1. Truyện
  2. Đế Lộ
  3. Chương 52
Đế Lộ

Chương 52: Thiên đạo chi nhận dị động.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Triệu Viễn từ trong túi trữ vật lấy một cái trường mâu bị hỗn độn chi hỏa bao phủ lại.

Triệu Viễn thu lại hỗn độn chi hỏa ngay lập tức trường mâu này bay tán loạn tứ phía nhưng không thể thoát khỏi cung điện này.

Kiếm quỷ hừ lạnh.

"Ở trước mặt ta còn dám nhảy nhót".

Tay trái giơ ra cùng với đó là vô số tiểu kiếm được Kiếm quỷ ngưng tụ ra bao phủ lại trường mâu làm cho Kiếm quỷ thuận lợi cầm trường mâu trong tay.

Dù đã cầm vào tay nhưng trường mâu này không ngừng phản kháng như muốn thoát khỏi bàn tay của Kiếm quỷ.

Mặc Ngân đứng đằng sau Triệu Viễn chăm chú nhìn vào trường mâu trong tay Kiếm quỷ lộ ra vẻ sợ hãi.

Dù là trải qua thời gian rất lâu nhưng trong lòng hắn vẫn khắc sâu hình ảnh của trường mâu này.

Trong lòng sợ hãi thốt ra mấy chữ.

"Đây…đây là thiên đạo chi nhận".

Kỳ thực mà nói thì thiên đạo chi nhận rất giống trường mâu nên còn có tên gọi khác là thiên đạo chi mâu.

"Sao đồ chơi này lại ở trên tay ngươi vậy" Kiếm Tuyệt Trần tò hỏi.

Triệu Viễn nhàn nhạt trả lời.

"Ta lấy được ở chỗ đã cứu người Phong lão đầu.

Sóng gió lại sắp nổi lên rồi, chắc thiên đạo chi tử đã thức tỉnh hoặc xuất thế rồi".

Kiếm quỷ cầm trên tay thiên đạo chi nhận không ngừng quan sát.

"Đồ chơi này là bị người ta dùng bí pháp để triệu hồi, nhưng không phải chủ nhân của nó đã tử vong rồi sao".

Triệu Viễn thờ ơ nói.

"Ta có thể nói cho ngươi biết là thiên đạo chi tử không dễ chết như vậy, không phải trước mặt ngươi còn có một người đây sao".

Kiếm Tuyệt Trần và Kiếm đồng loạt nhìn về Mặc Ngân, chỉ với ánh mắt đó thì Mặc Ngân cảm giác như tất cả bí mật của mình đều bị hai người trước mắt nhìn thấu vậy.

"Nhưng không phải ai cũng có thể may mắn như hắn.

Có vài thiên đạo chi tử quả thực đã tử vong, hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này rồi.

Nhưng thiên đạo muốn tìm chủ nhân mới cho thiên đạo chi nhận cũng không hề khó.

Cái gọi là thiên đạo chi tử cũng chỉ là được thiên đạo gieo xuống một tia thiên đạo pháp tắc mà thôi.

Nhưng cũng có lợi vô cùng, nó cũng giúp cải tạo lại thiên phú, trên con đường tu hành dễ dàng hơn rất nhiều".

"Nhưng dù có thiên tài hay yêu nghiệt đến mấy cũng chỉ là chó săn cho thiên đạo mà thôi.

Cũng như chúng ta nuôi chó vậy, muốn nó làm gì thì nó làm cái đó.

Nếu nó không nghe lời hoặc chết đi con này chúng ta vẫn có thể thay thế nó bằng con khác.

Thiên đạo chi tử cũng vậy mà thôi.

Chắc Đại Lục này lại xuất hiện người phù hợp với thiên đạo chi nhận rồi".

"Ai cũng nói thiên đạo là vô thức nhưng đến cấp độ hiện tại của hai lão đầu các ngươi rồi thì còn nghĩ vậy không".

Triệu Viễn tự nói tự giễu.

"Hiện tại ta muốn thiên đạo chi nhận trở thành một món binh khí của Đế Đạo tông, nhưng tiếc trong số chúng ta không một ai có thể luyện chế lại nó.

Nếu hai lão đầu các ngươi có hứng thú có thể cầm lấy mà chơi.

Nhưng trước hết phải cắt đứt liên hệ với thiên đạo đả".

Kiếm Tuyệt Trần khó hiểu hỏi.

"Nếu ta nhớ không nhầm phía sau tiểu tử ngươi có người đủ khả năng luyện chế lại thiên đạo chi nhận, thậm chí uy lực của nó tăng lên gấp bội.

Chủ nhân của nó dù thực lực còn thấp hơn đối thủ nhưng dựa vào nó có thể chinh chiến khắp vũ trụ chưa một lần bại trận.

Ngươi có thể gọi người đã luyện chế thiên đạo chi nhận đó ra để mà luyện chế lại thiện đạo chi nhận này".

Triệu Viễn cười bất đắc dĩ.

"Nếu có thể ta đã làm lâu rồi, nhưng đáng tiếc là hiện tại đều bị trấn áp hết rồi.

Nếu không ta đã không phải tới Hải Vực này làm gì".

"Bị trấn áp hay ngươi cố ý cho họ vào đấy để tìm hiểu tin tức thì trong lòng ngươi rõ nhất nên đừng giả bộ trước mặt ta.

Thực lực của từng người đã rất kinh khủng rồi.

Đây còn là mấy người liên thủ lại thì có mấy ai có thể trấn áp được bọn hắn" Kiếm quỷ nghi ngờ hỏi.

Triệu Viễn thở dài.

"Có một số việc không phải nhìn bề ngoài nó đơn giản vậy đâu.

Các ngươi đã quá coi thường thiên đạo rồi.

Cái mà chúng ta thấy chỉ là thiên đạo cho chúng ta thấy, đó cũng chỉ là một phần.

Còn thiên đạo không muốn chúng ta thấy thì các ngươi sao mà thấy được.

Các ngươi cường đại lên từng ngày thì không nghĩa nào người khác lại không đang như vậy.

Hiện tại thiên đạo chi nhận này tùy hai lão đầu ngươi xử lý"

Triệu Viễn tuy cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng bản thân mình không sử dụng được thì cũng không nên giữ lại nó làm gì.

Mặc Ngân lúc này lên tiếng.

"Như tông chủ đã nói, thiên đạo quá bí ẩn.

Không một ai có thể biết được sức mạnh chân chính.

Chỉ biết rằng gặp mạnh thì thiên đạo càng mạnh.

Đó chỉ là một mặt mà thiên đạo cho thế nhân thấy mà thôi".

Kiếm Tuyệt Trần khinh thường nhìn về phía Mặc Ngân nói.

"Ngươi chỉ biết thiên đạo bí ẩn, vậy tiểu tử trước mặt ngươi thì ngươi biết được mấy mấy phần.

Trên đời có rất nhiều chuyện nó còn bí ẩn hơn cả thiên đạo chỉ là ngươi chưa đủ tư cách đụng chạm tới nó.

Ngay cả bản thân ta cũng không biết được những thứ đó.

Muốn tìm hiểu hết bí mật của thế gian.

Nhưng đáng tiếc thực lực lại có hạn".

Nghe vậy Mặc Ngân sững sờ ở đó.

Hắn chỉ biết rằng thiên đạo bí ẩn mà lại không nghĩ tới thanh niên trước mắt cũng không kém.

Càng tìm hiểu tin tức về thanh niên trước mắt lại càng không có bất kỳ manh mối nào.

Chỉ biết thanh niên này đột nhiên xuất hiện, không biết hắn là ai, đến từ đâu hay đi về đâu.

Lần này thì chỉ biết thanh niên này là con cháu của Triệu tộc, còn lại cũng không ai rõ ràng.

Bản thân cũng chỉ nhận được thông báo mới tới tinh thần đảo này.

Còn ai là người thông báo thì hắn cũng không rõ.

Chỉ biết rằng mọi thứ có liên quan với thanh niên trước mắt này đều bị một lực lượng vô hình che giấu hoặc xóa đi hết thải vết tích không để lại bất kỳ manh mối nào.

Triệu Viễn tới trước mặt Mặc Ngân vỗ vỗ vai hắn.

Làm hắn đang từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại.

"Lại suy nghĩ đi đâu rồi.

Kiếm lão chỉ đang nói đùa thôi ngươi đừng tưởng là thật".

Mặc Ngân cố nở ra một nụ cười miễn cưỡng.

"Nếu Mặc Ngân ngươi muốn ta có thể giao thiên đạo chi nhận cho ngươi".

Mặc Ngân lắc đầu "một lần đã đủ, ta cũng không muốn thêm một lần nào nữa.

Cảm giác đó người không thành người, quỷ không thành quỷ.

Chỉ là một cỗ máy giết chóc, một lần là quá đủ".

"Được rồi không còn chuyện gì thì nên cởi bỏ phong ấn đi.

Không lâu nữa sẽ có khách tới Đế Đạo tông rồi nên chúng ta cần phải tiếp đón một chút".

Nói xong Triệu Viễn nở ra một nụ cười tàn nhẫn.

Mặc Ngân thấy cảnh này lại thở dài, trong lòng thầm mặc niệm "chỉ mong những người đó biết điều một chút, không lại xảy ra án mạng nữa rồi".

Một lát sau phong ấn được phá giải, Triệu Viễn bước ra khỏi cung điện nhẹ nhàng lên tiếng.

"Phong Thiên Tiếu và Thiên Tuyệt và Cửu sát mỗi bên phân ra một người đến gặp ta, ngay và luôn".

Tuy chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng Triệu Viễn lại kết hợp với lực lượng bản thân tạo thành sóng âm truyền khắp ngọn núi chủ phong.

Trong nháy mắt liên xuất hiện người trước mặt Triệu Viễn gồm Phong Thiên Tiếu, người đứng đầu thập tuyệt Thái Thiên và người đứng đầu cửu sát là Sát Đạo.

Phong Thiên Tiếu tò mò hỏi "không biết tông chủ gọi bọn ta đến đây làm gì"?

Triệu Viễn nhìn về phương xa một lát rồi mới trả lời.

"Có mấy vị khách nhân sắp đến Đế Đạo tông ta, không biết trong số các ngươi ai còn có ngọc giản không"?

Thái Thiên từ trong nhẫn trữ vật lấy một tấm ngọc dài bằng lòng bàn tay, to bằng ngón.

Trên đó khắc xuống vô số loại phù văn chằng chịt rồi đưa sang cho Triệu Viễn.

"Ta còn có một một miếng này, thứ này đối với ta cũng không có ích gì nên ta cũng không giữ lại chúng"..

Truyện CV