Thiên Vân cùng Thu Phượng ở lại Dạ Vũ sơn trang một đêm, đêm đó đám ngươi ăn uống linh đình, không khí cũng là vui vẻ cực kỳ, tiếc nuối duy nhất chính là Vũ Tuyên không có mặt, nghe nói hắn đang áp một chuyến tiêu lớn.
Sáng hôm sau Thiên Vân cùng Thu Phượng cáo từ rời đi, đám người Vũ Huỳnh say quá cũng chỉ câu được câu không, cuối cùng nằm lăn ra mà ngủ.
Lần này Thiên Vân tiến về Viêm Quốc cũng không tính ở lại lâu, hắn chỉ muốn thăm một chút người quen, cùng bọn họ uống một trận trước khi ra nhập tiên môn.
Thiên Vân biết, một khi ra nhập tiên môn chính là tiên phàm cách biệt, sau này muốn trở lại gặp một chút cũng khó khăn.
Điểm đến thứ hai Thiên Vân muốn tới chính là hoàng cung Viêm Quốc.
Hắn cũng không có phô trương đi vào, thuê một căn nhà trọ, an trí tốt muội muội, Thiên Vân lúc này liền trực tiếp sử dụng khinh công tiến vào tử cấm thành.
Hoàng cung vẫn như trước thủ vệ sâm nghiêm, có điều đối với người như thiên vân, những thủ vệ này không tính là gì.
Thiên Vân chỉ mất một ít thời gian liền biết Viêm Nguyệt đang ở nghị sự điện.
Thiên Vân cũng không có ý muốn cùng Viêm Nguyệt gặp mặt, hai người giờ này đã là ngươi của hai thế giới, hắn không muốn dính líu tới triều đình.
Thiên Vân từ xa nhìn tới, chỉ thấy trong nghị sự điện bách quan tranh cãi lẫn nhau, Viêm Nguyệt nay đã là một mĩ phụ, nàng vẫn đẹp như năm đó, chỉ là nhiều thêm một phần uy nghiêm của đế vương.
Bên cạnh Viêm Nguyệt còn ngồi một thiếu niên, tuổi khoảng , nhìn mặt có bảy phần giống Viêm Nguyệt.
Nhìn Viêm Nguyệt cùng thiếu niên, Thiên Vân liền biết hai người quan hệ.
Âm thầm chúc phúc bạn cũ một phen, lúc này Thiên Vân mới lặng lẽ rời đi.
Thiên Vân tìm không thấy Khưu Trí Huyền, nghe ngóng một hồi mới biết, người này đã mất được năm.
Thiên Vân tìm tới mộ của y, cũng không có mang theo cái gì lễ vật, hắn tới nơi chỉ muốn thắp một nén nhang từ biệt người bạn cũ.
Thiên Vân ở trong tử cấm thành không quá dài, rất nhanh hắn liền đi tới Bạch Lộc quảng trường, Thiên Long đấu giá hội.
Không hiểu vì lý do gì, mỗi lần tới nơi này Thiên Vân lại kiềm chế không được cảm xúc, trái tim lần nào cũng đập rất nhanh.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Vân lấy hết dũng khí, tiến vào Thiên Long đấu giá hội.
"Vị công tử này, xin hỏi ngươi tới đây cần làm việc gì? Là muốn ủy thác đấu giá, hay muốn tham gia đấu giá hội?" Thiên Long đấu giá hội vẫn như xưa, vẫn người ra người vào nhộn nhịp, Thiên Vân vừa tiến vào liền có một cô gái cười tươi như hoa, chạy tới tiếp đãi.
Thiên Vân lắc lắc đầu, hắn tới đây chỉ muốn gặp một người mà thôi, hắn hít một hơi thật sâu, lúc này mới hỏi.
"Ta tới đây không phải để tham gia đấu giá, cũng không muốn ủy thác cái gì.
Chỉ là tại hạ muốn biết, Ngưng Hương cô nương còn tại nơi này hay chăng?"
"Ngưng Hương tiểu thư? Ngài là? Thiên Vân công tử?" Cô gái nghe Thiên Vân hỏi như vậy liền có chút giật mình, lại đánh giá hắn một hồi, lúc này mắt lóe dị sắc, như nhớ tới gì đó, hỏi lại.
"Là tại hạ".
Thiên Vân không ngờ nàng này lại biết mình, cũng không có phủ nhận.
"Công tử mời đi theo ta".
Cô gái cũng không có hỏi gì thêm, quay người mang theo Thiên Vân đi lên lầu.
Thiên Vân mỉm cười, xem ra Ngưng Hương là còn tại nơi này.
Chỉ tiếc làm Thiên Vân thất vọng rồi, cô gái đưa hắn lên lầu hai, cuối cùng mang tới cho hắn một phong thư.
Cô gái thở dài một cái, lúc này mới quay người xuống lầu.
Thiên Vân không hiểu biểu tình của nàng này là có ý gì, hắn xé góc thư, lấy trang giấy được gấp ngay ngắn bên trong ra đọc.
Thiên Vân lưu trong Thiên Long đấu giá hội một hồi liền cáo từ rời đi, cũng không biết trong thư Ngưng Hương đã viết những gì.
Chẳng qua nhìn vào khuôn mặt thất lạc của Thiên Vân, có thể đoán, nội dung bên trong cũng không có gì tốt.
Quả đúng là như vậy, bức thư nội dung không nhiều, nhưng nó lại khiến trái tim hắn đau thắt.
Ngưng Hương lưu tại đấu giá hội năm đợi hắn trở lại, nàng muốn cùng hắn ở chung một chỗ, truy cầu tiên đạo.
Lại không ngờ hơn năm trôi qua Thiên Vân không có trở lại, nàng muốn đi tìm hắn, tiếc rằng nàng không biết hắn ở nơi nào trên đất Đại Việt.
Sau khi sai người đi tìm hiểu, lại biết rằng hắn thế mà chính là kẻ đã giết Dương Trung Hoá cùng Dương Hiển, sau cùng lại bị Dương Trung Hiếu chém giết.
Nàng không tin hắn lại là người táng tận thiên lương như vậy, lại mượn quan hệ gia tộc, lúc này mới từ miệng Dương Trung Hiếu biết được chân chính câu chuyện.
Nàng vừa nghe nói Thiên Vân thần hồn đã bị Dương Thanh Long nuốt, bi thương gần chết.
Lại biết thân thể Thiên Vân còn tại, nàng cũng muốn tới chăm sóc cho hắn, không ngờ lại bị gia tộc ngăn cản.
Lại vì bản thân là người tu tiên, không được dính dáng tới người phàm, nàng bị ép trở lại gi tộc.
Trở lại gia tộc năm, nàng lần nữa trốn ra ngoài, nàng muốn tới Đại Việt nhìn hắn một lần.
Nàng đã làm được, nàng đa nhìn thấy hắn, nhưng cuối cùng bởi vì hắn chỉ còn là cái xác, lại sợ gia tộc sẽ không vui mà cho người hủy luôn thân xác hắn, nàng đành rời đi.
Sau này gia tộc truy tra, biết nàng đã tới Đại Việt thăm Thiên Vân, lúc này tộc lão quyết đinh đưa nàng tới Vạn Hoa cung tu hành.
Tu hành hai năm, nàng bị gia tộc hứa hôn cho thiếu cung chủ của Vạn Hoa cung là Lý Ứng Thiên.
Nàng không thể phản kháng, đây là vận mệnh của nàng, cũng giống như Thiên Vân có vận mệnh của chính mình.
Nàng lưu cho hắn phong thư này, cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ đọc được, nàng lưu lại chỉ là muốn đặt một dấu chấm kết cho mối tình tuổi trẻ.
Thiên Vân là người đầu tiên bước vào trái tim nàng, chỉ có điều ông trời chú định hai người có duyên lại không có phận.
"Chàng đã bước vào trái tim ta trong những năm tháng tuổi trẻ.
Trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, thế giới nhỏ của ta có chàng, ta từng nghĩ mình có thể vì chàng làm tất cả, chỉ cần ở bên chàng ta sẽ hạnh phúc, nào ngờ vận mệnh trêu người, tháng năm tuổi trẻ cuối cùng sẽ phải khép lại.
Ta và chàng đã không chung một thế giới, chỉ trách rằng số phận nghiệt ngã chia cách chúng ta.
Ta không chắc chàng có từng thích ta, nhưng ta thích chàng vậy là đủ, chỉ tiếc thanh xuân thoáng cái liền qua.
Đối mặt với thực tế tàn khốc, chàng và ta đã là âm dương cách biệt.
Nếu như năm đó ta có thể bỏ qua tự trọng nói thích chàng, nếu như năm đó chàng nói thích ta, nếu như chàng nói chúng ta cùng đi, có lẽ giờ khắc này ta và chàng đã khác.
Đáng tiếc cuộc sống không có chữ nếu, chỉ có kết quả và hậu quả.
Ta và chàng cũng vậy, chỉ còn là âm dương sai biệt.
Ta sẽ đi tiếp con đường ta phải đi, con đường đó chú định sẽ không có chàng"
Thiên Vân lặng lẽ vì mình gạt lệ, lặng lẽ nói với Ngưng Hương một tiếng xin lỗi.
Hắn là nàng thanh xuân, nhưng đến hiện tại, nàng mới là hắn trưởng thành vết ngấn.
Mong rằng trên đoạn đường phía trước, nàng vạn sự đều hanh thông.
Thiên Vân rời đi, hắn đã không còn nơi nào muốn đến nữa.
Cho dù Ngưng Hương là hắn một vết thương, nhưng con người ai không có vết thương? Phải có vết thương tháng năm về sau mới càng mạnh mẽ, mới có thể tránh đi vào những vết bánh xe quá khứ.
Tháng năm dài sẽ có người nhớ đến, sẽ có người thở dài, nhưng chuyện đã qua nên để nó qua.
Nếu như có thể chọn lại, có lẽ Thiên Vân sẽ thay đổi.
Đáng tiếc cuộc đời không có hai từ nếu như, đã không thể quay trở lại sửa chữa, vậy chỉ còn cách bước tiếp mà thôi.
Nửa năm sau.
Thiên Vân cùng Thu Phượng lúc này đã phản hồi Đại Việt.
Hai người trở lại làng chài, tế bái cha mẹ, cũng chuẩn bị cho chuyến hành trình về sau.
Thiên Vân đã sử dụng tiếp dẫn lệnh bài, hắn lựa chọn Lạc Diệp Tiên tông làm nơi tu hành.
Cũng không phải môn phái này có gì đặc biệt, chỉ là nơi này chấp nhận đệ tử mang theo một người phàm cùng đi.
Thiên Vân không thể bỏ lại muội muội, dù thế nào nàng cũng là người thân duy nhất của hắn.
Hai ngày trôi qua, tiếp dẫn sứ của Lạc Diệp Tiên tông cuối cùng cũng tới.
Người này là một cái thanh niên, dung mạo rất phổ thông, thân hình cao lớn, mặc một bộ y phục màu xanh, chân đạp một mảnh lá xanh bay tới.
Thiên Vân không phải lần đầu thấy người đạp không phi hành, cũng không có lấy làm lạ.
Nhưng Thu Phượng thì khác, nàng là lần đầu thấy có người đứng trên không trung mà bay, không khỏi sợ hãi núp phía sau Thiên Vân.
"Tại hạ Lạc Thương nhận nhiệm vũ tiếp dẫn Vân huynh về tông.
không biết huynh đài còn có gì tiếc nuối chưa làm chăng?" Thanh niên hạ xuống, chắp tay chào hỏi Thiên Vân, thái độ vô cùng khách khí, không vì thấy Thiên Vân tu vi thấp mà khinh thị.
"Đa tạ Lạc huynh, ta đã không còn gì tiếc nuối, đây là muội muội ta, nàng sẽ cùng đi với ta bái nhập tiên tông".
Thiên Vân cũng chắp tay chào, lại vì muội muội giới thiệu một chút.
Vị tiếp dẫn sứ họ Lạc cũng chắp tay chào Thu Phượng một cái, lại mời hai người đứng lên phiến lá xanh.
Dặn dò hai huynh muội ổn định một chút, sau đó hắn bắt vài đạo pháp quyết, lá xanh liền bay lên, hóa thành một đạo lục quang rời đi.
Phú Lương sơn là một trong những dãy núi lớn nhất Đại Việt.
Dãy núi nằm chếch một góc về phía tây, trải dài cả vạn dặm, chân núi còn có không ít thôn trấn.
Núi này cao không thấy đỉnh, vách đá treo leo dốc đứng, quanh năm mây mù bao phủ.
Thỉnh thoảng còn có tin đồn truyền ra, nghe nói nơi này thường xuất hiện thân ảnh bay lượn, nghi là tiên nhân trú ngụ.
Lại có tin đồn nơi này là một toà tiên sơn, nếu người phàm có thể leo lên trên, liền có thể trực tiếp thành tiên.
Truyền ngôn tuy nhiều, nhưng lại không có một tiên nhân nào từng xuất hiện nói rằng điều đó là đúng.
Tuy nhiên dù nói thế nào, đây cũng là một hướng đi cho đám người truy cầu tiên đạo.
Hàng năm vẫn có rất nhiều người tu tập về đây, cố gắng trèo lên đỉnh núi.
Truyền ngôn không phải giả, nơi này chính xác từng có tiên nhân qua lại, núi này cũng là một toà tiên sơn.
Phía trên đỉnh ngọn núi là đại bản doanh của một trong ba môn phái tu tiên lớn nhất Đại Việt, Lạc Diệp Tiên tông.
Chỉ có điều, truyền ngôn cho rằng người leo lên đỉnh núi liền có thể trực tiếp thành tiên là không đúng..