động tình vì nam nhân nào nữa.

Hoàng hôn ngày hôm sau.

Quả nhiên Nhã phu nhân Liễu Nhã không mời Tiêu Lãng lên xe ngựa, ngược lại Bộ Tiểu Man mời. Kết quả Tiêu Lãng uyển chuyển từ chối, nói là sợ ảnh hưởng danh dự của Bộ Tiểu Man, sau đó lên xe ngựa của Nhã phu nhân Liễu Nhã.

Nhã phu nhân Liễu Nhã mặt mày âm trầm hỏi:

- Ngươi đến làm gì? Ngươi sợ ảnh hưởng danh dự của Bộ Tiểu Man nhưng không sợ bị người ta nói dây dưa với quả phụ như ta sao?

Dù mặt Nhã phu nhân Liễu Nhã âm trầm thì vẫn vô cùng quyến rũ, làn thu thủy liếc xéo Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng thành thật đáp:

- Một ngày không ăn... Đói!

Tiêu Lãng bất nhã ngồi xuống, cầm lấy món ngon trên bàn nhai ngồm ngoàm, ăn nhanh hơn cả hôm qua.

Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn động tác hùng hổ của Tiêu Lãng, bật cười:

- Xì.

Nhã phu nhân Liễu Nhã trợn trắng mắt, vừa tức vừa buồn cười nói:

- Ăn từ từ, không ai giành của ngươi.

Tiêu Lãng thành thật nói:

- Hì hì, phu nhân thật tốt bụng.

Nhã phu nhân Liễu Nhã không biết nên nói cái gì. Đây xem như là lời thật lòng hay thuận miệng nịnh hót? Nhưng nghe từ miệng Tiêu Lãng sao thấy êm tai quá.

Thấy Tiêu Lãng ăn uống xong đứng dậy, Nhã phu nhân Liễu Nhã bản năng mở miệng nói:

- Như thế nào? Ăn xong quẹt mỏ đi rồi?

Tiêu Lãng vốn định đi chợt khựng lại, xoay người đi hướng Nhã phu nhân Liễu Nhã, khom lưng, vươn một ngón tay nâng cằm nàng lên.

Tiêu Lãng từ trên cao nhìn xuống nói:

- Phu nhân yên tâm, nếu có hôm nào ta ăn phu nhân thì chắc chắn sẽ không quẹt miệng đi, ta sẽ ở lại... Cùng phu nhân qua đêm.

Nhã phu nhân Liễu Nhã qua vô số tình hình phong lưu nhưng đối mặt lời nói đầy khiêu khích, tà mị cùng với khuôn mặt yêu khí làm nàng hoảng hốt. Mắt Nhã phu nhân Liễu Nhã chớp lóe, định nói câu gì thì Tiêu Lãng đã cười dài một tiếng, xoay người rời đi.

- Mất mặt, mất mặt quá! Liễu Nhã, sao ngươi có thể bị một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch làm cho chật vật như vậy? Không được, phải lấy lại mặt mũi! Hừ! Tiêu Lãng, chắc ngươi chưa nếm mùi nữ nhân nữa là, làm bộ làm tịch!

Nhã phu nhân Liễu Nhã oán hận xuyên qua mành nhìn Tiêu Lãng đã nhập định, sâu trong lòng nàng hiểu rằng nàng đang chơi một trò chơi nguy hiểm nhưng không cách nào dừng lại. Không biết đã bao nhiêu năm Nhã phu nhân Liễu Nhã chưa gặp một nam nhân thú vị như vậy, có lẽ trò chơi này sẽ rất vui đây.

Ngày thứ tư, Nhã phu nhân Liễu Nhã không có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Đã đến Hỏa Phượng thành.

Hỏa Phượng thành là thành thị lớn nhất phía tây bộ Chiến Vương triều, một tiểu thành thị như Dược Vương thành không thể sánh bằng. Tuy Chiến Vương triều và võ Vwogn triều phương tây nhiều năm không có chiến tranh nhưng địa vị của Hỏa Phượng thành vẫn hiển hách.

Tường thành dày to lớn uốn lượn, cửa thành huyền thiết như lửa, hộ vệ quân mặc chiến giáp một màu đỏ, khí thế hùng hồn, trên đường cái đông đúc đầu người. Tất cả đều lộ ra Hỏa Phượng thành uy nghiêm, phồn hoa như thế nào.

Đội xe và con lừa nhỏ của Tiêu Lãng đi vào thành, không tìm khách điếm ở trọ mà đi tới một võ viện siêu lớn nằm ở thành đông, Hỏa Phượng võ viện.

Đội xe bị ngăn cản trước cả Hỏa Phượng võ viện.

Hộ vệ bên ngoài Hỏa Phượng võ viện tuyên bố thông báo kỳ lạ:

- Đạo sư, đệ tử của Phi Tuyết võ viện có thể đi vào, còn lại hộ vệ thì không được phép vào trong!

Nhã phu nhân Liễu Nhã kinh ngạc hỏi:

- Đây là quy tắc do ai đặt ra?

Trước kia không có tiền lệ như vậy, thân phận năm học viên này không tầm thường, nếu xảy ra việc gì thì Nhã phu nhân Liễu Nhã không biết ăn nói ra sao.

Hộ vệ đáp:

- Đây là thành chủ đích thân ra lệnh, bởi vì Hỏa Phượng công tử của chúng ta ở trong võ viện. Đương nhiên không cho hộ vệ của thành các ngươi vào là vì bảo vệ an toàn của các vị. Bên trong đều là đệ tử, đạo sư, lỡ như xảy ra xung đột thì dễ khống chế hơn đúng không?

Nhã phu nhân Liễu Nhã thầm rủa. Bảo hộ an toàn cho mọi người? Sợ là vì chuyên môn bảo vệ an toàn cho Hỏa Phượng công tử đi? Xảy ra xung đột ở địa bàn của các ngươi, không có hộ vệ thì chẳng khác nào võ viện bên ngoài chịu thiệt?

Dù lòng khó chịu nhưng Nhã phu nhân Liễu Nhã đành ra lệnh cho tất cả hộ vệ tìm khách điếm gần đó cư ngụ, cũng dặn dò mọi người vào trong Hỏa Phượng võ viện phải hết sức điệu thấp, đừng xung đột với võ viện khác. Nhã phu nhân Liễu Nhã mang theo đạo sư, năm người Tiêu Lãng, Bộ Tiểu Man, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư, Tư Đồ Chiến Thiên đi vào Hỏa Phượng võ viện.

Tiêu Lãng vẻ mặt thờ ơ. Đạo sư họ Tề của Phi Tuyết võ viện, Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư ánh mắt nghi ngờ. Bộ Tiểu Man vẻ mặt si mê nhìn Tiêu Lãng. Tư Đồ Chiến Thiên đi theo sau cùng khóe môi cong lên nụ cười độc ác.

Nhã phu nhân Liễu Nhã dẫn theo mọi người đi Hỏa Phượng võ viện, Dược Vương thành một mảnh bình yên, nhưng trong căn phòng tối ở Tư Đồ phủ thì không bình tĩnh.

Trong phòng tối có ba người ngồi, đều là nam nhân mặc hoa phục. Người ngồi ghế chủ là một nam nhân trung niên, mặt chữ điền, mắt mũi có khí thế kiêu hùng bá chủ. Một lão nhân tóc bạc ngồi bên trái, ngồi bên phải là một nam nhân trung niên tay cầm cây quạt như văn sĩ.

Văn sĩ trung niên dẫn đầu đánh vỡ trầm lặng, mở miệng cười hỏi:

- Tư Đồ huynh, ngươi mời ta và lão tổ tông của Liễu gia đến đây chắc không chỉ đơn giản là uống trà đi? Nhà ta có lá trà thượng đẳng, muốn uống thì có thể đến phủ của ta.

Khí chất của văn sĩ trung niên rất nho nhã.

Tư Đồ Kiêu Hùng cười dài:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tư Đồ Kiêu Hùng cười lạnh lùng:

- Đương nhiên không phải, hôm nay thỉnh hai vị lại đây là vì chuyện hủy diểt Yên Vũ sơn trang! Vẫn là câu nói kia, Dược Vương thành không cần thế lực thứ bốn. Các ngươi đã chứng kiến thủ đoạn của Bát gia rồi, nếu cho hắn vài năm phát triển thì sợ là ba nhà chúng ta không có chỗ đứng trong Dược Vương thành.

Tư Đồ Kiêu Hùng ăn nói thẳng thắn. Lão nhân tóc bạc hiển nhiên là lão tổ tông của Liễu gia, cúi đầu, rũ mi mắt uống trà, làm như không nghe thấy.

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ cười lạnh lùng:

- Hủy diệt Yên Vũ sơn trang? Làm sao diệt? Một trăm Chiến Suất cảnh, mười Chiến Tôn cảnh! Ai biết trừ Bát gia ra còn có Thần Hồn Chiến Sĩ nào không? Lại nói Bát gia là địa giai thượng phẩm thần hồn, ba chúng ta liên hợp lại cũng không giết chết Bát gia được! Chiến kỹ thần hồn của Bát gia chính là Cuồng Sư Nộ Hống!

Cuồng Sư Nộ Hống thuộc loại chiến kỹ thần hồn sóng âm đặc biệt, có thể giảm thấp thực lực của đối thủ trong thời gian ngắn, thuộc về chiến kỹ thần hồn cao giai.

Lão tổ tông của Liễu gia từ khi đi vào đến bây giờ lần đầu tiên lên tiếng:

- Trà rất ngon, cáo từ.

Lão tổ tông của Liễu gia dứt lời liền đứng dậy định đi.

- Chờ đã!

Vẻ mặt của Tư Đồ Kiêu Hùng không có gì là ủ rũ, vẫn là biểu tình kiêu hùng bá chủ bày mưu lập kế.

Tư Đồ Kiêu Hùng cười lạnh lùng:

- Các ngươi không muốn biết tại sao lúc trước ta đi sâu vào trong Ma Quỷ sơn làm gì sao?

Lúc Tiêu Lãng cắt đứt gân chân của Tư Đồ Chiến Thiên thì Tư Đồ Kiêu Hùng không ở trong Dược Vương thành, nếu không thì trên Đoạn Đầu lĩnh, rất có thể hắn sớm chết rồi. Đồn rằng Tư Đồ Kiêu Hùng đi vòa sâu trong Ma Quỷ sơn, có nhiều người ôm nghi ngờ về điều này, bao gồm văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia đang ngồi.

Sâu trong Ma Quỷ sơn có Huyền thú cao giai, là Huyền thú cao giai ba người không thể đánh lại.

Có vẻ lão tổ tông của Liễu gia nổi lên hứng thú, ngồi trở về:

- A? Nói nghe xem.

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ xếp quạt lại, mắt sáng rỡ.

Tư Đồ Kiêu Hùng lạnh nhạt nói:

- Vào Ma Quỷ sơn là bởi vì nhạn được tin tức có người trùng hợp phát hiện một gốc thánh phẩm độc hoa... Ma La hoa, còn là loại trăm năm.

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ kinh kêu:

- Ma La hoa trăm năm!

Trong con mắt đục ngầu của lão tổ tông của Liễu gia bỗng bắn ra tia sáng.

Thần Hồn đại lục có ba loại kỳ hoa độc thảo là Ma La hoa, Đoạn Hồn thảo, Hoàng Tuyền diệp.

Vật cực độc này không chỉ khó gặp, luôn có Huyền thú cường đại canh giữ. Nếu luyện chế kỳ hoa độc thảo thành đan dược thì sẽ là vũ khí trí mạng cường giả.

Từ lúc Ma La hoa nở thì không bao giờ héo tàn, càng lâu năm càng độc. Nếu có thành phần mấy chục năm thì sẽ là khắc tinh cho Thần Hồn Chiến Sĩ, bởi vì Ma La phấn chiết từ Ma La hoa có thể dễ dàng ăn mòn thần hồn. Nhẹ nhàng ném phấn ra lúc Thần Hồn Chiến Sĩ phóng ra thần hồn, nhẹ thì thần hồn bị thương, võ giả trọng thương, nặng thì thần hồn tan biến, võ giả chết.

Lão tổ tông của Liễu gia cảnh giác nhìn chằm chằm Tư Đồ Kiêu Hùng:

- Ngươi lấy được rồi?

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ lùi lại một bước. Nguồn tại ện FULL

Văn sĩ trung niên, gia chủ của Bộ gia, Bộ Kinh Vũ, lão tổ tông của Liễu gia đều là Thần Hồn Chiến Sĩ, nếu không phóng ra thần hồn thì tuyệt đối không là địch thủ của Tư Đồ Kiêu Hùng, nhưng nếu phóng thần hồn, Tư Đồ Kiêu Hùng ra tay thì hai người càng chết thảm.

Truyện CV