Bóng tối bình tĩnh như vũng nước đọng, hàn phong sắc lạnh tựa dao găm.
Tuyết Sinh ẩn mình trong bóng tối, cũng làm xong hết thảy chuẩn bị, bàn tay phải xuất hiện bảy quả cầu linh khí trôi nổi lơ lửng, bên trong mỗi quả cầu linh khí áp súc một lượng Mê Hồn Tán nhất định, mà bộ pháp của hắn bắt đầu biến hoá đa đoan, giống như tại trong bóng tối mới trở về tính cách Nguyên Thủy, là một đầu Cô Lang tàn nhẫn khát máu.
Tuyết Sinh phán đoán, thanh niên lam bào nhất định sẽ không bỏ qua, hắn e ngại Tinh Thị cho nên chỉ có thể tại địa phương vắng vẻ tăm tối phục giết, mà Tuyết Sinh cũng vậy, nếu đối phương không tìm hắn, Tuyết Sinh sẽ chủ động tìm tới.
Sự vật trên đời cái gì đe doạ lên lợi ích, ảnh hưởng đến tính mệnh đều phải triệt để loại trừ.
Cũng đúng lúc này một cơn hàn phong sắc lạnh quét ngang, gió mang theo rác bụi cùng nóng bức ngoài phố chui vào hẻm tối, xộc qua từng cái mái nhà rít lên giận dữ, một đàn dơi đêm vốn treo người ngủ say bị kinh động tán loạn vỗ cánh.
Hai mắt Tuyết Sinh nhíu chặt, bảy quả cầu linh khí chìm vào bóng đêm ẩn nấp bốn phía, một khắc này Vũ Hoá Kinh vận chuyển, Ma Thiên Thể Quyết không giữ lại, bản mệnh Pháp Thân xuất hiện, hư ảnh Huyết Quỷ trầm mình trong bóng đêm, bị tối tăm che mất.
Không ai nhìn thấy vẻ mặt Tuyết Sinh hiện tại vô cùng thâm trầm, Huyết Quỷ cũng nhe nanh múa vuốt gào thét trong im ắng.
Tuyết Sinh cảm nhận được có nhiều hơn một cỗ khí tức đang hướng bản thân tiếp cận.
Mười trượng.
Tuyết Sinh nép mình vào vách tường thủ thế, dao găm lấp ló dưới ống tay áo, mà Long Xà Kiếm bên hông tựa hồ cảm nhận được cái gì cũng run lên mấy cái.
Bảy trượng.
Một cái nhân ảnh tốc độ cực nhanh, cả người mang theo sát phạt dữ dội, khuôn mặt hắn cực kỳ âm trầm, có lẽ không quen bóng tối cho nên cước bộ thỉnh thoảng xuất hiện bất ổn.
Ba trượng.
Một quả cầu linh khí bị đối phương dẫm lên, giống như bong bóng xà phòng lặng lẽ vỡ tung, theo đó sáu quả cầu còn lại nhận lấy kch thích cũng đồng loạt phát nổ, bóng đêm bị sương trắng bao trùm hoá thành mờ ảo, nhân ảnh kia co rút hai mắt, giật mình muốn thối hậu lùi lại nhưng động tác không đủ nhanh.
Một đạo đao quang sượt qua cổ, ánh sáng kim loại sắc lạnh loé lên, mang theo tử vong đến gần.
Mà nhân ảnh kia cũng không tầm thường, mặc dù bất cẩn nhưng vẫn có kim bài bảo mệnh, trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc không biết dùng đến thủ đoạn gì, thân trên bỗng nhiên có quang mang loé hiện, ánh sáng màu đỏ đốt cháy bóng tối đem cơ thể bao trùm.
Gao găm không cắt vào cổ đối phương mà bị một tấm lưới ánh sáng chặn lại, lực phản chấn khiến cho bàn tay Tuyết Sinh tê rần, đau nhức.
"Ba!" Tuyết Sinh thu tay, thì thào, nhìn thấy đối phương lùi lại liền nhấc chân đuổi theo, duy trì khoảng cách.
"Hai!".
Trong bóng tối chỉ nghe được một tiếng gầm gừ sắc lạnh, thanh âm mang theo nồng đậm kinh hoàng:" Mê Hồn Tán!! Ngươi!!".
"Một".
Cách ba bước chân, Tuyết Sinh không nhìn tấm lưới ánh sáng đang bao trùm nửa thân trên của đối phương, khuôn mặt âm trầm, đáy mắt bắn ra một đạo quang mang ác liệt.
Mượn đà truy sát, Tuyết Sinh nhấc chân, đầu gối hướng về hư vô nện tới, giống như gậy sắt đập vào bùn nhão, một tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, theo đó là thanh âm gào thét thảm liệt.
Không dừng lại, dao găm quét ngang, lần này vô cùng tinh chuẩn.
Máu tươi phun ra, đầu người rơi xuống kéo theo một cỗ thi thể sụp đổ, trong khoảnh khắc nhỏ đem huyết tinh bao trùm hẻm vắng.
Chiến đấu không tạo thành động tĩnh, hơn nữa còn bị màn đêm che đậy cho nên mấy toà nhà lân cận không ai nghe được bất thường, mà hết thảy phát sinh quá nhanh, chỉ trong ba tiếng đếm mà thôi.
Máu tươi theo lưỡi dao rơi xuống.
Lách tách.
.
Mặt đất hoá thành xám xịt, không gian bốn phía ngưng trọng hơn bao giờ hết, cũng lúc này Tuyết Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu, bởi hắn cảm nhận được bên trên mái nhà có một cỗ khí tức nhợt nhạt đang ẩn tàng.
Lạch cạch!
Tiếng ngói mục rơi vỡ.
Người kia hốt hoảng lùi lại, hắn ở bên ngoài ánh sáng, nhìn thấy một cây dao găm đem tăm tối xé toang hướng đỉnh đầu chính mình gào thét đâm tới, một cỗ nguy cơ chí mạng tại trong đại não nổ tung để cho hắn không thèm suy nghĩ, gầm nhẹ một tiếng lập tức quay người trốn chạy.
Tuyết Sinh không thể nhảy lên độ cao như vậy cho nên lựa chọn từ bỏ, không truy đuổi, tại trong bóng tối cặp song đồng sâu thẳm giống như tinh không, khoá chặt, nhìn theo thân ảnh kia loạng choạng đạp lên từng cái mái nhà càng chạy càng xa.
Mà lúc này trên một gian tửu lâu cao tầng có một đạo ánh mắt xinh đẹp hướng nơi đây nhìn xuống, khuôn mặt kiều diễm nở ra một nụ cười, chốc chốc trầm ngâm như đang suy nghĩ cái gì.
"Có nên giúp hắn giết tên kia?" Trần Thi Mạn hớp một ngụm trà, thì thào nói nhỏ.
"Mà thôi! Loại chuyện thế này để cho hắn tự mình giải quyết, dù sao thì Minh Chí Giả cũng không thể chết được!" Nước trà vào miệng khiến cho thanh âm của nàng cũng trở nên thanh ngọt, hàng mi như liễu rũ xuống, hai mắt long lanh ướt át hướng một toà kiến trúc cách nơi này không xa liếc nhìn, nhỏ giọng.
"Nhàn Vân Tông nuôi dưỡng một tên đệ tử quá ngu ngốc!".
Tuyết Sinh không biết Trần Thi Mạn cũng đang theo dõi hắn, lúc này đem Hủy Thi Tán vẩy lên thi thể, tẩy xoá toàn bộ dấu vết, tiếp tục ẩn tàng trong bóng tối lặng lẽ rời đi.
Không giết được người kia khiến cho lòng hắn có chút lo lắng, Tuyết Sinh biết đối phương chính là một cái tai hoạ ngầm.
"Vạn Bảo Lâu không thể ở được! Tên kia là tu sĩ tông môn cho nên nhất định có người hộ đạo, mấy ngày nữa người La Sát Môn cũng sẽ đến lúc kia mới coi như an toàn, trong khoảng thời gian này phải tìm cách ẩn nấp" Tuyết Sinh thì thào, xác định địa điểm xong xuôi lập tức áp chế khí tức, theo hẻm tối bước ra ánh sáng, lặng lẽ hoà vào dòng người nhộn nhịp huyên náo trên phố.
Mà lúc này bên trong một toà đình viện, không khí có chút khẩn trương, một lão giả ngồi trên ghế chủ vị đang sầu lo xoa xoa mi tâm, phía dưới một tên trung niên nam tử đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng giận dữ.
"Tông Chủ! Thiên nhi là con trai ta, hôm nay bị người giết hại, ngươi thân trưởng bối không vì chúng đệ tử truy tìm hung phạm, còn trách mắng ta là vì cái gì?" Trung niên lớn tiếng chất vấn, một thân tu vi chấn động, cuồn cuộn khí tức sát phạt đem toà đình viện này phong toả.
Người ngồi trên thở dài sườn sượt, đạo bào màu xanh rủ xuống khiến cho khí thế cả người chìm nghỉm, trên tay lão cầm một cuốn sách, giấy mực cũ nhàu, bên trong chữ viết chi chít.
Rất lâu, lão giả lật một trang sách, giống như đang nghiền ngẫm cái gì, thần tình bỗng trở nên nghiêm túc, nhãn mục bị mớ tóc bạc xuề xoà trước mặt che lấp, không ai nhìn ra bên trong giấu giếm một tia bất an.
"Ta đã căn dặn các ngươi rồi, Nhàn Vân Tông sắp tới có thể gặp hoạ diệt tông, hài tử nhà ngươi không chăm chỉ tu luyện ngược lại suốt ngày chạy đông chạy tây! Chọc hoạ sát thân bị người git chết ngươi còn trách ta là thế nào?" Lão giả run rẩy đem sách gấp lại, lông mày trắng bạc nhíu chặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn trung niên phía dưới lớn tiếng quát tháo.
Động tác của lão bất thình lình khiến cho trung niên bị doạ sợ, mà câu nói kia càng mồi thêm lửa giận, hài tử bị giết, đối phương không những bình chân như vại, thậm chí còn ngăn cản hắn báo thù.
"Ngươi.
.
!" Trung niên gầm nhẹ, hai mắt bốc lửa.
"Được rồi! Ngươi nếu như sợ thì cứ ngồi vững cái ghế Tông Chủ này, ta thay Thiên nhi báo thù!" Trung niên gần như phát điên, trợn mắt quát tháo, có vẻ sắp không áp chế nổi lửa giận, đùng đùng đạp cửa quay người rời đi.
Lão giả nhìn theo bóng lưng trung niên, đến khi khuất dạng mới lặng lẽ thở dài, thì thào nói thầm.
"Ngươi không biết Nhàn Vân Tông từ một cái môn phái bất nhập lưu được như ngày hôm nay là vì cái gì! Cũng không biết ta từ một tên ăn mày trở thành khai tông Tông Chủ là nhờ cái gì!".
"Nếu theo diễn biến tình tiết trong truyện thì Hàn Lăng sẽ tìm đến thiếu niên kia trả thù, sau đó bị đối phương git chết, mà lúc kia dưới sức ép của chúng đệ tử cùng đám trưởng lão, ta không thể tiếp tục bàng quan, xuất thủ truy sát thiếu niên nhưng lại để cho hắn trốn thoát.
.
Vài năm sau đối phương trở lại, khi đó đã là Trúc Cơ cường giả, cũng là ngày Nhàn Vân Tông diệt môn!".
Lão giả gật gù mấy cái, tự cho là phải, bàn tay khô gầy như củi vuốt v cuốn sách dày cộm trên tay, yêu thích không bỏ.
Vẻ mặt mang theo hồi ức, mang theo nghiền ngẫm.
"Cuốn sách này sáu mươi năm trước vị kỳ nhân kia đưa cho ta, hết thảy hai mươi tám ngàn chương tiết, nói rằng cả cuộc đời ta đều nằm trong đó, có điều sau chương thứ nhất ta liền phát hiện bản thân không phải nhân vật chính mà là một người khác, cũng nhờ nó nhiều năm qua ta tránh thoát vô số tai hoạ, từ một tên cô nhi lang thang đầu đường xó chợ trở thành Trúc Cơ cường giả, cũng lập nên tông phái, làm một đời Tông Môn Chi Chủ.
Vị kỳ nhân kia còn dặn dò, mỗi ngày chỉ được đọc một chương, nếu làm trái lập tức sẽ bị Thiên Đạo diệt sát, lần kia ta không tin, tò mò mở trang thứ hai, suýt chút nữa bị Thiên Lôi đánh chết!".
Hồi ức chân thực đến độ khiến cho lão tê dại da đầu, sống lưng bốc lên một luồng hàn khí.
"Hiện tại là chương tiết thứ hai mươi hai ngàn.
.
Quả thực cuộc đời ta đều bị vị kỳ nhân kia viết ra một cách chân thực.
Nhân vật chính cũng đã xuất hiện từ mười lăm năm trước, thiếu niên cao gầy tuấn lãng, áo đen, dao găm.
.
Đều giống hệt! Đáng tiếc chưa đọc đến những chương sau không biết phải giải quyết mối hoạ này như thế nào!".
Lão giả gật gù, trong mắt xuất hiện một tia quyết liệt.
"Phong bế toàn tông, kể từ hôm nay trở đi từ bỏ đối ngoại, môn hạ đệ tử không được phép rời tông, đem cha con Hàn Lăng trục xuất tông môn!".