1. Truyện
  2. Nhất Kiếp Tiên Phàm
  3. Chương 62
Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 62: Âm dương đôi bờ, tiên phàm cách trở

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tháng này Thiên Vân gác hoàn toàn việc tu luyện qua một bên, cùng tiểu muội bồi tiếp cha già thăm thú các nơi, một nhà ba người vui vẻ hoà thuận.

Chỉ có điều càng nhìn Thái Thành Phong vui cười hớn hở, trái tim Thiên Vân càng là quặn thắt.

Mỗi ngày trôi qua là một ngày hắn sắp phải từ biệt cha già, từ nay về sau âm dương cách biệt.

Thiên Vân đã không ít lần vì thương tâm mà bật khóc, vì vô lực mà bật khóc, bật khóc rồi lại lau đi nước mắt, giả vờ vui vẻ, giả vờ hạnh phúc.

Hắn cứ như thế tự lừa dối bản thân, tự nhủ với bản thân rằng cha hắn sẽ sống tốt, sống khoẻ, những thứ tiên đoán chẳng qua chỉ là suy diễn mà thôi.

Có điều chuyện gì đến cũng phải đến, ngày sau cha hắn ngủ say không tỉnh lại nữa.

Mặc cho hắn kêu gào, mặc cho em gái hắn khóc ngất lên ngất xuống, cha hắn đã đi, đi rất bình thản nhưng cũng đầy tiếc nuối.

Làng chài lại mất đi một người, một người từ xa mà tới, một người hết lòng vì bọn trẻ biết đọc biết viết mà lỗ lực.

Hai đứa con mất đi cha già, mất đi chỗ dựa tinh thần, từ nay về sau bọn họ sẽ là kẻ mồ côi.

Không có người vì họ âm thầm làm kẻ xấu, không có người vì họ an bình mà cam nguyện đọa lạc, không có người vì họ ăn một điểm ăn ngon mà mỉm cười nói ta đã no.

Lúc sinh thời ngươi có thể hận hắn, mắng nhiếc hắn, thậm chí nguyền rủa hắn, hắn sẽ không nói với ngươi hắn thương ngươi thật nhiều.

Hắn không nói với ngươi, ta làm tất cả chỉ vì cho ngươi được an toàn.

Cũng không nói với ngươi rằng, ta thực ra không như ngươi nghĩ xấu xa như vậy.

Ngươi sẽ mất đi một người yêu thương ngươi hơn chính bản thân mình, sẽ mất đi một người để gọi một tiếng "cha".

Trên đường đời sau này, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi một người như thế.

Có lẽ sau này ngươi sẽ trở thành người như hắn, cũng sẽ vì đứa con máu mủ mà hi sinh hết thảy, đến lúc đó ngươi mới nhận ra rằng, thì ra năm xưa cha cũng là như vậy chịu đựng.

Đám tang được tổ chức rất đơn giản, một chiếc quan tài, vài đố phúng điếu, người dân trong làng người ra người vào thắp một nén nhang.

Sinh mệnh Thái Thành Phong từ nay khép lại, cha của một người tu tiên, chết đi cũng chẳng khác gì người dân bình thường.

Chẳng phải Thiên Vân thiếu tiền làm đám tang lớn hơn, chỉ có điều cha hắn thích như vậy, thích đơn giản, thích được sống như một người dân làng chài, được chết như một người dân làng chài.

Người đưa tang không đông, làng chài nay đã rất neo người, đa số nam đinh đều đã nhập ngũ chỉ còn đám học trò nghèo, ông già, bà cụ tiễn đưa.

Thiên Vân cúi đầu đi lùi, nước mắt lã chã, hắn đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng cứng rắn làm chỗ dựa cho em gái, nhưng cuối cùng hắn vẫn không kìm được bị thương mà bật khóc.

Tu tiên thì đã sao? Cuối cùng Thiên Vân cũng chỉ là con người mà thôi.

Quan tài hạ huyệt, Thái Thành Phong được chôn trong nghĩa trang của làng, giống như bao thành viên khác, không hề khác biệt.

Trên bia mộ khắc tên Thái Thành Phong, không phải Dương Thành Phong.

Sau khi Thái Thành Phong chết, Thiên Vân dặn dò em gái ở lại làng chài, hắn muốn tiến về Dương Kinh, hắn muốn mang tro cốt mẫu thân chôn tại nơi này.

Thiên Vân hiện tại đã là người tu tiên, năng lượng tiêu hao không còn là nội lực nữa, mà là linh lực.

Thiên Vân tốc độ chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung, hắn hiện tại ngoại trừ không thể bay trên trời đã không khác gì một tiên nhân bình thường.

Thiên Vân dùng chưa tới một ngày, rất nhanh liền mang tro cốt mẫu thân về làng chài.

Trên đường đi Dương Kinh, Thiên Vân chứng kiến rất nhiều cảnh chém giết, đa số là võ giả Đại Chu trà trộn vào Đại Việt.

Đám người này thường lựa chọn làng mạc không có võ giả canh giữ, mặc sức đồ sát dân thường.

Thiên Vân trên đường đi cũng vài lần tiện tay tiêu diệt, hắn hiện tại sát ý đã lên, chỉ có điều việc nhà chưa xong, hắn chưa thể quản hết tất cả.

Về tới làng chài, Thiên Vân cùng Thu Phượng đào một cái huyệt bên cạnh Thái Thành Phong, chôn hũ tro mẫu thân xuống, cũng dựng một cái bia có tên Vân Điệp chi mộ.

Thiên Vân để tang ba năm, không hề rời đi làng chài dù chỉ một bước.

Trong ba năm này võ giả Đại Chu nhiều lần tiến vào làng chài muốn đồ sát dân làng, chỉ tiếc bọn chúng làm không được, bất cứ kẻ nào vừa tiến vào làng liền bị giết chết.

Ba năm này Đại Việt nhiều lần đứng trước nguy cơ sinh tử, rất may được một số tuyệt đỉnh cao thủ giải vây, có điều cũng chỉ gắng một chút hơi tàn mà thôi.

Thiên Vân cũng không có can thiệp vào việc này, hắn đang đợi, đợi một ngày tiên kiều đến, sẽ rất nhanh.

Lại mười ngày trôi qua, Thiên Vân đang ngồi trên bờ đá thả câu, đúng lúc này lòng hắn sinh ra cảm ứng, nhìn lên bầu trời ngũ sắc tường vân xinh đẹp mà thần thánh, lẩm bẩm nói.

"Tiên kiều! Tới..."

So với lần trước Dương Trung Hiếu đạp vào tiên kiều, lần này ngũ thải tường vân có chút dày hơn, cũng đè nén hơn không ít.

Loại đè nén này chỉ người bước vào tiên kiều mới có thể cảm nhận, đối với những người khác nó hoàn toàn bình thường.

Mây ngũ sắc vì người thành tiên mà hiện, cũng chỉ có người thành tiên mới biết bao giờ nó đến.

Tiên kiều của Thiên Vân không xuất hiện trong khí hải đan điền, nó nằm dài ngay trước mắt hắn, thần thánh mà uy nghi, tựa như Thiên Địa quy tắc một phần tử.

Bước qua ngươi có thể từ hậu thiên phản hồi tiên thiên, một lần nữa linh chủng sinh linh căn.

Ngươi thất bại liền bị thiên địa tẩy bài, vĩnh viễn biến mất, đây là một lần cơ duyên cũng là một lần sát kiếp.

Tây Bắc, Thiên Sơn, Cổ Hoặc Kim đang dạo bước đi giữa núi rừng, đột nhiên trong lòng có cảm ứng, lẩm bẩm nói.

"Vậy mà lại có một đồng đạo đi tới một bước này, lần này là ai đây? Phải chăng là người có mái tóc màu lam kia?" Cổ Hoặc Kim không thông thôi diễn, chỉ có thể âm thầm suy đoán.

Hắn cũng không vì vấn đề này mà dừng lại quá lâu, tiếp tục tiến về phía trước.

Thiên Vân nhìn tiên kiều tựa bạch ngọc sừng sững trước mặt, trái tim không khỏi đập loạn.

"Ta sẽ thành tiên, một bước, hay hai bước, ta vẫn sẽ thành công, bởi vì ta không giống".

Lẩm bẩm một hồi, Thiên Vân đứng dậy, cần câu buông xuống, bước vào tiên kiều.

Thiên Vân hai tay chắp sau lưng, một bước bước ra.

"Két"

Xương cốt Thiên Vân như bị một quả núi lớn đè ép, gân xanh nổi lên, mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống.

Thiên Vân ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, cười khẩy.

Lại tiếp tục nhấc chân, bước ra bước thứ hai.

"Oành"

Cả người Thiên Vân lung lay sắp đổ, từ khóe miệng máu tươi rỉ ra, lưng còng xuống, chân mềm nhũn.

Thiên Vân gầm lên một tiếng, vận khởi Long Huyết Luyện Thể quán trú hai chân.

Hắn...!không ngã.

"Ta đã bước ra bước thứ hai.

Ta...!Thành tiên sao?" Thiên Vân ngửa mặt nhìn trời, hỏi lớn.

Không có người trả lời hắn, tiên kiều vẫn sừng sững không có biến mất, trên bầu trời ngũ thải tường vân vẫn trôi nổi không có tán đi.

Thiên Vân mồ hôi tuôn như mưa, thầm than không ổn, hắn cố gắng điều chỉnh tâm tình, dò xét thể nội.

Linh chủng vẫn nằm im đó, không hề nhúc nhích, không hề có một sợi linh căn nào xuất hiện.

Đem tinh thần trở về thực tại, sắc mặt Thiên Vân không khỏi kinh hãi, nhìn lên bầu trời.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Thiên Vân gầm lên, hắn đã dùng hết sức mới có thể bước ra bước thứ hai, hắn không thể lại bước tiếp.

Nhưng không bước tiếp, Thiên Vân có lẽ cũng bị giết chết.

Thiên Vân hơi thở nặng nhọc, chân tay phát run, sức lực đã không còn nhiều, nhưng hắn không có cách, hắn chỉ có thể kiên định bước ra, nếu không hắn cũng sẽ chết.

"Tốt! Nếu ông trời muốn ta chết, ta lại càng không thể chết".

Thiên Vân hét lớn, bước ra một bước.

"Ầm"

Một cỗ cự lực từ trên trời giáng xuống, Thiên Vân bị đánh cho xương cốt vang lên răng rắc, máu tươi tuôn ra như suối.

Hai đầu gối cùng hai tay Thiên Vân vì chống cho thân hình không nằm sấp đã dập nát, xương cốt trắng hếu nhô ra.

Thiên Vân, bước ra bước thứ ba, rất chật vật nhưng hắn, thành công.

Lúc này một cỗ sinh cơ bừng bừng từ trên tầng mây cuộn thành vòng xoáy, rót vào cơ thể.

Đám sinh cơ này chữa trị thương thế, thẩm thấu vào từng tấc da thịt, cũng thẩm thấu vào thể nội linh chủng.

Linh chủng được luồng sinh cơ này tẩy lễ, bắt đầu nóng lên, hàng ngàn hàng vạn linh căn mọc ra, giống như cái kia linh chủng màu lam, linh căn bắt đầu bám vào kinh mạch, lục phủ ngũ tạng.

Linh chủng bắt đầu tách vỏ, từ bên trong xuất hiện một mầm cây, mầm cây lấy mắt thường có thể thấy mọc lên, nó có màu vàng nhạt, cao quý mà thần thánh.

Mầm cây lớn rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã cao cả chục mét, vậy mà trực tiếp bước vào tam đoạn Khai Linh.

Thiên Vân lúc này mới hiểu ra, vì sao mình phải bước tận ba bước.

Thiên Vân vốn có tu vi Khai Linh tam đoạn, hiên tại hắn không phải khai mở linh căn như những người khác, việc hắn phải làm là để viên linh thụ màu vàng này cũng có tu vi Khai Linh tam đoạn.

Viên kia linh thụ màu lam cứu hắn một lần thoát chết, cũng mang cho hắn một cái cực lớn sát kiếp.

Thiên địa vốn tuần hoàn, làm gì có cái được gọi là may mắn thoát chết, linh thụ màu lam lần trước cứu được Thiên Vân một mạng, lần này Thiên Vân vì nó mà bồi một cái tử cục.

Tiên kiều từ từ tan biến, mây ngũ sắc rất nhanh tan đi, trên bầu trời xuất hiện một cầu vồng thật lớn.

Cầu vồng này nối liền từ nam tới bắc, hùng vĩ không sao tả xiết.

Rất ít người hiểu đạo cầu vồng này có ý nghĩa gì, chỉ một số tu tiên giả mới biết, đây là có người thông qua tiên kiều, từ võ đạo đạp vào tiên đạo.

"Tốt!" Cổ Hoặc Kim vừa tiến tới ngọn núi trung tâm Thiên Sơn, nhìn lên bầu trời thấy đạo cầu vồng vắt ngang, không khỏi gật đầu cười.

"Phú Lương Sơn" quanh năm mây mù che phủ, dốc đá dựng đứng, nghe đồn nơi này từng có tiên nhân qua lại.

Lúc này trên đỉnh núi có một thanh âm hùng hồn truyền khắp đỉnh núi, thanh âm này nghe ra là một nữ nhân."Nhân gian có võ giả thành tiên, mau tra xem người kia là ai".

"Vâng! Tông chủ".

Một thanh âm khác lập tức tiếp lời.

"Tây Côn Lĩnh" nơi này núi non trùng điệp, rắn rết nhiều vô số, phàm nhân cũng chỉ dám qua lại trong vòng năm dặm.

Trung tâm Tây Côn Lĩnh sương khói bủa vây, khó mà nhìn thấu bên trong có gì.

Lúc này sâu bên trong vùng mây mù, có một giọng nói già nua vang lên.

"Tra một chút kẻ này là ai.

Nếu có thể mời chào liền tốt, không mời chào được cũng đừng gây thù chuốc oán"

"Rõ! Lão Tổ".

Lại có một giọng nói khác đáp lời.

Tình huống này xuất hiện khắp nơi trên đất Đại Việt, hiển nhiên đây chính là tu tiên tông môn..

Truyện CV