Hắn đã nghĩ đó là giây phút cuối của cuộc đời.
Nhưng sau đó hắn gặp được nàng, nàng cứu hắn khỏi băng nam cực, giúp hắn bước vào đệ tam môn.
Nàng từ từ xua đi con tim lạnh giá chỉ biết hận thù của hắn.
Giúp hắn không còn điên cuồng, có động lực để tiếp tục sống ngoài việc trả thù.
Nhưng sau đó, nàng lại phản bội, rời bỏ hắn, làm hắn đau đớn đến tận cùng.
Hình ảnh trôi về lại đến hiện tại.
Trước mặt hắn là con gấu xám thân hình cao đến m.
Khuôn mặt vô cùng hung dữ, trên miệng có nước dãi chảy.
Con gấu vừa nhìn thấy Lạc Giai, có chút im lặng sau đó liền đứng bật dậy, miệng rống to, sao đó trầm người xuống lao mạnh về phía Lạc Giai, giữa đường nó chạy, có cát đất, cây khô, bụi mù văng tứ phía vô cùng lộn xộn.
Lạc Giai khuôn mặt trầm tĩnh, trên đầu hắn có quang mang nở rộ, tinh thần nhanh chóng xung kích vào mắt, trong đồng tử hiện ra chữ “Thấu”.
Từ sóng linh khí từ con gấu, hắn biết được con gấu này tương đương với thú biến dị cấp ở trái đất, cũng tương đương với các cường giả thông thường Tầng thứ nhất sơ kỳ.
Số liệu cụ hiện lực chiến của nó khoảng .
Chữ “Thấu” tiếp tục quét về phía vùng bụng của con gấu, khuôn mặt hắn chợt biến chuyển.
Lúc khoảng cách của con gấu và Lạc Giai chỉ còn cách trượng.
Đột nhiên trong đồng tử của Lạc Giai, chữ “Thấu” nhanh chóng biến đổi thành chữ “Khống”.
Lúc con gấu vung bàn tay, dường như chỉ còn cách m nữa là bàn tay sẽ quất bay Lạc Giai.
Miệng Lạc Giai, khẽ ngâm: “ngưng”.
Ngay lập tức, thân hình đồ sộ m của con gấu dừng hẳn lại, mọi động tác đều đình chỉ, cánh tay đang vung giữa không trung bị đông cứng trấn trụ không thể cử động.
Khung cảnh giống như chợt đứng lại, chỉ có khói bụi mù vẫn bay.
Con gấu nhìn thanh niên phía trước, nét mặt vô cùng sợ hãi, chỉ ánh mắt lại làm nó đứng yên không thể cử động.
Chữ “Thấu” và chữ “Khống” chính năng lực thuộc vào đệ nhị môn của hắn.
Khác với Đệ nhất môn gọi là Đồng Bì, là năng lực tăng cường hộ thân, cường lực, luyện thể.
Thì Đệ nhị môn lại là năng lực giúp hắn sử dụng sức mạnh tinh thần.
Khi Đệ nhất môn viên mãn, trong tiềm thức chợt hiện ra nơi có truyền thừa đệ nhị môn, được sợi dây chuyền trên cổ chỉ dẫn đến nơi.
Ở nơi đó hắn nhận được thứ, gọi là Thánh Nhãn, là Đồng Linh quả, đều dung nhập vào cơ thể hắn.
Đệ nhị môn của hắn khi hắn bước qua được ánh sáng có nhân hình khi truyền thừa gọi là “Tinh Thần Quan”.
Hắn lúc nhận được truyền thừa, lại loay hoay mấy tháng không có cách nào tiêu thụ được linh dịnh quả và Thánh Nhãn giống như Đồng Bì lúc đầu.
Truyền thừa dường như diễu cợt hắn, truyền thụ nhưng lại không dạy cách tiêu hóa.
Nghĩ đến cách tiêu thụ Đồng bì linh dịch, nghĩ đến sư môn của mình, hắn lúc bí quá đã điên cuồng, hắn quyết định xé rách thức hải tinh thần của mình.
Có lẻ người bình thường, không ai dám làm như hắn, xé rách thức hải tinh thần không khác gì hành động tự sát, nhưng lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù.
Sự điên cuồng giúp hắn liều mạng, và thực sự hắn đã thành công, cách tiêu hóa Thần Quan linh dịch Thánh Nhãn, chính là xé rách thức hải sau đó lại trùng tu thức hải.
Đúng là thứ sức mạnh điên cuồng.
Để đạt được sức mạnh, nỗi đau đớn khi phân liệt tinh thần thức hải, giày vò hắn bán sống, bán chết là nỗi đau mà người thường không cách nào cảm nhận được.
Hắn thành công và đã mở ra được chữ thần quan, chữ “Thấu” có thể xem rõ vạn vật, nhìn ra được cụ hiện lực chiến của đối phương, chữ “Khống” có thể giúp hắn điều khiển sự vật, hiện tượng, nhưng cái quan sát và điều khiển cũng giới hạn trong linh lực bản thân hắn và cảnh giới của đối thủ.
Khi bước vào đệ tam môn, năng lực “Thần Quan” của hắn lại mở ra thêm chữ “Mệnh”.
Quay trở lại, đứng trước mặt con gấu, hắn lạnh lùng nhìn con gấu, chợt mở miệng:
"Mày rất may mắn, vì là con gấu mẹ, ngươi đi đi, cách xa ngôi làng kia dặm, hảo hảo sống tốt, đừng làm hại con người, ta sẽ chúc phúc cho mẹ con các ngươi."
Nói rồi hắn nhẹ sờ vào bụng con gấu, trong tay có bạch quang thoát ra.
Con gấu chợt thấy như cơ thể rung động trở nên nhẹ nhàng, cơ thể như có thánh quang tẩm bổ, khí tức hung dữ của nó chợt trở nên nhu hòa, khuôn mặt hung dữ thay đổi sang vẻ hiền lành, nó khẽ ra vẻ gật đầu như hiểu lời của thanh niên nói.
Chữ “Khống” trong mắt của Lạc Giai biến mất.
Gấu mẹ khôi phục lại hoạt động, sau đó nó nhẹ quay người đi, giữa chừng nó quay người lại nhìn người thanh niên, khuôn mặt tràn đầy lý tính, lưu luyến, sau một lúc lại quay đầu, tiếp tục đi thẳng.
Lạc Giai tiếp tục bước đi.
Hắn là người cực kỳ có quy tắc, đối với sinh vật tàn ác, hắn là kẻ điên cuồng, nhưng đối với sinh vật không quá lạm sát, lại có thai, hắn sẽ không giết.
Đi lúc, trước mặt hắn, là con lợn rừng thân cao m, bên ngoài miệng mọc ra cái răng nanh vừa cong vừa nhọn vô cùng gớm ghiếc, trên răng năng vẫn còn để lại những dấu vết hung tàn, con quái này đã từng tàn sát con người, hơn nữa còn không ít.
Nó rít lên tiếng hung thần ác sát, sau đó lao nhanh về phía Lạc Giai.
Chữ “Thấu” hiện ra, Lạc Giai nhận ra nó cũng là con thú tương đương với cường giả tầng thứ nhất sơ kỳ phổ thông.
Lực chiến khoảng .
Nhưng lần này hắn không dùng chữ “Khống”.
Trên da hắn lúc này chợt hiện lên màu cổ đồng.
Đệ nhất môn, Tầng thứ nhất - Đồng Bì.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay phải ra, lúc con lợn rừng phóng đến chỉ còn cách hắn có nửa mét, hắn nhẹ nhàng liền bắt lấy răng năng của lợn rừng, bàn tay màu cổ đồng nhẹ nhàng vận lực, răng năng và nửa đầu từ miệng của lợn rừng nhẹ nhàng bị hắn tách đôi ra, lợn rừng gục xuống, chết ngay lập tức.
Khi mở trạng thái này sức mạnh của hắn khoảng chừng là . muốn giết con quái lực chiến . giống như lấy đồ trong túi.
Nhìn thấy xác của lợn rừng dưới chân, hắn nhẹ suy nghĩ, chữ “Khống” trên mắt xuất hiện, bên cạnh lợn rừng chợt xuất hiện cái hố, hắn dùng chữ khống đưa xác lợn rừng vào trong hố, rồi lại dùng chữ “Khống” cho đất tự lấp lại, miệng khẽ nói:
"Đạo của tự nhiên thì trả về tự nhiên."
Dưới lớp đất, bay lên dòng khí màu nhũ bạch, nhanh chóng dung nhập vào người Lạc Giai.
Hắn sau đó tiếp tục đi thẳng.
canh giờ sau, khu rừng phía tây này hoàn toàn yên ắng, hắn gặp qua mấy trăm loài quái thú, có khỉ, báo, và cả rắn rết khổng lồ, những loài động vật có thể khuyên giải như sơn dương, nai, sóc, thỏ, hắn đều thả cho đi, những loài vật tàn sát hung bạo hắn đều nhẹ nhàng giải quyết và chôn cất.
Trong đó mạnh nhất là con hổ nanh kiếm, sức mạnh chừng cường giả Tầng thứ nhất trung kỳ phổ thông, cũng chết sau quyền của hắn.
Tổng kết lại hắn nhận ra khu rừng này tương đương với rìa ngoài ở rừng nguyên sinh của trái đất, sau đại tai biến.
Thế giới này hắn tự hỏi không biết kẻ mạnh sẽ đạt được cấp độ nào.
Hắn nhẹ nhàng bước đi, quay lại khu làng nhỏ, trên vai xách theo con trâu mọng, và bò rừng khổng lồ.
Về đến làng, hắn thả con quái thú trước sân làng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Hắn nhìn về phía dân làng, chợt mở miệng:
"Đây là món quà đáp lễ mọi người vì đã cưu mang trong thời gian tháng qua."
Trưởng làng Oza, lão già khuôn mặt khắc khổ, mái tóc bạc là người từng trải, lúc trẻ ông là người phục vụ cho quân đội nên chợt nhận ra có lẻ Alan là người phi phàm giống những người mà hắn từng chứng kiến, nên không suy nghĩ nhiều, ông nhắc nhở mọi người trong làng giữ bình tĩnh.
Sau đó cười đáp lại Lạc Giai:
"Cảm ơn cậu, Alan.
"
Nghĩ đến người Tatsumi vừa mới báo cho ông ta là Alan sẽ đi trong tuần nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Vì đôi lúc ông ta sợ Alan là phi phàm giả bị triều đình truy nã, sẽ gây nguy hại cho ngôi làng.
Lạc Giai chợt cười nhẹ.
Bước qua người Tatsumi, hắn mở miệng nói:
"Tối nay ta có việc riêng cần phải làm ở trong phòng.
cậu nhắn mọi người đừng làm phiền ta nhé."
Nói xong hắn quay mình bước đi, để lại bóng người còn đang bỡ ngỡ nhìn về phía con thú khổng lồ đang ở trước mặt..