1. Truyện
  2. Đế Lộ
  3. Chương 54
Đế Lộ

Chương 54: Bạo Lôi châu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói xong người này liền hô "giết.

Những người phía sau cũng đồng loạt hô theo "giết…giết…"

Tiếng hô vang thấu trời xanh.

Tiếng hô rất khí thế và hào hùng, làm cho một số yêu thú xung quanh tinh thần đảo cũng phải rụt cổ lại quay về nơi ở của mình.

người sát khí đằng đằng đồng loạt hướng về phía Triệu Viễn mấy người.

Đi đầu là mấy vị thiên Đế cũng là những người nhanh nhất chỉ trong giây lát đã tiến tới bên ngoài Triệu Viễn không đến m.

Triệu Viễn thấy vậy cũng không hoảng mà chỉ mỉm cười như mục đích đã đạt được, rồi nói với ba người.

"Thái Thiên, Sát Đạo và Mặc Ngân diệt sạch những người từ thiên thánh trở xuống.

Còn Phong lão đầu thì nhốt lại mấy vị Thiên Đế, ta còn có chỗ dùng nên mấy người đó không thể chết được".

Tuy nói rất dài dòng nhưng chưa đến giây thì Triệu Viễn đã làm phân phó xong.

Lời của Triệu Viễn vừa dứt thì người Phong Thiên Tiếu đã lập tức hành động.

Phong Thiên Tiếu đi tới trước mặt vị Thiên Đế ngăn lại mấy người này.

Một thiên Thiên Đế sơ kỳ khinh thường mở miệng "không biết tự lượng sức".

Người này lấy ra một thanh đại đao rồi một chảm xuống, một luồng đao ảnh chém ngang qua thiên địa sau đó xuyên qua người Phong Thiên Tiếu.

Thấy bản thân nhẹ nhàng đã chém xuyên qua Phong Thiên Tiếu thì người này liền phá lên cười.

Nhưng chỉ nghe một giọng nói lạnh nhạt từ Phong Thiên Tiếu phát ra.

"Cười đủ chưa vậy, chỉ một chút thực lực đó cũng dám đến Đế Đạo tông kiếm chuyện.

Đúng là không biết chữ chết viết như nào".

Vừa nói xong thì Phong Thiên Tiếu cũng đã vô hình xuất hiện sau Thiên Đế sơ kỳ này.

Rồi một chưởng vỗ xuống, vài tiếng nổ lớn vang lên.

Ầm..ầm… một chưởng vừa rồi của Phong Thiên Tiếu đã đập vị Thiên Đế sơ kỳ này xuống dưới mặt đất.

Khói bụi bay mờ mịt lên, không biết người kia còn sống hay chết.

vị Thiên Đế còn lại thấy vậy cũng hết cả hồn.

Một người trong đó hét lớn "liên thủ diệt người này trước".

Sau đó từng người lấy ra binh khi của mình rồi phát động công kích về Phong Thiên Tiếu.

Dù mấy người này muốn liên thủ giết Phong Thiên Tiếu nhưng đó chỉ là ý nghĩ đơn phương mà thôi.

Phong Thiên Tiếu nhẹ nhàng bước đi bên trong công kích của những người này rồi tiện tay hóa giải hết mọi đòn công kích.

Phong Thiên Tiếu chỉ như đang chơi đùa với lũ sâu kiến vậy, không gặp chút áp lực nào.

Còn hơn người khác thì thảm rồi.

Dù Sát Đạo và Thái Thiên mới sống lại, thực lực giảm sút rất nhiều nhưng cũng không phải hạng người bình thường có thể so với.

Một chân cũng đã bước ra khỏi Thiên Đế cảnh.

Cùng với đó là Mặc Ngân thiên phú cũng không phải dạng vừa, nếu thả vào những thế lực khác cũng là một thiên kiêu chi tử.

Cảnh giới cũng đã đến thiên thánh đỉnh phong.

người liên thủ lại giết mấy người trước mắt chạy tán loạn.

Không một ai có thể cản được.

Bên này mấy vị Thiên Đế thấy vậy muốn chạy sang cứu viện nhưng bị Phong Thiên Tiếu đánh dồn vào một chỗ.

Cục diện từ người vây công Phong Thiên Tiếu lại biến thành một mình Phong Thiên Tiếu ngăn cản mấy người này khó mà rời khỏi chỗ được.

Chưa đến phút hơn người nay chẳng còn đến người.

Mỗi một quyền, một chưởng của người Mặc Ngân đánh ra đều sẽ lấy đi vô số mạng người.

Thấy tình thế không ổn nên vị Thiên Đế hậu kỳ của huyết ma tông cúi đầu xuống chắp tay hành lễ với Phong Thiên Tiếu.

"Tiền bối là chúng ta đã mạo phạm Đế Đạo tông.

Hai thế lực chúng ta nguyện ý bồi thường.

Nhưng hiện tại chúng trên người chúng ta không có thứ gì quý giá chỉ có duy nhất món bảo vật này.

Ta vô tình đoạt được trong một bí cảnh.

Mong tiền bối nhận cho, đợi ta về đến tông môn nhất định sẽ mang đại lễ đến chuộc tội với những gì hôm nay bọn ta gây ra".

Người này hai tay dâng ra, ở trong đó là một hạt châu màu tím.

Bên ngoài là vô số đạo thiên lôi đường vân.

Phong Thiên Tiếu thò tay cầm lấy, cảm nhận được thiên lôi chi lực bên trong cũng phải ngạc nhiên.

Trong nháy mắt Phong Thiên Tiếu cầm lấy hạt châu thì người này trong mắt lộ ra vẻ âm hiểm, khóe miệng dần nở ra một nụ cười âm lãnh.

Chưa đến một hô hấp người này đã lùi về sau mấy trăm mét.

Phong Thiên Tiếu thấy vậy nhưng không không hề ngăn cản.

vị Thiên Đế khác như hiểu thứ gì đó nên cũng lùi về sau theo vị Thiên Đế kia.

Sau đó chỉ thấy người kia cười lớn rồi hét lên "bạo".

Nhưng trôi qua đi mấy giây nhưng cuối cũng không có động tĩnh gì.

Người này dùng linh thức thúc dục thứ gì đó rồi lại hét lên bạo.

Nhưng kết quả vẫn như vậy, không có bất kỳ động tĩnh gì hết.

Phong Thiên Tiếu hài hước nhìn về mấy người này.

"Đế cấp bạo lôi châu cũng không tệ ta cũng có phần thích món quà này của ngươi rồi".

Người kia nghe vậy liền hoảng sợ lui về sao.

"Không thể nào…không thể nào…"

"Tại sao bạo lôi châu đó lại không bạo nổ, ngươi đã là gì viên bạo lôi châu đó của ta".

Người này càng nói càng gầm thét.

Lúc hắn đoạt được viên bạo lôi châu này đã phải chảy qua vô số sinh tử mới lấy tới tay.

Hắn coi đây là một lá bùa hộ mệnh.

Ngay cả khi chưa đến bờ sinh tử hắn cũng không nỡ lấy ra dùng.

Nhưng lần này hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong mới lấy ra sử dụng.

Nào biết thứ mà hắn vẫn cất giấu như tính mạng thứ hai của mình rồi hôm nay lấy ra lại không phát huy được chút tác dụng nào.

Phong Thiên Tiếu dùng hai ngón tay trái kẹp lấy bạo lôi châu.

Tay còn lại dùng chút linh lực từ lấy trong bạo lôi ra một đoàn linh thức màu đen, sau đó nhẹ nhàng bóp náp.

Cùng lúc linh thức màu đen này tiêu tan vào trong thiên địa thì Thiên Đế lấy ra bạo lôi châu đó hét thảm một tiếng, rồi phun ra một ngụm máu.

Phong Thiên Tiếu lại cố tình tung lên tung xuống mấy lần viên bạo lôi châu này.

Liên tục nói mấy lần "không tệ…không tệ.."

Sau đó mới từ trong ánh mắt nuối tiếc và cừu hận của Thiên Đế kia cất vào trong nhẫn trữ vật.

Phong Thiên Tiếu vuốt vuốt mấy lần nhẫn trữ vật rồi mới nhìn về vị Thiên Đế kia.

"Không biết chư vị còn có bảo vật gì muốn giao cho ta không? Ta hiện tại đang thiếu ít đồ chơi nhỏ, nếu ai có thì lấy ra xem thử một chút, ta cao hứng thì có thể tha cho các ngươi một mạng".

Còn chiến đấu bên Mặc Ngân cũng đã kết thúc.

Hơn người đều bị ngươi Mặc Ngân diệt sạch hết.

Kể cả thiên thánh cũng không một ai có thể sống sót mà chạy đi.

Thấy tất cả những đệ tử của tông môn do mình mang tới đều bị giết sạch hết thì mấy thiên Đế kia tuyệt vọng hết.

Dù hôm nay có thể sống sót rời khỏi đây thì khi về tông môn cũng khó tránh khỏi trừng phạt.

Không giống như những người còn lại, một vị Thiên Đế sơ kỳ lại suy nghĩ xâu xa và cũng cảm nhận được một chút khác lạ ở xung quanh.

"Chỉ cần còn mạng là còn tất cả rồi người này truyền âm cho mấy người còn lại.

"Thực lực người này rất kinh khủng, chỉ dựa vào mấy người chúng ta không địch lại được nên cần về tông môn bẩm báo chuyện này.

Chúng ta không thể chạy chung một hướng như vậy sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.

Bên họ cũng chỉ mấy người đó nên chúng ta sẽ chia nhau chạy.

Ai may mắn thì sẽ giữ được tính mạng, ai tử vong sẽ có tông môn báo thù cho chúng ta nên hiện tại chia nhau chạy đi.

Ai chạy nhanh được bao nhiêu thì cứ chạy đi, hên xui lại có cơ hội sống sót".

Vừa truyền âm xong ngay lập tức những người đó đã nhanh chóng dùng bản năng cầu sinh của mình để chạy trốn.

Nhưng kỳ lạ là người vừa lập ra kế hoạch đó lại không chạy trốn mà hướng về phía Phong Thiên Tiếu mà tiến tới.

Phong Thiên Tiếu nhìn về bầu trời rồi cười nói "xem thế chắc cũng đủ rồi nên đi bắt mấy người đó lại hết đi"..

Truyện CV