Ngày hôm sau, vẫn ở cánh rừng phía Bắc, đứng phía trước người lúc này là con sói khổng lồ thân cao hơn mét, nó nhìn về phía người, nhe ra hàm răng vô cùng dữ tợn.
Trước ánh mắt mong chờ của người Tatsumi, Lạc Giai nói:
"Bây giờ ta sẽ truyền thụ cho người bộ kiếm pháp, bộ kiếm pháp này tên gọi là Đơn kiếm thức, chỉ có thức, tên như gọi, mỗi thức đều vô cùng đơn giản, nhưng đủ cho cả ứng phó với rất nhiều kẻ địch.
Đầu tiên là thức thứ nhất."
Nói rồi hắn giơ tay nắm lấy kiếm của Tatsumi, đi về phía con sói.
Con sói thấy vậy liền tru lên, lao mình tới ý đồ tấn công hắn.
Lạc Giai lúc này chợt khom chân phải trụ cứng trên mặt đất, chân trái nghiêng nhẹ bên, tay trái nắm lấy vỏ kiếm đặt về bên hông trái, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Thân hình thụ xuống, ánh mắt khóa chặt lấy con sói.
Lúc này chợt người Tatsumi chợt xuất hiện ảo giác trước mắt Lạc Giai không còn ở đó mà thay vào là thanh kiếm khổng lồ, phong mang vô cùng sắc bén nhưng đang bị kiềm nén.
Lúc con sói lao tới, đầu của nó chỉ còn cách Lạc Giai đúng nửa mét, gần trong gang tấc, đúng lúc này kiếm ra khỏi vỏ, người chỉ kịp nghe tiếng thanh vô cùng nhỏ.
Hình ảnh quay lại, người như thấy được con sói vồ tới nhưng lại như chạy ngang qua người của Lạc Giai, nó chạy thêm vài bước mới dừng lại.
Nó ô lên tiếng, sau đó cơ thể nó mới bắt đâu chia ra làm , vết cắt cực kỳ ngọt.
Lạc Giai lúc này mới nói:
"Thức thứ nhất, Bạt kiếm thức"
Sói vốn là động vật theo đàn, ngay sau đó chợt có con sói ở khuất phía xa chợt xuất hiện, nhìn thấy đồng loại bị chết nhưng con sói không có vẻ sợ hãi, nhận ra Lạc Giai nguy hiểm, cả đều lao đến tấn công hắn.
Khuôn mặt Lạc Giai lạnh lùng, chợt tay hắn nắm lấy chuôi kiếm, nghiên tay về phía ngực phải, trọng tâm tiếp tục hạ xuống, lúc con sói há miệng sắp cắn vào hắn, thì lúc này hắn ra chiêu, chân nhanh chóng phát lực, tay bung ra, làm động tác đâm thẳng về phía trước, lưỡi kiếm chợt đâm xuyên qua đầu con sói như đâm miếng đậu hũ, sau đó lưỡi kiếm tiếp tục đâm vào con sói đang ở phía sau, xiên qua cổ của nó, nhát đâm liền xiên chết cả con sói.
Hắn mở miệng:
"Thức thứ , Đâm kiếm thức."
Chợt con sói thứ thấy bên người Lạc Giai chợt bạo lộ trước mặt nó, liền thừa cơ táp đến, Lạc Giai lúc này nhẹ nhàng sử dụng Lăng Vân bộ lách người dễ dàng tránh qua bên, hắn nhẹ nhàng bạt kiếm hất con sói trên lưỡi kiếm ra, giơ kiếm lên đỉnh đầu, tay nắm chặt lấy kiếm, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, thờ ơ, hạ trọng tâm vung tay nhẹ nhàng trảm xuống, con sói thứ liền bị cắt ngang lưng ra làm đôi, vết cắt cực kỳ ngọt, có lẻ đến chết con sói cũng không có cảm giác đau đớn.
Lạc Giai nhẹ nhàng nói:
"Thức thứ , Trảm kiếm thức."
Một lúc sau có thêm vài con sói chạy đến, nhưng mỗi con đều chết dưới kiếm của Lạc Giai.
Sau đó đàn sói bị dọa sợ, bỏ chạy tứ tán.
Thấy Lạc Giai dễ dàng liền xử lý cả đàn sói, người Tatsumi nhìn Lạc Giai với ánh mắt vừa sợ hãi, vừa ngưỡng mộ.
Lạc Giai ném kiếm lại cho Tatsumi.
Hắn lúc này nói:
"Nên nhớ kiếm pháp mạnh nhất chính là nằm trong chính những chiêu thức đơn giản nhất, võ học bao la, nhưng duy tới cuối cùng quan trọng nhất ở chữ tinh chuẩn, có những thứ tinh chuẩn tới mức càng đơn giản thì lại càng nguy hiểm."
người Tatsumi nghe thấy nửa hiểu, nửa không, cảm giác như nghe thấy thiên thư.
Bất giác gật đầu.
Lạc Giai cũng không muốn đi sâu giải thích, vấn đề này đi về sau tự khắc đúc kết sẽ có ngộ ra.
Sau đó hắn bắt đầu hướng dẫn người từng động tác cơ bản.
giờ sau, quả nhiên, Tatsumi có lực lượng và sức bật tốt hơn, kết hợp với thiên phú, nhanh chóng nắm bắt được các động tác cơ bản của cả thức.
Còn người Sayo và Ieyasu thì vẫn còn loay hoay với bạt kiếm thức.
người cũng không nghĩ là kiếm thức nhìn cực kỳ đơn giản nhưng khi tập luyện được Lạc Giai chỉnh sửa liên tục mà vẫn chưa nắm được.
Nhìn đến Tatsumi đã nắm rõ hết động tác chợt cảm thấy có chút ganh tị.
Lạc Giai lúc này mới nhắc nhở người sau khi nắm rõ các động tác cơ bản, mỗi ngày phải luyện tập lại động tác này lần, cho đến khi chất biến, tự khắc sẽ nhận ra.
ngày sau, nhìn cả người đều đã nắm được các động tác, đang cố gắng luyện tập trước mặt.
Lạc Giai mới mở miệng hỏi:
"Nếu gặp kẻ thù mạnh hơn mình, mà mình không nắm chắc hạ được hắn thì nên làm gì?"
Sayo mở miệng:
"Tìm kiếm điểm yếu của hắn, tấn công vào điểm yếu."
Lạc Giai đáp:
"Kẻ thù mạnh hơn sẽ không cho ngươi cơ hội tìm ra điểm yếu của hắn."
Tatsumi nói:
"Chúng ta có thể đánh hội đồng hắn."
Lạc Giai nói:
"Vì giết người mà đổi mạng của nhiều người thì có đáng không?"
Ieyasu chợt nghĩ thoáng ra chút nhưng lại không dám nói.
Lạc Giai nhìn về phía Ieyasu chợt cười nhẹ nói:
"Chính là chạy, đánh không lại thì chạy, còn sống thì còn có cơ hội đông sơn tái khởi, còn báo được thù.
Còn chết rồi thì không còn gì cả.
Mà chết rồi còn kéo nhiều hệ lụy cho những người đang sống.
Nên nhớ điều đó."
người nhìn về phía Lạc Giai cảm thấy những lời nói này nghe có vẻ rất hèn nhát nhưng lại có vẻ rất thuyết phục.
Lạc Giai khuốn mặt chợt trầm ngâm, đôi mắt chợt toát ra nét cô tịch, tang thương.
Hắn mở miệng nói:
"Một điều nữa, đừng nên tin tưởng hoàn toàn bất kỳ ai, kể cả những kẻ gọi là anh em chiến hữu."
Nói xong hắn quay lưng bước đi, để lại người với khuôn mặt cổ quái, những lời này thực sự rất khó nghe và hiểu được.
Sayo chợt nhìn bóng hình hắn, nét mắt anh tuấn của hắn cùng với đôi mắt sâu lắng tang thương đầy đượm buồn, rất đánh sâu vào thị giác của thiếu nữ, trong chốc lát, nàng tự hỏi:
"Rốt cuộc hắn đã gặp những chuyện gì."
Ngày hôm đó Lạc Giai cũng đã xử lý xong toàn bộ khu rừng, từ giờ ít nhất ngôi làng có thể yên bình trong thời gian.
Hắn đã chuẩn bị rời khỏi.
Chiều hôm đó về tới trấn, hắn tìm đến ông Oza trưởng làng.
Ông ấy là người lớn tuổi, có kiến thức nhất trong làng.
Lạc Giai hỏi:
"Trưởng làng Oza, ông là người từng trải, có biết ở nơi nào gần đây có băng tuyết đóng băng hoàn toàn không.
"
Trưởng làng Oza chợt trầm ngâm.
Suy nghĩ lúc ông chợt nói:
"Đi về phía Bắc biên giới của đế đô, đó là vùng băng tuyết bao phủ, khu vực đó vốn thuộc bộ tộc siêu chiến binh.
Nhưng tôi nghe nói là bộ tộc đó đã bị hủy diệt rồi.
Nghe nói chỉ có người còn sống."
Lạc Giai chợt hỏi:
"Bộ tộc đó tên gì?"
Ông Oza cầm lấy tẩu thuốc kéo lên hơi, mới mở miệng nói:
"Baruch Waters, một bộ tộc trời sinh đã là máy giết chóc, tôi nghe nói là vậy, nghe nói người còn sống duy nhất chính là con gái của tộc trưởng."
Lạc Giai đáp:
"Cảm ơn ông!"
Hắn tìm tới trước của phòng Tatsumi, gõ cửa, Tatsumi vừa mở cửa, nhìn thấy hắn, thì hơi tỏ ra ngạc nhiên, vì bình thường không bao giờ thấy hắn chủ động tìm kiếm, liền cười hỏi:
"Alan, cậu có việc tìm tôi?"
Lạc Giai liền mở miệng:
"Tôi nghe nói cậu là thợ rèn, nhờ cậu rèn giúp tôi cái mặt nạ, tôi đang cần nó."
Tatsumi khuôn mặt tỏ ra hơi hồ nghi, bất ngờ, tự ngẫm có lẻ cậu ấy muốn che dấu thân phận, chợt cười tươi nói:
"Chuyện nhỏ ấy mà, vậy khi nào thì cậu lấy."
Lạc Giai chợt nói:
"Ngày mai, hy vọng cậu làm xong sớm.
"
Tatsumi chợt lúng túng:
"Được rồi, vậy mình sẽ làm liền bây giờ."
Hắn nhìn khuôn mặt Lạc Giai, nhớ kỹ.
Lạc Giai sau đó liền quay đi, trở lại phòng.
Ngày hôm sau, cầm lấy chiếc mặt nạ mà Tatsumi đưa cho mình, rất vừa vặn.
Hắn đã muốn rời khỏi, nhưng nghĩ đến người Sayo và Ieyasu vẫn còn đang bị tử thần nhìn thẳng, vẫn không thấy an tâm, chợt cắn răng.
Khuôn mặt hắn lúc này chợt hiện lên vẻ đau đớn, đổ mồ hôi liên tục, sau đó trên tay phải hắn lúc này chợt hiện ra chiếc vảy màu bạc cực kỳ bắt mắt.
Lúc này hắn chợt thở dài ra, khuôn mặt tái nhợt dần dần hồi phục khí sắc.
Hắn bước đến chỗ người đang tập luyện, nói từng người mở miệng ra, trong sự hồ nghĩ của từng người liên tục thảy từng miếng nhìn như vảy đó vào miệng họ.
người bọn họ cũng không biết là bản thân nuốt phải cái gì, nhưng sau khi vào miệng thì nó nhanh chóng hòa tan, cảm giác sau đó như có dòng nước ấm chảy qua tứ chi toàn thân, vô cùng thư sướng.
Lúc này Lạc Giai quay người:
"Ta phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Sau đó bóng dáng hắn dần tan biến trước mặt người..