1. Truyện
  2. Nhất Kiếp Tiên Phàm
  3. Chương 17
Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 17: Áp chế cùng biến đổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão chạy xuống tầng một, chỉ thấy lờ mờ vết chân màu đen để lại.

Cần thận nhìn kĩ, vết chân ấy hướng về phía hộp gỗ chứa xác Cổ Thi Điệp.

Lão vội mở ngăn kéo chứa xác Cổ Thi Điệp ra, bên trong chỉ còn năm cái xác nằm đó.

Ánh mắt lão lạnh như bằng, hai tay nắm chặt, từng đốt xương vang răng rắc.

Lão lại lần theo vết chân, rất nhanh mặt mũi lão biến thành hoảng sợ.

Lão phi lên trên lầu, một mạch tới tầng bảy.

Rất nhiều thư tịch, bí kíp võ công không cánh mà bay.

Lý lão quá sợ hãi, mắt long lên vì tức giận.

"Là kẻ nào? Là kẻ nào ăn gan hùm mật báo, dám xông vào Bách Trùng Lâu ăn cắp"

Lý lão lại nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy trên bệ cửa sổ còn có một mảnh than đen.

Lý lão vận khởi khinh công, lao xuống bên dưới.

Men theo dấu vết than đen để lại, lão rất nhanh liền tới rìa Thiên Sơn.

"Nhất định là kẻ kia, đúng rồi, chỉ có hắn.

Chỉ có hắn mới có động cơ ăn cắp xác Cổ Thi Điệp.

Ta còn nhớ rõ lúc kẻ này tới mua xác Hạ Thi Điệp đã phát ra khí tức ma đạo, cũng chỉ có kẻ luyện tà công mới bị trời phạt mà thôi.

Tốt, rất tốt.

Để ta xem ngươi chạy tới phương nào"

Lý lão nghĩ đến đây liền quay người trở về huyện thành, lão muốn tập hợp lực lượng quyết tâm tìm ra Thiên Vân.

Không thể không nói Lý lão là một kẻ vô cùng thông minh, người lấy đi xác Cổ Thi Điệp và ăn cắp thư tịch, công pháp quả thực chính là Thiên Vân.

Lúc này Thiên Vân ba chân bốn cẳng chạy như điên, mãi đến khi tiến nhập vào sâu trong Thiên Sơn hai mươi dặm mới dừng lại.

Thiên Vân lúc này toàn thân vẫn cháy đen, hắn nhớ lại tình cảnh lúc đó mà tim không khỏi đập nhanh một nhịp.

Nhưng tim hắn vừa chỉ đập nhanh hơn một nhịp, hắn liền co quắp nằm xuống, thân hình vặn vẹo miệng gầm lên.

"Dừng lại cho ta! Khốn kiếp"

Quằn quại hồi lâu, cuối cùng hắn mới ngừng lại.

Hắn cố gắng ngồi dậy, tiến về phía trước.

Hắn muốn trước tiên tắm rửa, từ từ bình phục tâm tình.

Đi tầm nửa giờ Thiên Vân cuối cùng cũng tìm thấy một hồ nước nhỏ, hắn không nói một lời, trực tiếp nhảy vào trong.

Thiên Vân nghiến răng nghiến lợi, bóc từng miếng than đen trên người xuống, huyết dịch chảy tràn, thê thảm không tả nổi.

Không biết vì lý do gì, khả năng hồi phục của Thiên Vân lúc này có thể nói khủng bố.

Cả người sau khi bóc lớp than đen xuống, vốn dĩ huyết nhục mơ hồ, chỉ sau một canh giờ liền từ từ khép lại.

Lớp da mới rất nhanh sinh ra, trắng nõn mịn màng.

Thiên Vân từ dưới nước nhảy lên, dưới hông chỉ quấn tạm mảnh vải che đi hạ bộ, cả người để trần lộ ra giữa ánh mặt trời.

Thiên Vân mắt lạnh như băng, đôi đồng tử màu lam tỏa ra sự lạnh lẽo, tròng trắng cũng không còn vằn vện tia máu nữa.

Trên đầu hắn lúc này không có lấy một cọng tóc, có lẽ sau khi bị ngón tay to lớn kia điểm vào người, đã bị sét hóa thành tro bụi.

Lại nhìn xuống dưới, cơ thể hắn lúc này đâu còn như trước nữa.

Da thịt như tuyết, mềm mại nhẹ nhàng, nhìn kĩ đâu giống đàn ông nữa.

"Cổ Thi Điệp, cút ra đây".

Thiên Vân một chưởng vỗ vào ngực, miệng trào máu tươi, thế nhưng lại chẳng có động tĩnh gì phát sinh.

Trong đầu Thiên Vân lúc này lại vang lên tiếng nói quỷ dị, tựa như nó vốn là một thể với hắn.

"Ranh con! Ngươi dám đánh chủ ý tới một trong thập Cổ.

Lại dám có ý nghĩ nô dịch bản tôn, ngươi chờ đó, sẽ có này Cổ Hoặc Kim tới đào ra thần hồn của ngươi, ngươi chờ đó".

Giọng nói đến đây thì im bặt, không nói gì thêm.

"Ngươi cút ra cho ta, ta vốn không đánh chủ ý tới ngươi, là ngươi tự tìm tới ta nói ta là Cổ Hoặc Kim.

Bây giờ tốt, ngươi thấy ta không phải cái gì Cổ Hoặc Kim, lại quay sang ám toán ta, thay đổi cơ thể ta, ngươi đi ra".

Thiên Vân gầm lên, hắn lúc này thật sự muốn chết.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn mượn xác Cổ Thi Điệp, vận hành một vòng chu thiên, nào ngờ con bướm chết tiệt này lại hiện thế, đâm đầu lao tới.

Lao tới thì cũng thôi, vốn lúc đầu nó có chủ ý muốn trợ giúp hắn mở rộng kinh mạch.

Nào ngờ sau khi thấy ngón tay kia đập vào người hắn, nó liền quay sang cắn ngược.

Thiên Vân lúc này khổ không thể nói, hắn thực sự không có ý định nô dịch con Cổ này a.

"Bớt nhiều lời, trình bày với ta cũng vô dụng, đợi Cổ Hoặc Kim tìm tới, ngươi chết chắc".

Tiếng con Cổ trùng lại vang lên.

"Ta nói nãy giờ ngươi không hiểu sao? Ta vốn không đánh chủ ý gì tới ngươi, ta mượn xác trùng chỉ là muốn thuận tiện cho việc khôi phục.

Ngươi nghĩ xem từ thời cổ đại đến nay đâu thiếu người dùng xác Cổ làm thuốc, ta đã làm gì trái với ý trời đây? Chính ngươi cố tình chui vào trong cơ thể ta, nếu không có ngươi tiến vào trái tim, ngón tay kia cũng không đánh xuống người ta.

Ngươi nghĩ lại cho kĩ, là ngươi tính toán ta, hay ta tính toán ngươi? Mau cút ra khỏi cơ thể ta.

Lập tức cút!" Thiên Vân mở miệng gầm lên.

"Ngươi...!Ngươi!" Cổ trùng đuối lý nói không thành lời.

"Ta nói ngươi đi ra.

Ta và ngươi vốn không oán không thù, bây giờ ngươi ra khỏi người ta, ngươi liền có thể tự do".

Thiên Vân nhỏ giọng khuyên bảo.

"Không thể".

Giọng nói kia một lần nữa vang lên.

"vì sao?" Thiên Vân giọng nói lạnh xuống.

"Ta và ngươi bây giờ đang dung hợp.

Bây giờ chỉ còn hai khả năng có thể diễn ra, ngươi thần hồn tan biến thân thể hóa thành bướm.

Khả năng hai ta tan biến, ngươi vẫn là ngươi" Giong Hạ Thi Điệp không mặn không nhạt trả lời.

"Chết tiệt! Ngươi điên rồi sao? Vì sao lại chọn dung hợp với ta? Ta làm gì sai?" Thiên Vân chỉ biết vỗ ngực gào thét.

"Ngươi đã từng nghe truyền thuyết Long Quân đại chiến quỷ Xương Cuồng chứ?" Con Cổ không trả lời mà hỏi ngược.

"Từng nghe".

Thiên Vân trả lời cụt lủn.

"Vậy ngươi biết kẻ từng điều khiến thập đai Cổ là ai chẳng?" Con trùng lại hỏi.

"Không biết.

Lẽ nào là..." Thiên Vân mồ hôi tuôn như mưa, nghĩ mà sợ.

"Không sai! Hắn tên Cổ Hoặc Kim.

Kẻ này kì tài ngút trời, tu đạo trăm năm lại thực sự một bước tiến nhập tiên đạo.

Tuy kẻ này thực lực chẳng bằng một phần vạn Long Quân, nhưng trên người kẻ này lại có một thanh kiếm gỗ.

Kiếm này mạnh mẽ kinh người, một kiếm quét ngang không gì không phá.

Đầu nhà Đinh khi quỷ Xương Cuồng trở lại phá phách, Cổ Hoặc Kim một mình cầm kiếm giết vào trung tâm Thiên Sơn, đánh thức chúng ta, cũng đưa cho chúng ta một trận tạo hóa".

Nói đến đây âm thanh hơi ngừng, như đang nghĩ lại chuyện cũ, thở dài một cái tiếp tục nói.

"Hắn cho chúng ta mỗi người một cánh sen.

Cánh sen này không rõ vật gì, ăn vào chúng ta liền cảm thấy thọ nguyên dài đằng đẵng, tự thân lại xuất hiện thần thông.

Cổ Hoặc Kim cùng chúng ta đại chiến quỷ Xương Cuồng, cuối cùng con quái vật ấy chết.

Máu huyết của nó bị chúng ta hút sạch, thân thể thì bị Cổ Hoặc Kim lấy đi.

Bọn ta thấy hắn liền như đã tìm được minh chủ đời mình, nguyện bái hắn làm chủ.

Cổ Hoặc Kim năm đó tính toán đại nạn sắp tới, nói với chúng ta.

"Ta năm nay đã ngoài trăm tuổi, bước chân tới ngưỡng cửa tiên nhân cũng chẳng phải bất tử, bất diệt như ta vẫn nghĩ.

Các ngươi nếu nguyện tuân ta làm chủ, vậy chờ sau khi ta chuyển thế lại nói".

Con cổ kể đến đây không khỏi cảm khái.

"Trên đời thực sự có tiên hay sao? Nếu cánh sen kia có thể giúp gia tăng tuổi thọ sao hắn không ăn vào?" Thiên Vân kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo hỏi.

"Vì sao không có? Ngươi không thấy, đơn giản cấp độ ngươi chưa tới mà thôi.

Lại nói vì sao hắn không thể ăn cánh sen kia.

Rất đơn giản thân thể hắn vốn là một củ sen, đắc đạo mà biến thành.

Hắn lúc nhỏ bị một con trâu cắn mất một nửa, không ngờ không chết, lại ngộ ra phương pháp tu hành.

Trăm năm dài đằng đẵng, hắn ngày đêm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà đắc đạo thành tiên, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không hoàn chỉnh.

Muốn trên con đường ấy càng tiến càng xa, điều kiện tiên quyết thân thể không được thiếu sót, cuối cùng hắn lựa chọn tiến vào luân hồi chuyển thế.

Theo tính toán của hắn, có lẽ hắn đã sớm xuất sinh.

Ta thấy có kẻ triệu hoán mình, liền nghĩ ngươi là hắn.

Thật không ngờ, sau khi tiến vào cơ thể ngươi mới thấy ngươi không giống.

Kì lạ nhất là ngươi không có khí vận, tựa như trời sinh đã không có, cũng có thể bị người dùng bí pháp khu trục.

Ta sống đã quá lâu, lâu đến mức không nhớ nổi nữa, thế nhưng ta chưa từng thấy ai giống ngươi không có khí vận.

Cũng vì ngươi sinh ra đã không có khí vận, ta chỉ vừa dung hợp mong muốn đưa ngươi một hồi tạo hóa, thiên khiển liền hạ xuống".

Con cổ nói đến đây liền dừng lại.

"Đưa ta tạo hóa?" Thiên Vân nghi hoặc.

"Ngươi nghĩ bị thiên khiển đánh trúng mà không chết, vì ngươi vận khí tốt hay sao? Nói thằng cho ngươi biết, chính vì lực lượng của ta rót vào mới cứu được ngươi một mạng".

Thanh âm Cổ Thi Điệp tràn ngập sự trào phúng.

"Nói như vậy ta lại phải đội ơn ngươi? Mắc dù nếu ngươi không tiến vào cơ thể ta, ta cũng không cần phải chịu thiên phạt?" Thiên Vân mạnh mẽ đáp trả.

"Bây giờ nói gì cũng đã chậm, ngươi vận khí quá kém.

Nói trắng ra vốn ngươi không có khí vận, nếu ta không tiến vào cơ thể ngươi ngươi cũng sẽ bị xác của ta giết chết.

Bây giờ ngươi còn sống, cũng đã nói rõ ta và ngươi không nợ gì nhau.

Ngươi tư chất không được, khí vận cũng không có, bây giờ lại vì áp chế ta mà nội lực hao mòn.

Cho dù ngươi cố gắng đến đâu cũng vô dụng, chỉ cần Cổ Hoặc Kim tìm tới, ngươi chắc chắn sẽ bị chém giết.

Thả lỏng trái tim mình đi, để máu của ta và ngươi hòa làm một, ta sẽ thay thế ngươi sống tốt".

Âm thanh Cổ Thi Điệp không có chút tình cảm vang lên.

"Ngươi nằm mơ, ta dù chết cũng sẽ không để ngươi chiếm hữu cơ thể mình".

Thiên Vân giận dữ đáp.

"Vô dụng, ngươi cầm dao đâm một cái xem? Chỉ cần ngươi chết ta liền có thể cướp lấy quyền chủ động.

Cho dù ngươi không muốn chết, dùng nội lực áp chế ta, vậy chờ đợi ngươi chính là cơ thể từ từ biến đổi.

Cơ thể ngươi sẽ mang đặc tính của Cổ, ngươi sẽ từ từ đọa lạc và biến thành ta".

Cổ Thi Điệp cười lạnh.

Thiên Vân Không nói gì thêm, chân hắn bước về phía sâu trong Thiên Sơn.

"Rất nhanh thôi, cơ thể ngươi sẽ biến thành phụ nữ, kể cả cái ở phía dưới cũng sẽ biến đổi".

Con Cổ vẫn không ngừng nói.

Thiên Vân khựng lại, gằn giọng hỏi.

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng ta sinh ra chỉ là một cá thể duy nhất.

Chính vì thế tất cả Cổ đều sẽ tự biến đổi cơ thể thành con cái.

Ngươi hiểu điều đó có ý nghĩa gì chứ?" Cổ Thi Điệp hỏi.

"Ta sẽ biến thành nữ nhân và bắt đầu mang thai?" Thiên Vân âm thầm nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi.

"Ngươi rất thông minh, đáng tiếc khí vận quá kém".

Một trận cười vang, cuối cùng không nghe thấy gì nữa..

Truyện CV