"Kia là phòng của ngươi, từ nay ngươi ở đó. Sáng mai cùng bọn chúng đi đến quảng trường nhỏ."
Tên binh lính đẩy Lâm Giang vào một túp lều lớn rồi bỏ đi, giọng mang theo nồng đậm coi thường.
Không quan tâm, Lâm Giang bước vào trong, đón hắn là khá nhiều ánh mắt, mỗi người mỗi vẻ, nhưng có điểm chung là phần lớn khuôn mặt bọn hắn đều có chút nặng nề, không khí có chút đè nén. Căn lều khá rộng rãi, khoảng hơn người bên trong, mỗi người có một giường riêng cùng một ít không gian di chuyển và sinh hoạt.
"Lại thêm một tên nữa à! Dạo này ngay cả rác rưởi cũng có thể vào quân sao!"
Một giọng mỉa mai vang lên, một thanh niên ước chừng hơn tuổi nằm trên giường mở miệng nói.
Tên kia vừa ngậm miệng lại, Lâm Giang ngay lập tức cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng nhìn tên vừa mở miệng. Đó là một tên thiếu niên khoảng tuổi Lâm Giang, khuôn mặt lạnh lùng cực độ, tướng mạo cao ráo hơi gầy, tính cũng khá là soái.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào tên vừa mở miệng, chợt một tên khác cạnh hắn đứng lên chặn lại tầm nhìn của hắn., xong đó lại tiến tới gần Lâm Giang.
"Chào ngươi ta gọi Minh Viễn, mặc kệ bọn hắn đi, chào mừng tới đội "
Minh Viễn cười tươi, gần như trong căn lều này chỉ mình hắn có thái độ lạc quan nhất. Lời nói vừa lên tên mang ánh mắt lạnh lùng kia cũng nhìn lên Lâm Giang không nói gì.
"Ta gọi Lâm Giang!"
Lâm Giang cũng mỉm cười trả lời, cùng trao đổi vài câu sau đó Lâm Giang cũng tìm thấy một cái giường chống, tình cờ là nó nằm gần với thanh niên lạnh lùng và Minh Viễn.
Tiến về cái giường, vừa định ngồi xuống.
"Cái giường kia là của ta"
Chợt một thanh niên khá là cơ bắp lên tiếng. Lâm Giang nhìn hắn, thấy tên đó đang nằm trên một cái giường khác nhưng mắt lại nhìn hắn, trong đó ánh mắt coi thường hiện rõ, giọng điệu còn mang theo ý vị cố tình gây chuyện.
"Không! Nó là của ta!"
Lâm Giang cười nhạt, xong ngồi xuống giường trước cái nhìn của ngạc nhiên của tên đó. Cử động này cũng làm nhiều người trong phòng kinh ngạc.
"Ta cho ngươi ba cái hô hấp, cút xuống dưới đất cho ta!", bước ra khỏi ngạc nhiên, tên đó đứng dậy tức giận quát lớn.
"Ba!!!", Lâm Giang trả lời kèm theo cười nhạt.
"Ngươi......"
Tên kia vừa định nói gì, thì chợt im lặng. Đầu hắn hiện tại đang bị tay của Lâm Giang xiết chặc, ánh mắt cực độ giật mình sau đó là hoảng sợ.
Lâm Giang ý cười thu đi, khuôn mặt lạnh xuống.
"Đây là giường của ta, phải không?", Lâm Giang lạnh lùng hỏi lại hắn.
Tên kia thì khuôn mặt toát ra sợ hãi, trên đầu hắn bàn tay ngày càng xiết chặt, cơ thể hắn run rẩy, liều mạng gật đầu.
Thấy thế Lâm Giang cũng đẩy hắn ra làm hắn ngã xuống đất, hiện tại không cần thiết làm quá lên.
Như vừa phản ứng lại được, hơn nữa người trong căn lều đột nhiên đứng dậy, khí thế đập vào Lâm Giang ánh mắt lạnh lùng, chỉ có số ít như thiếu niên lạnh lùng, Minh Viễn và một số người cạnh thiếu niên lạnh lùng kia là yên lặng nhìn xem hắn, giống như theo dõi diễn biến tiếp theo.
"Không được đánh nhau trong thành, tất cả ngồi xuống!", một âm thanh uy nghiêm từ bên ngoài túp lều vọng vào. Một bóng người bước vào mang theo khí thế trấn áp hơn một nửa người trong phòng cộng lại.
Dáng vẻ to lớn, vẻ mặt uy nghiêm, trên trán có một vết sẹo lớn, đang mặc quân phục, khí thế không phải Luyện Thể cảnh. Đó là những gì Lâm Giang đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt.
Khi hắn bước vào, những người đang nhìn chằm chằm Lâm Giang vẻ mặt khó coi thu khí tức của mình lại.
"Ngươi là Lâm Giang? Là người mới nên lần này sẽ được bỏ qua, không được đánh nhau hay ra tay trong thành, đó là quân lệnh" hắn vừa nói Lâm Giang vừa nhìn xung quanh những tên manh động lúc nãy.
"Ta là đội trưởng đội , Trình Quân, ngày mai tất cả mọi người tập hợp ở quảng trường nhỏ, ai trái lệnh xử phạt theo quân pháp"
Nói xong hắn quay lưng đi ra ngoài, khí thế thu lại.
Cả đám người vừa mới khí thế hùng hổ chợt bị một người đơn giản dập tắt, nhìn Lâm Giang một chút ánh mắt dữ tợn thấy rõ sau đó mỗi người trở về giường của mình, không khí yên lặng lại bao trùm.
Thực sự nếu đánh lên Lâm Giang chỉ có thể chạy nhưng từ đâu hắn dám gây hấn với cả đội? Đơn giản ở đây là quân đội, bọn họ là binh lính. Quân pháp là tối cao.
"Lâm Giang huynh có lẽ ngươi giống chúng ta rồi nha!", phá vỡ yên tĩnh, Minh Viễn cười nói với Lâm Giang. Hắn cũng không cố kị bất cứ người nào lúc nãy.
"Vậy coi như trên một chiếc thuyền, ta giới thiệu cho huynh vài người. Tên lạnh lùng cực điểm này hắn gọi Vô Danh, tên nhìn có vẻ thư sinh này hắn gọi Từ Vĩnh Nghi, tên nhìn lầm lì này gọi là Vương Hạo Hiên, à ta họ Cao đầy đủ là Cao Minh Viễn".
MInh Viễn cười ha ha không giới thiệu cho hắn, Lâm Giang cũng cười cười gật đầu chào hỏi. Từ Vĩnh Nghi và Vương Hạo Hiên cũng nhìn Lâm Giang một chút rồi sau đó cũng gật đầu chào hỏi, chỉ có Vô Danh là im lặng nhắm mắt.
"Đừng để ý hắn, bao giờ cũng thế một nụ cười cũng không có", Minh Viễn nhìn Vô Danh một biểu lộ bất đắc dĩ.
"Tên lúc nãy mỉa mai huynh là lúc vừa vào là Lục Siêu, tên lúc nãy tranh giường với huynh là Tô Minh Thạch. Gần như cả phòng này chia thành phe, như huynh thấy lúc nãy, có bọn ta và bọn hắn, thêm huynh vào là phe", nói đến đây ánh mắt Minh Viễn hơi nhiều một chút ý vị.
Lâm Giang nghe hiểu cũng chỉ cười cười không nói.
"Sáng mai đến quảng trường nhỏ, để ta giảng giải huynh một chút sự tình ta biết, chuẩn bị tinh thần nhé", miệng không ngừng nói, một chút Minh Viễn lại liên tục cho Lâm Giang giảng tình hình nơi này.
Đến hơn nữa đêm mới kể xong chuyện, khi đó cả phòng cũng ngủ rồi.
Lâm Giang cũng biết vì sao tất cả ở chung một phòng mà không có đánh nhau hay thừa dịp đối phương ngủ mà ra tay. Nơi này quân pháp rất nghiêm khắc, bị thương hoặc làm hại đồng đội, sẽ bị các loại hình phạt khủng khiếp, nhưng nhiêu đó đôi khi không thể chấn nhiếp nhân tâm.
Có luôn có người xem chừng từng khu vực, nếu có vi phạm quân pháp sẽ lập tức bị bắt, như Trình Quân lúc nãy vào đúng lúc là một ví dụ.
Rồi tới vấn đề chính, mục đích của bọn hắn ở nơi này đương nhiên là chiến tranh, cứ cách một thời gian, chiến tranh sẽ nổ ra, kinh khủng hơn tòa thành này chỉ là một nhánh quân, không phải là toàn bộ, còn có nhiều tòa thành khác tồn tại. Địch nhân cũng là nhân loại, thế lực cũng không kém. Khi Lâm Giang hỏi một chút thế lực thì Minh Viễn cũng không nói, hơi nhìn Lâm Giang một chút hơi lắc đầu, vì thế Lâm Giang cũng không hỏi tiếp.
Còn về Tiên Phong quân đoàn, đây cũng có thể coi là một hình phạt trong quân đội, tiếng Tiên Phong nghe thì khá oai hùng nhưng thật chất, là lớp lá chắn thịt đầu tiên khi hai bên đánh nhau, có tỉ lệ tử vong cao nhất trong các quân đoàn. Chỉ những kẻ phạm tội hoặc bị bắt sẽ bị ném vào quân đoàn này, Minh Viễn và bọn người kia đều như thế.
Ở Tiên Phong quân đoàn, nếu ngươi sống ngươi có thể sống tiếp, nếu người chết tức và chôn xác nơi chiến trường mà chẳng ai quan tâm, từ khi bọn Minh Viễn gia nhập vào đây, đội đã có nhiều người bỏ mạng trên chiến trường.
"Tiêu cực vậy thôi, nhưng ở trong quân đội không phải không tốt, Tiên Phong quân không nói được hưởng đặc cách nhưng ít nhất cũng có quyền lợi của binh lính thông thường"
Minh Viễn thao thao nói.
"Ở đây binh lính được học công pháp tu luyện, võ kỹ chiến đấu, một số hoạt động rèn luyện và vật dụng quân trang. Cũng có thể mua một số vật dụng được buôn bán trong thành, có cơ chế thưởng khi giết địch."
"Trong thành theo ta biết có một kiện đặc thù bí bảo có thể ghi chép lại thông tin, nên khi huynh giết địch điểm sẽ được cộng vào tích lũy có huynh có thể đổi bạc, vật phẩm tu luyện, vũ khí, công pháp"
"Cũng như ngày mai, chúng ta sẽ đến quảng trường nhỏ để tập luyện còn huynh sẽ được truyền công pháp và võ kỹ, ở trong quân đội mỗi người đột phá đều sẽ có tính ảnh hưởng nhất định tới chiến cục"
Minh Viễn nói đến đây cũng hơi mệt mỏi, Lâm Giang cũng không hỏi nữa mà cả hai đi ngủ, Lâm Giang thì không thể ngủ được, hắn mở mắt tập hợp thông tin thu được.
"Có một quân đoàn gọi là thú quân đoàn, bao gồm dã thú, hung thú được thuần hóa lên chiến trường, có lẽ Tiểu Hắc ở đó, với sự thông minh của nó có vẻ sẽ không sao"
Nơi này gọi Thiết Mãng thành, cách Kim Nhật quốc xa về phía Trung Đông Vực, nơi này gần vùng an toàn. Lâm Giang có đôi lúc cảm thấy ở đây cũng không xấu ngoại trừ luôn có cảm giác bị theo dõi, ở đây linh khí đậm hơn Kim Nhật quốc rõ rệt, đậm hơn cả Bạch Ngưu thành, cũng có thể nói linh khí ở Kim Nhật quốc vô cùng mỏng manh.
Ở Tiên Phong quân đoàn lúc nào cũng có thể bỏ mạng, nên Lâm Giang quyết định phải mạnh lên nhanh chóng, mạnh lên cần tài nguyên nhiều, hệ thống thưởng của quân đội là nơi giúp hắn đổi lấy tài nguyên, tuy không nhiều nhưng có hỗ trợ.
Cự kiếm vẫn còn trên lưng hắn, bạc gần vạn vẫn còn, còn một ít lương khô cùng nước, nói chung sẽ không quá khó khăn khi sống tại nơi này, trừ một ít chuyện.
Nghĩ đến đây, Lâm Giang hơi hiếp mắt nhìn về Tô Minh Thạch và Lục Siêu bọn người, xong lại nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt bên trong mang theo một ý vị kì lạ.
Không quá lâu thì trời sáng, cả đội nhanh chóng tập hợp và di chuyển đến quảng trường nhỏ, toàn bộ quá trình Lâm Giang hoàn toàn không biết gì nên chỉ làm theo bọn hắn.