Lúc này hắn đã hoàn toàn quên hết đau nhức do tích huyết tu luyện, cũng không có thời gian cảm nhận thế giới vừa mất đi mê vụ, cả người là bất an mãnh liệt, mồ hôi không kiềm chế được chảy xuống hoà tan vết máu chưa khô trên y phục khiến cho màu máu nhạt đi một chút.
Sống tại đây ba năm, Tuyết Sinh biết Mã Nhạc Sơn chứa đựng quỷ dị cùng hung hiểm, ba năm kia hắn thể nghiệm vô số, chém giết vô số.
Tại lúc Thiên Không mất đi ánh sáng, khi bóng tối hàng lâm Mã Nhạc Sơn mới thật sự lộ ra bộ mặt của nó.
"Phong Thiên Trưởng phán đoán không sai, trận mê vụ này nhất định là do Dị Tộc làm ra.
.
Cũng không loại trừ một khả năng khác".
Tuyết Sinh nói thầm.
Ở bên trong Doanh Binh ai chết ai sống hắn không quan tâm, hàng ngày nhân số tử vong quá nhiều mà Doanh Binh cũng hung hiểm phức tạp không khác gì Mã Nhạc Sơn, nhân tình nóng lạnh mấy năm nay hắn hiểu, nhưng vẫn có một vài người đối với hắn giống như sợi lửa, nhiều khi nhu hoà khiến cho hắn có chút vướng bận.
Tuyết Sinh có ba bằng hữu sinh tử tri giao nhiều lần phó thác tính mệnh, có vị Phong Thiên Trưởng kia hắn kính như trưởng bối, còn có Tuyên Thúc nhìn hắn trưởng thành.
"Cầu mong các ngươi bình an!" Tuyết Sinh chân thành mặc niệm.
Bầu trời vẫy xuống dư huy, báo hiệu chiều tà gần buông, phía sau tán rừng là một mảnh màu sắc mông lung, tựa như ai đó trút xuống của Mã Nhạc Sơn xiêm y màu đen, khoác lên áo vàng.
"Không nhìn thấy đám người Huyết Vệ!" Tuyết Sinh nói thầm.
Hắn phải kiếm một chỗ trú chân an toàn trước khi bóng đêm xâm chiếm Mã Nhạc Sơn.
Tay phải cầm chắc dao găm, tay còn lại nhìn như buông lỏng kỳ thực đang súc thế, chỉ cần có một tia nguy hiểm sẽ lập tức phát giác, đây là ba năm qua rèn luyện cho hắn tính cẩn thận cùng giác quan siêu việt thường nhân.
Tuyết Sinh luôn cảm thấy chuyến hành quân này có cái gì đó không ổn, càng đi vào sâu Mã Nhạc Sơn, trên đường không ngừng phân tích, suy đoán.
Không phải bước đi như bình thường, cách di chuyển của hắn tương đối kỳ quặc là nhún nhảy phi thân, chỉ cần có động tĩnh nhỏ sẽ lập tức ẩn nặc phong bế toàn bộ khí tức, Tuyết Sinh tuyệt đối tránh những nơi có mặt đất ẩm ướt, chỗ đó rất có thể là rìa đầm lầy, càng tránh đường mòn, bởi sẽ có dã thú qua lại, hoặc xui xẻo hơn bắt gặp Dị Tộc vãng lai.
Chưa một khắc lơ là cảnh giác.
Đoạn đường này không tránh khỏi nguy hiểm, từ trong bụi rậm một đầu Phong Lang tốc độ cực nhanh giống như thiểm điện hướng hắn há miệng rộng um tùm răng nhọn nhằm vào vị trí yếu hại nhất, vùng cổ cắn tới.
Tuyết Sinh không loạn, lập tức thủ thế.
Dao găm quét hư không một vòng dễ dàng cắt đứt đầu Phong Lang, dị thú này tốc độ mặc dù nhanh nhưng thực lực không đủ, chỉ là Phàm Lang.
Sắc trời tối dần, Tuyết Sinh tiếp tục thu liễm, khi bóng đêm chính thức hàng lâm tốc độ của hắn bỗng nhiên chậm lại, bước chân nhẹ nhàng không nghe tiếng động.
Đêm.
Mã Nhạc Sơn trút xuống áo vàng, lần nữa khoác lên một tầng choàng đen, ngày xưa dù là đi tại hùng thành, bên dưới thiên gia vạn hộ đèn đuốc sáng trưng thì màn đêm luôn đặc thù, chưa bao giờ đem lại cho Tuyết Sinh cảm giác an toàn.
"Gần hai vạn binh sĩ đi vào Mã Nhạc Sơn lại như ném đá xuống giếng không chút tăm tích, không thể không kỳ quái!" Tuyết Sinh chưa bỏ được thắc mắc kia ra khỏi đầu, giờ phút này hắn chỉ muốn gặp được một vài người quen trong Doanh Binh, mặc dù chỉ mới thất lạc mấy canh giờ lại giống như quá lâu không nhìn thấy đồng loại, không nghe hơi thở, tiếng nói sinh mệnh.
Cái im ắng trầm mặc khiếp người để cho hắn áp lực khủng khiếp.
Tiếp tục đi về phía trước, cố gắng tránh né mọi phong hiểm, không biết bao lâu sau Tuyết Sinh bỗng nhiên dừng lại, ẩn mình vào một lùm cây nhỏ đưa mắt nhìn ra hướng xa.
Ngoài ngàn trượng.
Chỗ kia có ba động linh lực, bởi trước đó bị địa hình phức tạp che mất hắn không có bất kỳ cảm nhận nào.
Như một đầu U Linh đi tại trong bóng đêm, phía sau một mỏm đá lớn Tuyết Sinh lần nữa dừng lại, cẩn thận quan sát.
Trước mặt hắn khoảng cách không xa có hai cái nhân ảnh đang song song giao chiến, một người rõ ràng là Phong Thiên Trưởng, người còn lại toàn thân hắc y, đeo khăn che mặt, hai bên đều có tu vi Võ Hoàng, đưa tay nhấc chân đều tạo ra lực phá hoại cực lớn, cho nên khuôn viên trăm trượng xung quanh vốn nhấp nhô bị oanh thành đất bằng.
Hư ảnh đại kiếm treo trên bầu trời đốt cháy một vùng không gian, giống như có một cái mặt trăng nhỏ không cam chịu bóng đêm, đang gồng mình chiếu sáng.
Đại kiếm treo ngược không thể chém xuống, bị một đầu Hoả Long ngậm chặt, song phương giằng co tràng cảnh cực kỳ kinh tâm động phách.
Phong Càn tay ấn pháp quyết, thân pháp biến hoá đa đoan, người còn lại cũng vậy, tốc độ không chậm, song phương hoá thành hai đạo trường hồng quấn lấy nhau.
Đầy trời phong bạo cùng tiếng sấm, bát phương run rẩy oanh minh dữ dội.
Tuyết Sinh vừa nhìn liền hoa mắt chóng mặt.
Hai đạo trường hồng tách ra lăng lập trên bầu trời.
Góc áo Phong Càn có chút rách, đầu tóc hơi rối nhưng nhãn mục như cũ thâm trầm băng lãnh, dưới ánh sáng do thần thông đốt lên hắn như Trích Tiên.
"Ngươi không phải Dị Tộc.
.
Tại sao lại tập kích ta?" Một tay hoá chỉ, tay còn lại vuốt v chỉnh trang góc áo, không kinh không loạn, Phong Càn nhìn tới Hắc Y Nhân trầm giọng hỏi.
"Giết ngươi là lý do!" Hắc y nhân lạnh lùng đáp, thanh âm vừa rơi xuống lập tức xuất thủ.
Một hỏi, một đáp chỉ vỏn vẹn hai câu.
Hai đạo khí tức một lần nữa cuốn lấy nhau.
Cách xa mấy trăm trượng Tuyết Sinh vẫn cảm nhận được ba động chiến đấu đập vào mặt, chỗ trung tâm chiến trường hào quang kích xạ vô cùng chói mắt, hư vô bị bóp méo hiện ra sóng gợn, bát phương vọng lại tiếng oanh minh trầm đục.
Mấy chục hơi thở, xuất thủ trăm chiêu vẫn khó phân ra cao thấp.
Lúc này Hắc Y Nhân bỗng nhiên tách ra, ngừng công kích, lùi lại phía sau một đoạn, hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm.
"Vẫn Thiên Thương".
Giống như ngôn xuất pháp tùy, Tuyết Sinh vừa nghe cũng đồng thời nhìn thấy một thanh trường thương nhuốm máu từ hư vô đi ra chia đôi chiến trường, thương này lăng lệ ác liệt mang theo oán niệm gào thét hoá thành tiếng oanh minh im ắng.
"Cuối cùng cũng lật bài tẩy".
Phong Càn đứng trước mũi thương chịu đựng toàn bộ thương khí ác liệt, lạnh nhạt nói.
Y phục nhấc lên, tóc đen cuốn ngược, đại thương kia làm cho Tuyết Sinh lạnh gáy nhưng không đủ khiến Võ Hoàng như hắn nhíu mày.
"Hoa hoè loè loẹt.
.
Cũng chỉ là một cái thuật pháp Trúc Cơ mà thôi, trước khi vào Doanh Binh tòng Doanh Chủ, cả đời ta chém giết qua không biết bao nhiêu cái Võ Hoàng, ngay như Kim Đan kỳ Võ Tôn ta cũng giết một lần.
.
Tại mảnh Âm Địa này Phong Mỗ chỉ ngại tồn tại quỷ dị, nếu như cường giả Dị Tộc đã không chịu xuất hiện.
.
Như vậy.
.
Giết gà doạ khỉ, giết ngươi để bọn chúng không dám tìm tới ta gây phiền phức".
Phong Càn quét mắt tứ phương, ở trong chiến đấu chưa bao giờ mất đi cảnh giác, hắn trước sau vẫn đặt tâm thần tại bên ngoài, còn Hắc Y Nhân trước mắt chỉ là hoa khô cúng phật mà thôi.
Thứ nhất, mượn động tĩnh chiến đấu hấp dẫn cường giả Dị Tộc.
Đến tu vi như hắn, đạo tâm của hắn không có chuyện trốn chạy, phục mệnh Doanh Chủ giết hết Dị Tộc.
Một là giết, hai là bị giết, thận trọng trước kia cũng chỉ vì an nguy của mấy vạn binh sĩ.
Thứ hai, đem nơi này thành hải đăng, soi đường cho mấy vạn tu sĩ đang tán lạc bên trong Mã Nhạc Sơn.
Mục đích đầu tiên không đạt được nhưng mục đích thứ hai coi như ổn thoả.
Tuyết Sinh phía sau tảng đá lớn âm thầm cả kinh, đối với vị Thiên Trưởng ôn nhu hoà ái này lại có thêm nhận thức.
"Nếu như hắn chỉ là đá thử, muốn tiêu hao chiến lực Phong Thiên Trưởng thì sao?" Tuyết Sinh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
"Ngươi không phải Dị Tộc, nhưng là tay chân của chúng, đoán không lầm ngươi là một trong hai vị Thiên Trưởng" Phong Càn cười lạnh, mục quang sắc nhọn giống như muốn lật xuống tấm mặt nạ kia, xem rõ chân diện.
Câu nói này một lần nữa khiến cho Tuyết Sinh chấn động.
"Rất có thể là như vậy!" Tuyết Sinh hít vào một hơi, nói thầm.
"Không hổ Phong Càn, người được Doanh Chủ tán thưởng.
.
Ngươi giống ta cũng chỉ là một cái Trúc Cơ mà thôi, giết ngươi rất khó nhưng khiến ngươi mệt chết vẫn có thể.
.
Lại dám xem ta thành đá mài dao?".
Hắc Y Nhân quát lớn, có lẽ một trong số những câu kia của Phong Càn tạo cho hắn đả kích chí mạng, vì vậy ngay lập tức trở nên cuồng bạo.
Trên người hắn linh khí tụ tập, hoá thành một đạo vòi rồng hướng bát phương thay phiên thôn phệ, sau lưng còn hiện ra một cái hình bóng Dạ Quỷ diện mục hung ác, là Võ Hoàng Pháp Tướng.
Dạ Quỷ ngẩng đầu gào thét, vòi rồng tích súc linh khí ồ ồ cung cấp cho Hắc Y Nhân.
"Đi chết!.
.
Quỷ Dạ Sát.
.
" Hắc Y Nhân gầm nhẹ hướng Phong Càn lao tới, hình bóng Dạ Quỷ trên đỉnh đầu càng thêm ngưng tụ, theo Hắc Y Nhân nhấc tay Dạ Quỷ cũng bắt chước nhấc tay.
Một cái cự đại thủ ấn đen ngòm chụp xuống Phong Càn.
Phong Càn không động, nhìn Hắc Y Nhân mang theo thuật pháp khủng b' tới gần, khi đại thủ chỉ còn cách đỉnh đầu mấy tấc trong mắt Phong Càn thình lình bắn ra hai đạo tinh mang thâm thúy, dường như hắn đã nhìn ra.
"Giết ngươi, lột xuống khăn che cũng được, không cần đoán già đoán non!" Phong Càn cười lạnh, chằm chằm nhìn cây kinh thiên đại thủ kia, ánh nhìn của hắn giống như mang theo lực lượng, đại thủ vậy mà không thể rơi xuống thêm nửa phân.
Cách đỉnh đầu ba tấc.
Sau lưng Phong Càn vô thanh vô thức hiện ra một vầng mặt trời, không phải pháp tướng.
.
Kim Đan.
Kim Đan Chi Quang đốt cháy vạn vật, đẩy lùi toàn bộ tà ác, cả người hắn đằng không mà lên khí thế thẳng tắp, mãi cho đến khi bầu trời vần vũ nứt ra một vệt, từ bên trong nứt vỡ rơi xuống một con mắt cực lớn, giống như Thiên Nhãn tại những nơi Thiên Nhãn quét qua vạn vật lập tức bị lau mất.
Quỷ Dạ pháp tướng không thể chịu nổi thần thông kinh khủng kia, sau khi gầm lên một tiếng đau đớn trực tiếp bị xoá đi.
Hắc Y Nhân phun ra một búng máu lớn bay ngược phía sau đập nát một ngọn núi nhỏ, tại bên trong đổ nát bụi bặm không ai nhìn thấy sau tấm che mặt là biểu tình hoảng sợ, kinh hãi tột độ.
"Hắn vậy mà.
.
Kim Đan!".
Phong Càn lăng độ hư không, quanh thân giống như có sóng trào, Kim Đan Chi Dương càng thêm ác liệt soi sáng một vùng trời Mã Nhạc Sơn, đôi mắt kia như Thiên Thượng nhìn chằm chằm Hắc Y Nhân, khoá chặt khí cơ.
"Hai vị Thiên Trưởng mà ta quen biết, Tống Thanh Thư cẩn thận chu toàn, tâm tư kín đáo, Tần Thu Nhiên lại bộc trực xốc nổi, cuồng nộ nóng nảy.
.
Biểu hiện của ngươi vừa rồi, phải chăng ngươi là Tần Thu Nhiên?" Phong Càn cao giọng hỏi.
Bên dưới không có hồi đáp, chỉ có tiếng thở ồ ồ.
"Mỗi lời nói của Phong Thiên Trưởng đều là bẫy rập, khiến cho đối phương có tinh vi đến mấy cũng phải lộ ra sơ hở, Hắc Y Nhân rõ ràng là đá mài dao, nhưng có một vài thần binh lợi khí không bị mài mòn, ngược lại càng mài càng sắc!" Tuyết Sinh kinh nghi bất định nói thầm, hắn càng thêm bội phục Phong Càn, bậc cường giả nên có phong thái như vậy, đây cũng xem như một bài học đắt giá trong đời.
Được nhìn Võ Hoàng giao đấu, nhìn thấy thuật pháp Trúc Cơ thậm chí Kim Đan không đơn giản chỉ là cơ duyên mà còn là Tạo Hoá.
Bỗng nhiên.
Tuyết Sinh toát mồ hôi lạnh nằm phục trên mặt đất.
Phương xa có một cái nữ nhân ảnh từ bóng đêm hướng chiến trường đi tới.
Bay lướt trên mặt đất, thân cao mười trượng tựa một ngọn núi nhỏ, cả người quấn trắng vải tang, vai mang một cái Trang Bồng dán kín giấy màu.
Không có khuôn mặt, hoàn toàn vô diện.
Vừa đi vừa hát đồng dao.
"Mẹ giết ta.
.
Cha ăn ta.
.
Còn anh chị ngồi dưới gầm bàn, nhặt xương chôn vào mộ đá".
Bài đồng dao như có ma lực cực mạnh vậy mà dập tắt Kim Đan Chi Dương, kéo mây đen che mất Thiên Nhãn.
Ở tại trước mặt Phong Càn, giống như U Minh Chi Linh lặng lẽ mang đi Hắc Y Nhân không chút vết tích.
Lúc này chỗ sâu Mã Nhạc Sơn, Hắc Y Nhân quỳ lạy trước một đám mê vụ.
"Hắn có nhận ra ngươi không?" Bên trong mê vụ vang lên một giọng nói nữ nhân, nghe ở rất xa.
"Không thể! Ta biết hắn cơ trí, cho nên tương kế tựu kế khiến hắn nghĩ ta là Tần Thu Nhiên".
Hắc Y Nhân lột xuống mặt nạ, cười một cách quỷ quyệt.