Số phố Ingen, thiếu nữ mang trang phục áo sơ mi trắng váy đen, khuôn mặt thanh tú, đứng trước thanh niên tuổi tầm , có ngũ quan mộc mạc, tóc nâu, mắt nâu khuôn mặt lo lắng nói:
“Ngài Torai, cứ đà này thì việc kinh doanh nhân lực chúng ta sẽ không ổn mất.
Số lượng khách hàng chúng ta ngày càng ít đi.
Có những người sau khi thương lượng giá, không hiểu tại sao lại phút cuối thay đổi không nhận người.
Tình hình như thế này kéo dài chúng ta sợ rằng sẽ phải đóng cửa mất.”
Thanh niên trẻ tuổi, nhăn trán khẽ nói:
“Ta biết Nita, ta đã điều tra, nguyên nhân chúng ta bị mất khách chính là do những tên độc ác kia chèn ép.
Bọn hắn uy hiếp khách hàng không cho khách hàng ký hợp đồng với chúng ta.”
Nita nghe vậy chợt há miệng nói:
“Sao bọn chúng lại dám làm như vậy? Chúng ta nên báo cho cảnh quan, quân đội chuyện này.”
Torai vốn là kẻ lõi đời, nghe thấy liền lắc đầu nói:
“Vô dụng thôi, quân đội sẽ không giải quyết chuyện này.
Bên phố Lund, Isac cũng đã báo quân đội nhưng chỉ làm mọi chuyện thêm phiền phức cho hắn.”
Hắn khuôn mặt đăm đăm, hằn giọng nói:
“Bọn độc ác đó còn liên hệ ta, muốn mua lại số nhân lực chúng ta.
Nhưng ta sao có thể chấp nhận việc này.
Nếu để những người cực khổ đó rơi vào tay bọn chúng thì số phận sẽ rất thê thảm.”
Nita chợt thất thần, liền hoang mang hỏi:
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Torai khẽ thở dài, cố nặn ra nụ cười, nhẹ giọng trấn an:
“Yên tâm đi, ta sẽ tìm ra cách giải quyết.”
Nita thấy vậy, cũng khe khẽ thở dài.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa, làm người giật mình.
Torai nghe thấy, liền thoáng vui mừng, liền ra hiệu cho Nita ra đón khách vào.
Torai nhìn thấy nam, nữ vừa bước vào, ánh mắt khẽ sáng.
Nam tuấn tú, thanh lịch, mặc bộ áo sơ mi trắng, kèm theo Vest đen, khuôn mặt vô cùng anh tuấn theo nét phương đông.
Nữ dung mạo kiêu sa kiểu người phương Bắc, dáng người thướt tha, mang bộ váy trắng bó sát cực kỳ bỏng mắt, cả xuất hiện như thần tiên quyến lữ, vô cùng chói mắt.
Hắn khẽ giơ tay ra cười nói:
“Chào ngài, tôi là Torai, có thể giúp gì cho ngài.”
Lạc Giai liền cười bắt tay, miệng đáp:
“Tôi gọi là Alan, là thương nhân đến từ phương đông.
Còn đây là vợ tôi gọi là Yanda.
Chúng tôi tìm ngài mục đích chính là muốn tìm thuê người làm.”
Yanda ở bên đã dần quen với thân phận này liền yên lặng không đáp.
Torai nghe thấy vậy liền vui vẻ nói:
“Vậy thì tốt quá, bên tôi chính là cung cấp công việc này.
Chẳng hay là ngài đang tìm nhân lực cho công việc gì, yêu cầu như thế nào.”
Đã chuẩn bị cho câu hỏi, Lạc Giai liền đáp:
“Chẳng giấu gì anh, tôi vốn xuất thân từ phương Đông, ở chỗ tôi, trừ tơ lụa, và thức ăn, thì những thứ khác khó mà phát triển ở nơi này.
Tơ lụa vận chuyển tàu thuyền khó khăn, nên tôi quyết định mở nhà hàng để kinh doanh.
Trước mắt tôi cần số nhân lực đủ để mở nhà hàng từ công việc bếp núc, cho đến vệ sinh, phục vụ, nếu có thêm bảo vệ nữa thì càng tốt.”
Torai nghe thấy liền vui mừng, lần thuê như vậy số lượng cũng không ít.
Suy nghĩ chút liền cười khổ nói:
“Có thể, nhưng về kinh nghiệm bếp núc thì những người bên tôi đều khá yếu, anh biết đấy, họ đều xuất thân nghèo khổ.
Không ăn uống dư dả”
Lạc Giai nghe vậy liền cười đáp:
“Không sao, chỉ cần họ từng biết sử dụng bếp, công việc của họ tôi sẽ chính tay hướng dẫn đào tạo.”
Torai liền mừng thầm, nhìn phía Nita nói:
“Nita, em mau lấy cho anh Alan xem hồ sơ của những người ở đây để anh ấy chọn lựa.
Tranh thủ đừng làm mất thời gian anh ấy.”
Lạc Giai khẽ cười trong lòng, có vẻ rất vội vàng.
Sợ rằng ta đổi ý sao.
lúc sau, sau khi phỏng vấn ít câu, Lạc Giai đã chọn xong người, với giá thuê là nửa bảng tháng người làm bình thường, còn đứng bếp là tháng bảng.
Trong ánh mắt vui vẻ của Torai nhanh chóng làm xong hợp đồng thuê người, đặt bút ký.
Sau khi kết thúc Torai liền cảm thấy rạng rỡ, có lẻ do quá lâu rồi anh ta mới kiếm được khách hàng như thế này.
Lạc Giai lúc này liền hớp ngụm trà nhẹ hỏi:
“Anh Torai này, sao tôi đọc hồ sơ thấy đa số người bên anh đều thất nghiệp ít nhất từ tháng trở lên vậy.
Qua giới thiệu tay nghề, kinh nghiệm bọn họ đều không tệ.
Có vấn đề gì sao?”
Lạc Giai hắn đã nắm bắt chút chuyện.
Nhưng muốn biết chi tiết hơn.
Torai khẽ giật mình.
Hắn biết có những chuyện như vậy rất khó mà che dấu.
Lại vì không muốn mất niềm tin ở những khách hàng như Lạc Giai.
Liền kể sơ lược nguyên nhân của vấn đề.
Lạc Giai nghe thấy khẽ gật gù, không ngoài dự đoán của hắn.
Như để trấn an Torai, hắn liền nói:
“Anh Torai, những kẻ xấu rồi sẽ có lúc bị trừng trị thôi.
Nếu nhà hàng của tôi thành công, thì sắp tới có thể tôi sẽ mở chuỗi nhà hàng, đến lúc đó, tôi sẽ cần thuê nhiều nhân công bên anh hơn.”
Torai nghe thấy vậy, liền vô cùng mừng rỡ khẽ đứng dậy nói:
“Anh nói thật sao?”
Lạc Giai khẽ cười đáp:
“Đúng vậy.”
Torai lúc này liền cảm động, liền cúi nhẹ người nói:
“Vậy tôi xin thay mặt những người ở đây cảm ơn anh trước.”
Lạc Giai khá thưởng thức Torai.
Thầm nghĩ không chọn sai người.
Sau khi để lại địa chỉ.
Hẹn tuần sau gặp mặt.
Hắn liền chào từ biệt.
Torai tiễn hắn ra khỏi cửa.
Nhìn hắn dần đi xa, Torai khẽ nói:
“Thế gian này may mắn vẫn còn ít người tốt.”
Lạc Giai vừa đi xa khỏi công ty của Torai, phía trước mặt hắn lúc này chợt xuất hiện gã đàn ông mặc áo gi lê, thân hình vạm vỡ, râu ria xồm xoàn, khuôn mặt hung ác.
Hắn gằn giọng nói với Lạc Giai:
“Mày vừa mới ký hợp đồng thuê người bên công ty Torai sao.
Mau quay lại hủy hợp đồng ngay lập tức.”
Lạc Giai thấy vậy liền cười khẩy:
“Nếu tao không thích thì sao?”
Gã đàn ông liền giơ nắm tay lên, ánh mắt trợn tròn, khuôn mặt hiện đầy gân guốc đe dọa:
“Thì tao sẽ cho mày trận.”
Thấy hắn đang bước tới ý định tấn công.
Yanda tính bước lên ra tay liền bị Lạc Giai giơ tay ngăn lại.
Gã đàn ông vạm vỡ đấm hướng mặt Lạc Giai.
Nhưng ngay lập tức bị Lạc Giai nắm lấy nắm đấm, bẻ vặn cổ tay.
Gã đàn ông liền lên đau đớn.
Sau đó Lạc Giai giơ chân đạp nhẹ vào mông hắn, làm hắn văng ra ngoài cự ly , m.
Đây là Lạc Giai nương tay, chứ nếu ra tay thực sự thì gã này đã là cỗ tử thi.
Gã đau đớn quờ quạng đứng dậy, quay lại nhìn Lạc Giai, khuôn mặt có chút sợ hãi, thanh niên này thân hình đơn bạc, lại có sức mạnh lớn như vậy.
Không còn liều lĩnh lao lên.
Lạc Giai liền lạnh giọng:
“Biến đi.”
Gã đàn ông liền tức giận quay người bỏ đi, trước khi đi để lại câu nói:
“Ngươi sẽ hối hận.”
Lạc Giai đương nhiên là không quan tâm.
Hắn nhẹ nhàng bước đi, cùng với Yanda bước về căn cứ.
Yanda nhẹ giọng hỏi:
“Tại sao lại buông tha hắn.”
Lạc Giai cười nhẹ đáp:
“Trước mắt chưa cần đánh rắn động cỏ.
Tên này cũng chỉ là tay sai thôi.”
Chiều tối hôm đó, sau khi dùng xong bữa tối, Lạc Giai cầm lấy tách trà trên tay, nhẹ nhàng cắn miếng bánh tráng miệng.
Sau đó cười nhẹ nói với mọi người xung quanh:
“Đêm nay tất cả chúng ta sẽ ra ngoài.”
Tất cả ở đây là loại trừ người Luna.
người Yanda khẽ giật mình quay lại nhìn hắn, khuôn mặt tò mò hỏi:
“Để làm gì?”
Lạc Giai khẽ mỉm cười, khuôn mặt thần thần bí bí nói:
“Đánh bạc.”.