"Tiểu Hân, tỉnh lại thôi!", một âm thanh ấm áp vang vọng.
Một cô gái đang đứng trên một ngọn đồi hoa, xung quang là ánh sáng cực kì chói mắt bao phủ toàn bộ cảnh vật trừ ngọn đồi.
Tiểu Hân nhíu mày, dần dần mở mắt của mình ra, vì ánh sáng quá chói nên nàng không thấy được gì cả.
Vừa thích ứng được ánh sáng, Tiểu Hân thấy mình đã biến trở về hình dáng lúc nhỏ, là một đầu Tiểu Thanh Xà.
"Tỉnh lại thôi, đến lúc đi rồi!", giọng nói ấm áp của cô gái lại vang vọng.
Tiểu Hân ngước nhìn về phía hình bóng cô gái, chợt không biết từ đâu nước mắt lại ứ động trên mắt nàng.
Một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, người nhặt nàng và nuôi lớn, hình dáng thân quen, khuôn mặt ấm áp. Cũng chính là hình dáng mà Tiểu Hân biến thành.
"Cô chủ! Ta....ta.....", Tiểu Hân ấp úng khóc lóc.
"Không sao, có ta ở đây rồi, chúng ta đi thôi", một nụ cười ấp áp nở rộ, cô gái đưa tay chạm vào Tiểu Hân, vùng sáng lóe lên bao trùm tất cả đồi hoa, đó cũng là những thứ cuối cùng Tiểu Hân nhìn thấy.
...
"Mọi người có sao không?" Lâm Giang nằm trên mặt đất, thở dốc lên tiếng hỏi.
"Chưa chết!", Minh Viễn đau đớn, giọng khàn khàn nói.
Tất cả mọi người sau khi giết được "Tiểu Hân" cơ thể cũng như bị móc sạch, hơn nữa Minh Viễn bị thương cũng không nhẹ, cả một bờ vai như bị hủy.
"Yên tâm, có ta ở đây ngươi chưa chết được", Từ Vĩnh Nghi lên tiếng.
Hắn bước từng bước tới chỗ Minh Viễn, đưa tay lên vết thương của Minh Viễn.
"Sinh"
Một luồng sáng lục sắc từ bàn tay của Vĩnh Nghi bay vào vết thương của Minh Viễn. Ngay sau đó, vết thương đó khôi phục tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, không lâu lắm thì các mô cũng như cơ bắp cũng nối liền lại, vết thương cũng khép lại, máu ngừng chảy ra.
Vừa xong, Vĩnh Nghi cũng ngã nhào ra mặt đất, sắc mặt trắng bệch thở dốc điều hòa linh khí.
Những người khác thì cứng đờ, mắt trừng lớn khi thấy cả quá trình.
"Ngươi là Thần Y chuyển thế?" trước hết tỉnh lại, Lâm Giang hét nhỏ chỉ vào Vĩnh Nghi.
Những người khác bao gồm được chữa trị Minh Viễn cũng liên tục gật đầu tán thành không ngừng.
Nói thì nói, Vĩnh Nghi vẫn nằm đó thở dốc, không có sức nói chuyện.
Không đáp trả, mọi người cũng chỉ ngờ vực nhìn Vĩnh Nghi.
Lâm Giang cũng không hỏi tiếp, chỉ ngước nhìn bầu trời không trăng,. Dù là Tiểu Hân đã chết, hắc vụ vẫn đang tan ra rất chậm, nhưng Lâm Giang không có cảm giác nguy hiểm gì phía trong nên hắn cũng không có ý định di dời.
Hiện giờ cả bọn cũng phải nằm hi vọng là không có dã thú tiến đến, ngay lúc này sức chiến đấu của cả nhóm là yếu nhất.
Chợt, Lâm Giang đứng lên bước tới chỗ Vĩnh Nghi đang nằm, ném xuống một quyển sách mỏng.
"Cho ngươi", nói xong Lâm Giang ngồi xuống vận chuyển bản cải tiến Huyền Minh Công, khôi phục thương thế cũng như hồi linh khí, phòng chống tình huống xấu.
Từ Vĩnh Nghi cũng lấy sức ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Lâm Giang, xong lại mở quyển sách ra. Không tốn bao nhiêu thời gian, hắn lập tức say đắm vào cuốn sách, một chút sau lại để sách xuống bắt đầu vận Huyền Minh Công.
Lâm Giang chính là cho hắn bản cải tiến viết tay Huyền Minh Công, không nghi ngờ là Vĩnh Nghi có công lớn nhất trong lần này, kết liễu là hắn, chữa trị cũng là hắn.
Mọi người xung quanh có để ý tới, nhưng khi thấy Vĩnh Nghi như thế thì mọi người cũng không quan tâm, mà ngồi dậy vận công chữa thương.
Bầu trời vẫn còn một màu đen nhưng thời gian lại sắp sáng. Mọi người khôi phục cũng được một chút đủ tự vệ, Minh Viễn cũng đã băng bó vết thương, tuy vận động có chút khó khăn nhưng có lẽ không lâu nó sẽ khỏi.
"Lâm Giang ngươi có Lôi hệ thiên phú, Vô Danh có Hắc Ám hệ thiên phú, Hạo Hiên có một thanh linh khí thương cùng tài dùng thương thành thục không lâu sẽ sinh ra thương ý, Vĩnh Nghi thì có khá đặc biệt thiên phú hay thần thông gì đó, phải không?" Minh Viễn lười biếng nói.
"Ngươi thì thể chất có chút đặc biệt và có Lực Lượng thiên phú", Lâm Giang cũng mở mắt ra nói.
Minh Viễn vung tay biểu thị không ý kiến, sau đó lại nhìn xung quanh mọi người. Vô Danh cũng thì vẫn đang nhắm mắt, Hạo Hiên và Vĩnh Nghi cũng từ từ mở mắt.
"Ta cũng không biết đó là gì, nhưng ta biết ta có thể hấp thu sinh mệnh lực của một cá thể và chuyển cho một cái thể khác, giống như nắm giữ sinh tử", Từ Vĩnh Nghi lên tiếng.
"Nhưng cũng không phải muốn thì làm, nó sẽ lấy cơ thể ta làm vật di chuyển, ta không thể giết những cá thể mạnh hơn ta, thậm chí cá thể kia phải yếu hơn nhiều lần, cũng không thể giữ quá lâu sinh mệnh lực trong cơ thể" Vĩnh Nghi bổ sung thêm.
"Còn ta thì lúc trước có chút một chút bối cảnh thôi", Hạo Hiên cười cười, một cây thương dài bóng loáng đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Trên tay hắn có xuất hiện một chiếc nhẫn nhỏ.
"Không gian giới chỉ" Từ Vĩnh Nghi nhìn thấy và nói, khiến tất cả đều quay đầu lại nhìn Hạo Hiên.
Minh Viễn và Lâm Giang giơ ngón tay cái về phía hắn. Phải biết không gian giới chỉ cực kì đắt đỏ và hiếm thấy.
Sau đó không khí cũng bình ổn trở lại, mọi người lại chú tâm dưỡng khí.
"Mọi người biết tại sao chúng ta lại ở đây không, ở trên chiến trường.", Lâm Giang chợt lên tiếng hỏi.
Tử Thanh Thánh Địa không có lí do gì lại phải mở cuộc chiến quy mô cực lớn với Hàn Vân Thánh Địa, nếu cả đối nghịch thì chiến tranh cũng không mở ở nơi hoang vắng như nơi đây, gần vùng an toàn.
"Cũng đúng ngươi chưa biết, chủ đề này gần như không ai bàn tán cũng như không ai biết nhiều" Từ Vĩnh Nghi lên tiếng trong giọng mang một tí tự giễu.
Minh Viễn bọn người sắc mặt cũng không tốt, có chút tự giễu và cười nhạt.
"Thực chất chúng ta ở đây chiến tranh chỉ có một mục đích duy nhất, tranh đoạt một tòa mỏ linh thạch, Tiểu Hình cấp Cực Phẩm linh thạch mỏ"
Vừa nghe xong, Lâm Giang lúc đầu có chút kinh ngạc ngay sau đó cũng chuyển thành cười tự giễu như bọn hắn mà không hỏi nữa.
Tốn bao nhiêu sinh mạng người, thậm chí là phàm nhân và ảnh hưởng lớn tới nhiều quốc gia, chỉ đề tranh đoạt một tòa mỏ quặng mới được phát hiện. Tuy nhiên hắn nghĩ lại cũng đương nhiên, Cực phẩm linh thạch cực kì trân quý, đằng này còn là một mỏ linh thạch.
Tất cả im lặng cho đến khi xuất hiện những tia sáng đầu tiên chiếu rọi cả khu rừng tăm tối.
Trời vừa sáng, tất cả thở phào, đêm qua không xuất hiện bất cứ tình huống xấu nào, tất cả khôi phục được kha khá tuy nhiên thương thế thì còn cần một chút thời gian.
Thu dọn, bọn người nhanh chóng rời khỏi hắc vụ, vừa đứng lên thì đã thấy Tiểu Hắc đứng đợi bọn hắn, cả đêm nó như người bảo vệ bọn hắn, đi loanh hoanh trong hắc vụ.
"Đi thôi Tiểu Hắc!"
Chợt, bộ lông của Tiểu Hắc phát ra tử sắc hạt sáng li ti. Bọn người cũng giật mình quay sang nhìn nó vì tất cả cảm nhận linh khí biến động.
Hắc vụ giống như bị hấp thụ,, tất cả bay về phía Tiểu Hắc, rất nhanh tất cả hắc vụ hoàn toàn, để lộ bên trong nhiều lỗ hỗng, nhiều thi thể cũng như máu me.
Minh Viễn trợn mắt hốc mồm nhìn Tiểu Hắc, bọn người cũng như nhìn quái vật nhìn Tiểu Hắc, Lâm Giang cũng hốc mồm, tuy hắn có chút suy đoán nhưng đến giờ vẫn chưa biết khả năng của Tiểu Hắc, nhưng giờ thì hắn khá là rõ ràng rồi.
Hấp thụ xong, tử sắc biến mất, khôi phục bộ lông đen huyền. Tiểu Hắc nhìn bọn hắn một chút, sau đó lại ánh mắt lười biếng quay đi dò đường.
"Lâm Giang ta cảm thấy ngươi thua cả hắc cẩu nhà ngươi",Minh Viễn thu hồi kinh ngạc nhìn Lâm Giang ánh mắt thương hại.
Lâm Giang cũng không phản ứng hắn mà suy tư.
Đùa một chút rồi tất cả cũng lên đường, do mọi người đã lộ ra một số bí mật của mình nên việc săn bắn thuận tiện bất ngờ. Tuy cả đội đang không phải trạng thái đỉnh phong, nhưng hiệu suất săn giết lại vượt qua lúc bình thường.
Tuy nhiên bọn hắn cũng phải tránh những đội khác, trên đường đi, bọn họ cũng thu thập được thêm một ít tài nguyên như linh dược các loại, phần lớn là có thủ hộ thú bảo vệ. Phẩm cấp cũng không quá cao, toàn bộ là Hoàng cấp linh thảo, không quá trân quý. Nếu có thảo dược trân quý thì đã bị cao tầng thu hết rồi.
Một ngày không nhiều biến cố cứ thế trôi qua, tin mừng là bọn hắn gần như trở về trạng thái đỉnh phong, đợi thương thế hết nữa là ổn định.
Tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, cũng không quá may mắn, đêm này bọn hắn bị dã thú tập kích vài lần, tuy không tổn hại nhưng sáng hôm sau tinh thần mọi người không phải quá tốt.
Ngày hôm sau tất cả như cũ đi săn, tính toán khoảng cách thì bọn hắn định dùng ngày cuối cùng để tiến hành di chuyển về Thiết Mãng thành.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ qua, bọn hắn cũng yên bình trở về thành nhưng đi được vài giờ thì bọn hắn lại thấy sự tình còn chưa kết thúc.
"Tìm ngươi đã lâu rồi", một tên to con mang nụ cười dữ tợn và có chút đùa cợt nhìn Lâm Giang, đi bên cạnh vài tổ đội người khác của hắn.
Một tên khuôn mặt lạnh nhạt nhưng hiện rõ cao ngạo, liếc nhìn bọn người Lâm Giang, không xem ra gì.
tên còn lại thì mang một nụ cười trêu đùa, giống như nhìn con mồi đang nằm gọn trong bàn tay, thứ bọn hắn cần là trêu đùa đến chết.
"Ta quen ngươi không?" Lâm Giang vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn hắn trong lòng thì thở dài.
"Lâm Giang ngươi thật có phúc, đi đâu cũng được chiếu cố", Minh Viễn vỗ vai Lâm Giang một bộ cuộc tình này ta không xen vào.
Vừa nghe Lâm Giang nói, tên to con híp mắt lại nụ cười càng đáng sợ hơn.
"Tần Cương, Huyết Sát quân đoàn, ngươi còn nhớ chứ, ta nói sẽ cho ngươi một cuộc sống không hề tốt khi trong tù mà"
Vừa nghe Huyết Sát quân đoàn, bọn người Vô Danh cũng có phản ứng, ánh mắt hơi đổi nhìn bọn người kia. Còn những người kia trong tổ đội Tần Cương có lẽ khá là hưởng thụ ánh mắt đó.
Huyết Sát quân đoàn là một trong những quân đoàn chủ lực, cũng là quân đoàn thị sát nhất, ở đó thuần một sắc toàn sát nhân và kẻ điên.
"Ahhhh, ta nhớ ngươi rồi, có chuyện gì không", Lâm Giang suy nghĩ xong chợt rõ đầu biểu thị ta vừa nhớ ra.
Ánh mắt Tần Cường híp lại, chợt chỉ để lại một vệt bóng mờ, một đấm thẳng vào chỗ Lâm Giang, một ngọn lửa bốc lên tạo thành một vụ nổ nhỏ, khói bụi mù mịt, còn Lâm Giang thì bị văng ra phía xa. Ngay lập tức Tần Cương bức tốc đuổi theo hình bóng của Lâm Giang định kết liễu.