1. Truyện
  2. Đế Lộ
  3. Chương 53
Đế Lộ

Chương 53: Kéo quân tới cửa.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Viễn cũng không trực tiếp cầm ngọc giản mà đẩy về lại phía Thái Thiên.

Thái Thiên thấy vậy không hiểu ra sao, không phải là ngươi nói ai có sao, giờ ta lấy ra mà lại không cầm.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Thái Thiên cũng không dám nói ra ngoài bất kỳ lời gì.

"Hiện tại ngươi cứ cất vào đã, lát nữa cần dùng tới sẽ lấy ra sau".

Thái Thiên lúc này mới cất ngọc giản lại.

"Kiếm lão và Kiếm quỷ có thể đi được rồi, hiện tại không có chuyện của hai lão đầu ngươi rồi.

Còn lại người các ngươi đi theo ta".

Dứt lời Triệu Viễn đã dẫn đầu bay đi, chỉ trong vài hô hấp thì đã đến trên bầu trời cửa sơn môn.

Phía sau đi theo người, Triệu Viễn lấy từ trong túi trữ vật ra áo choàng mặc vào người rồi lấy thêm nửa mặt nạ đeo lên mặt.

Sau đó lấy ra e cái áo choàng phân biệt đưa cho người.

"Các ngươi mặc vào đi".

Sao khi người mặc xong Triệu Viễn nói tiếp.

"Những kẻ đó chưa tới nên hiện tại ở chỗ này cũng tiện nên ta thông báo cho người các ngươi một chút.

Các ngươi nhìn trước ngực phải chiếc áo choàng xem.

Trên đó có ghi tên tông môn của chúng ta.

Ở trên đó là từng ngôi sao cũng đại biểu địa vị trong tông môn.

Đệ tử tạp dịch sẽ không có bất kỳ ngôi sao nào, đệ tử ngoại môn sao, đệ tử nội môn sao, đệ tử tinh anh sao, đệ tử hạch tâm sao, chấp sự và hộ pháp cùng với đệ tử chân truyền sao, trưởng lão sao, thái thượng trưởng lão sao, lão tổ sao, cuối cùng là chưởng khống giả của tông môn sẽ lần lượt từ sao đến sao.

Còn áo choàng của ta chưa có sao nào nên sẽ để chuyện này xong rồi bàn bạc sau.

Những gì ta nói các ngươi ghi nhớ chưa"?.

người Phong Thiên Tiếu gật gật đầu, rồi Triệu Viễn nói tiếp.

"Chuyện về đồng phục của tông môn thì sẽ do mấy người các ngươi thông báo cho cả tông và chế tạo đồng phục cũng do các ngươi làm.

Ai có ý kiến gì không"?

Không một ai lên tiếng thì Triệu Viễn cũng đã hiểu rồi.

Triệu Viễn lúc này nhắm mắt lại thần thức đi vào bên trong đan điền.

"Không biết hỗn độn đạo ấn như nào rồi mà bấy lâu nay lại không có động tĩnh gì"?

Thần thức đi tới một góc của đan điền thì thấy hỗn độn đạo ấn đang lơ lửng ở đó, bên ngoài bị bao bởi một vòng hỗn độn chi khí vô cùng nồng đậm.

Dù bên trong đan điền Triệu Viễn cũng toàn là hỗn độn chi khí nhưng vẫn không nồng đậm như một vòng hỗn độn chi khí đang bao phủ bên ngoài Hỗn Độn đạo ấn.

Một giọng nói từ bên trong hôn độn đạo ấn vang lên "lâu không thấy tiểu tử ngươi vào đây ta còn tưởng ngươi đã ngỏm củ tỏi rồi".

Thần thức Triệu Viễn biến thành một bàn tay tới gõ gõ lên hỗn độn đạo ấn.

"Ta cũng còn nhiều việc phải giải quyết, nếu ngươi có việc có thể truyền âm cho ta được mà".

Nghe đến chỗ này hỗn độn đạo ấn tức hổn hển nói "nếu ta làm được vậy ta đã làm rồi, từ lúc cơ thể ngươi xảy ra chấn động kịch liệt xong đến bây giờ từng ngày phải chống đỡ hỗn độn chi khí trong đan điền này của ngươi nuốt chửng hỗn độn chi khí của ta.

Quan trọng nhất là linh thức của ta bị ngăn cản không có cách nào truyền âm.

Ta quá khổ sở a, biết biết trước ta đã không tồn tại trên thế gian này".

Thần thức của Triệu Viễn phát ra một nụ cười đắc chí.

"Nếu đã chán tồn tại ở thế gian này thì ngươi có thể tự bạo mà.

Hay là chán làm khí linh rồi nên muốn trở lại làm Hoang Chủ đây.

Nếu cần giúp ta có giúp ngươi một tay nhưng cũng không phải miễn phí mà cần phải trả giá mới được".

Hỗn độn đạo ấn lúc này chấn động kịch liệt làm cho hỗn độn chi khí trong đan điền của Triệu Viễn gợn sóng không ngừng.

Đột nhiên thần thức của Triệu Viễn tiêu tán trước lúc đi để lại một câu "hãy suy nghĩ cho kỹ, ta còn có việc, lần sau ta mong nhận được một câu trả lời".

Hỗn độn đạo ấn phát ra một câu phẫn nộ "khốn khiếp, lần sau gặp lại ta sẽ xử đẹp ngươi".

Ngay lúc Triệu Viễn mở mắt ra cách ngoài vài Km xuất hiện người đang tiến lại gần chỗ này.

Vài phút sau đám người đó đi đối diện Triệu Viễn cách vài trăm mét.

Đối với mấy người Triệu Viễn thì khoảng cách vài trăm mét nó cũng như ngay trước mắt.

Tuy đó là người chung một chỗ nhưng lại chia làm hai đội rõ ràng.

người thì toàn thân phát ra ma khi, trên áo có ghi Huyết Ma tông.

Những người còn còn lại toàn thân phát ra yêu khí, trên áo có ghi Thiên Yêu cung.

Tây cả những người này đều đằng đằng sát khí nhìn về mấy người Triệu Viễn và Đế Đạo tông.

Triệu Viễn tiến lên phía trước vài bước tỏ ra vẻ kinh ngạc nhìn mấy đám người trước mắt hỏi.

"Không biết chư vị kéo quân tới Đế Đạo tông ta làm gì, nếu đến thăm quan thì ta rất chào đón.

Nhưng đến quấy rối thi mong các đạo hữu hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động".

Bên ngoài là vậy, nhưng trong lòng chỉ lạnh nhạt.

"Các ngươi quá coi thường Đế Đạo tông của ta rồi.

Chỉ dựa vào hai Thiên Đế hậu kỳ, Thiên Đế sơ kỳ, thiên thánh, còn lại là thiên địa cảnh và thiên linh cảnh thì cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Ta đợi ngày này đã khá lâu rồi, nếu hôm nay các ngươi tới thì ta cũng có lý do để diệt đi hai thế lực của các ngươi".

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài lại tỏ ra có chút sợ sệt và run rẩy.

Một Thiên Đế hậu kỳ toàn thân toát ma khí khinh bỉ nhìn về phía mấy người Triệu Viễn.

"Giao người đã giết trưởng lão của Huyết Ma tông và Thiên Yêu cung.

Cùng mấy đệ tử mới thu nhận đó ra.

Những người còn lại tự phế hết tu vi.

Bổn tọa thấy vui lòng sẽ tha cho mạng cho các ngươi".

Sát Đạo là một người thích giết chóc và vô cùng nóng nảy, sau khi nghe người này nói vậy nhịn không được liền muốn bộc phát ra tay giết người nhưng vị Thái Thiên ngăn lại rồi tiện thể truyền âm cho Sát Đạo.

"Tông chủ chưa có lệnh nên ngươi cứ bình tĩnh, nhưng ta nghĩ sẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ được tùy thích rồi".

Thái Thiên lúc này hài hước nhìn về đám người trước mắt.

"Không biết chư vị có đủ thực lực đó mà lại dám nói chuyện với Đế Đạo tông ta như vậy.

Các vị cũng nên hiểu là phải có thực lực mới nên nói những lời như vậy, không lúc chết sẽ rất khó coi đó".

Một trưởng lão của Thiên Yêu cung cười lạnh.

"Đúng là không biết sống chết.

Ta cho các ngươi cơ hội lần cuối, nếu còn cố chấp thì các ngươi cũng nên chết được rồi đó.

Chỉ cần giao ra người đã giết trưởng lão của Thiên Yêu cung ta và những đem tử mới tuyển nhận đó ra những người còn lại ta sẽ không đựng tới một sợi tóc.

Còn không thì ta sẽ không khách khí nữa".

Phong Thiên Tiếu nghe vậy chỉ mỉm cười.

"Nếu chư vị đã tự tin như vậy thì có thể thử một chút.

Còn hiện tại các ngươi rời đi ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Còn không thì hôm nay đúng hòng một người rời khỏi đây".

Vẻ mặt luôn hòa nhã vui tươi của Phong Thiên Tiếu cũng đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tận.

"Không ngờ trên đời lại có một tông môn cuồng vọng như các ngươi.

Từ lúc huyết ma tông lập tông tới nay chưa từng có một ai dám ngông cuồng như vậy trước mặt huyết ma tông ta.

Ngay cả tam đại siêu cấp tông môn đó cũng như vậy.

Những kẻ dám làm như vậy thì hiện tại đã không còn tồn tại trên thế gian rồi.

Nếu các ngươi không tức thời vậy thì cũng không cần tồn tại ở trên đời này nãy"..

Truyện CV