Tối đó, Đinh lão gọi Đinh Hạo và Đinh Nhu tới thư phòng bàn chuyện.
Sau lại cho gọi Bách, hắn biết lão muốn thảo luận chuyện Đinh gia tham gia đổ trường.
Đến nơi đã thấy hai người kia đang ở đấy.
Nam nhân trong nhà đã ngồi đầy đủ, Đinh lão nói:
- Ta vốn coi ngươi là người Đinh gia, cũng không dấu diếm chuyện gì, nhưng nay ngươi đã được phong tước, chuẩn bị thành gia lập thất.
Đinh gia cũng muốn giúp ngươi một số vốn làm ăn nên ta gọi chúng đến bàn trước với chúng, ngươi không giận chứ?
- Ta nào dám, Đinh lão cả nghĩ rồi!
- Vậy khi ngươi đến trang viên, cứ mặc sức tính toán, cần hỗ trợ về tiền bạc hay nhân lực thì báo với ta, Đinh gia sẽ hết sức giúp đỡ.
- Ta nhận ơn Đinh gia đã nhiều lắm, sau này hai nhà như cây liền cành, ta còn nửa hạt gạo ăn, sẽ không để cho Đinh gia bị đói.
- Vậy ta cũng yên lòng!
- Ta gọi các ngươi đến đây hôm nay cốt là để thông báo một việc, ta quyết định Đinh gia sẽ tham gia cổ phần vào đổ trường, nhưng muốn nghe ngươi nói cụ thể xem thế nào?
- Đinh lão yên tâm, ta biết tâm tư của ngài, Ngài sợ tham gia vào ngành này thì hoạ hại nhân dân, nhưng ta có cách khống chế việc này.
Vả đây là món làm ăn không vốn, khi nó không còn chỗ đứng, chúng ta bỏ đi là được, không cần vướng bận gì.
- Ta cũng vì nghĩ đến những điểm này mà do dự.
Về phần ngươi ta không quản nhưng về phần Đinh gia, ta đã tính rồi, nếu có lợi nhuận, Đinh gia chỉ giữ lại phần để dự phòng, phần sẽ cứu chẩn cho nạn dân.
Bách cười dài, lại nói một câu làm lão Đinh sửng sốt:
- Cứu chẩn là hạ sách trong các hạ sách, chỉ dùng để mua danh chuộc tiếng thôi, ngài đừng theo cách này.
Ngài nghe ta, sẽ có cách làm vẹn toàn nhất.
- Ngươi nói vậy là sao?
Bách không trả lời, quay sang Đinh Hạo và Đinh Nhu:
- Tam ca đã được nghe về lợi nhuận từ đổ trường.
- Ta đã nghe cha nói qua, chỉ một ngày kiếm được vạn quan.
- Vậy ý các ngươi thế nào?
Hai người ngập ngừng quay sang nhìn cha, không dám trả lời.
- Các ngươi không bỏ được khoản lợi nhuận kia đúng không? Nhưng có biết từ nó mà bao người nhà tan cửa nát hay không?
Giọng Đinh lão sắc lạnh.
Hai người lại cúi mặt xuống.
Bách nhìn ba người lại nói tiếp:
- Lợi nhuận ngày vạn quan chỉ là khởi đầu, sau này kinh tế nước nhà khôi phục thì còn nhiều nữa.
Như vậy theo cách tính của ngài chúng ta bỏ đi không làm nữa là xong, nhưng có biết đâu ngoài kia, bao nhiêu sòng bạc vẫn đang mở.
Chi bằng ta tính, cổ phần vào sòng bạc, mở hướng kinh doanh mới, thu hút bọn con bạc vào một nơi.
Như vậy lấy tiền trăm nhà góp một để làm việc có ích.
- Việc có ích gì?
- Làm đường, sửa nhà, xây trường học … có bao việc cần tiền đây.
- Những việc này chúng ta làm sao xuể?
- Chúng ta làm không xuể nhưng triều đình làm xuể.
Vì vậy ta muốn cùng ngài thương lượng chuyện này.
Ngày mai chúng ta bàn với Chu Đại Lực chuyện cổ phần sòng bạc, cần có thêm triều đình nữa.
- Chu Đại Lực chỉ cần thấy bóng dáng triều đình là hắn sẽ không tham gia đâu, người như hắn sợ nhất bị nắm thóp.
- Ta có cách khuyên bảo hắn, coi như cho hắn một cơ hội, nếu hắn không nghe thì quả là kẻ ngu nhất thiên hạ.
- Vậy theo ý ngươi định thế nào?
- Thành lập sòng bạc kiểu mới, cổ phần có bên, Triều đình nhiều nhất chiếm bốn phần, ba nhà còn lại mỗi nhà hai phần.
- Sòng bạc này có gì đổi mới?
- Để thuyết phục được triều đình chúng ta sẽ đề xuất đóng thuế cao cho ngành này.
Một phần ba lợi nhuận sẽ nhập vào quốc khố, triều đình lại nắm thêm bốn thành cổ phần, chẳng phải tự nhiên có một khoản lớn sao? Khoản này chúng ta gọi là Quỹ kiến thiết quốc gia, triều đình sẽ dùng nó đầu tư những việc công ích.
- Coi như ta và ngươi đồng ý, Chu Đại Lực kia sẽ đồng ý sao?
- Hắn lợi nhuận năm được vài vạn quan, lại phải đi chạy vạy, đút lót khắp nơi.
Ta đảm bảo hai thành cổ phần sau khi đóng thuế sẽ vượt lợi nhuận hằng năm này của hắn.
Ta lại đề xuất triều đình bổ hắn làm một thư lại chuyên coi sóc đổ trường cho triều đình.
Vừa có tiền, vừa có mặt mũi, nếu trong đầu hắn không toàn bã đậu thì chắc chắn đồng ý.
- Vậy thì ta cũng yên tâm rồi.
Ngày mai chúng ta sang gặp Chu Đại Lực, ngươi cứ tự tiện trao đổi với hắn.
Cũng tiện nói luôn, hơn vạn quan kia là của ngươi, ngày mai ngươi cứ quyết định.
- Ta cũng đề xuất một việc, mong ngài suy nghĩ.
Nói đi:
- Dù gì chúng ta làm việc không thể không đề phòng người, ta muốn để Đinh Nhu tiếp quản việc này, đại diện hai nhà chúng ta.
Đinh lão ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Đinh Nhu:
- Ý cháu thế nào?
Hắn lần đầu tiên được ông giao việc lớn, mặt mày hưng phấn:
- Cháu sẽ làm được.
- Nguyên bộ dạng này của ngươi đã thành bại sự rồi.
Người ta giao tế, phải tĩnh như nước, ngươi mặt mày hớn hở, không phải ai cũng nhận ra ngươi mong muốn việc này lắm sao?
Đinh Nhu xấu hổ gãi đầu, Bách lại chen lời vào:
- Đinh lão yên tâm, việc đại diện này cốt cho nhà ta có người ở đấy, việc sổ sách mới là chính.
Với thuật ghi chép ta dạy đại tiểu thư, Chu Đại Lực ba đầu sáu tay cũng không thể lừa gạt được.
- Vậy mai chúng ta xuất phát.
Sáng hôm sau, hai người sang Lục Tứ đổ trường để bàn việc.
Đến cửa đã thấy Chu Đại Lực ở đấy rồi.
Hắn chắp tay chào rồi mời đến sảnh đường nhà hắn.
Mọi người an vị thì Đinh lão nói:
- Sau vụ làm ăn hôm trước, chúng ta cũng thấy được tiềm năng rất lớn của ngành này.
Hôm nay đến đây là muốn mời Lục Tứ đổ phường tham gia một sinh ý làm ăn.
- Được Đinh huynh nể mặt rồi, xin rửa tai lắng nghe.