Thiên Vân nào biết linh chủng của mình vậy mà khiến cả đám người một phen nhốn nháo, hắn hiện tại đang cùng Trương Tấn đứng ngoài một toà động đá.
Đây là nơi tu hành của Thiên Vân sau này.
Trương Tấn lại ném cho hắn một túi trữ vật, bên trong có viên linh thạch trung phẩm, một quyển trục ghi lại môn quy, một miếng nội môn lệnh bài, một bộ áo bào màu lam may vá rất cẩn thận, một bình Tụ Linh đan sau đó liền muốn rời đi.
Thiên Vân vốn một bụng đầy nghi vấn, thấy Trương Tấn muốn đi liền vội vàng gọi lại.
"Trương huynh chậm đã, tiểu đệ vừa vào tông môn, còn chưa hiểu một số chuyện, không biết Trương huynh có thể thay tiểu đệ giải hoặc hay chăng?"
Trương Tấn thấy Thiên Vân thái độ rất tốt, lại thân mang tuyệt đỉnh linh chủng, hảo cảm tăng lên, gật đầu nói.
"Vân huynh đệ có gì nghi hoặc mời nói, ta biết liền sẽ tường tận cáo tri"
Thiên Vân nghe vậy nhãn tình sáng lên, chắp tay tạ một cái, hỏi.
"Tại hạ vừa rồi nghe huynh đài nói linh chủng của ta là Long đằng thụ, không biết linh chủng này phẩm chất như nào? Không dối gạt gì huynh, tại hạ tuy chỉ vừa bước vào con đường tu tiên, nhưng cũng biết một ít tri thức.
Thế nhưng trong những gì ta từng được biết, lại không có nghe nhắc tới Long đằng thụ a"
Trương Tấn nghe Thiên Vân hỏi như vậy thì chần chờ một chút, rất nhanh liền đáp.
"Thôi được, cái này về sau Vân huynh đệ cũng sẽ biết, ta nói cho ngươi cũng không tính là tiết lộ cơ mật.
Long đằng thụ là một loại linh chủng đặc dị, chỉ duy nhất người dân Đại Việt mới có.
Nghe đồn từ khi Long Quân biến mất, đã từng xuất hiện ba người mang linh chủng loại này.
Có tin tức truyền ra, những người mang linh chủng loại này đều là kẻ được Long Quân chúc phúc, thành tựu tương lai nhất định sẽ không thấp"
Thiên Vân nghe Trương Tấn trả lời mí mắt không khỏi nhảy lên một cái.
Hắn cũng không có tiếp tục quấn mãi vấn đề này không buông, chắp tay hỏi sang vấn đề khác.
"Tại hạ tiến vào nội môn, không biết sau này có thể đi đâu tìm đọc các loại điển tịch, các loại công pháp tu luyện?"
Trương Tấn mỉm cười trả lời ngay.
"Vân huynh đệ cứ đi về phía đông quảng trường lớn, tìm một toà lâu trước cửa có đề Tàng Kinh các là được.
Bên trong công pháp, điển tịch, các loại kiếm thuật đao thuật đều không ít.
Có điều chúng ta tu vi thấp, chỉ có thể đi lên tối đa hai tầng mà thôi"
Thiên Vân vội vàng chắp tay nói đa tạ, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, sợ Trương Tấn nảy sinh phản cảm.
"Được rồi, Vân huynh đệ, ngươi trước tạm nghỉ ngơi đi, có tin tức gì ta sẽ cho người tới thông tri ngươi, ta còn có việc đi trước." Trương Tấn cười nói.
Thiên Vân ôm quyền, đưa mắt nhìn Trương Tấn rời đi.
Trương Tấn cùng đám người Lạc Thương, Lê Thiện thái độ làm cho hắn cảm giác rất nghi hoặc, cùng những mảnh kí ức phá toái hệ thống lưu lại không giống.
Trong lòng hắn lẩm bẩm nói.
"Quái lạ, những cái kia kí chủ chẳng phải mỗi người khi ra nhập tông môn đều bị chấp sự, quản lý khinh thị hay sao? Sao ta thấy mấy người này đều tốt tính vậy nhỉ? Cảm giác rất thật, cũng không có giả"
Thiên Vân sợ cảm giác là sai, còn cố ý thi triển Thiên Diễn thuật tính toán một chút.
"Xem ra đám kí chủ này làm người không được tốt lắm a, ta thấy mấy vị chấp sự này đối với ta rất tốt, nào có giả dối..."
Thiên Vân nghĩ mãi không ra đáp án, chỉ có thể lắc đầu đi vào động phủ.
Động phủ này bên ngoài có cấm chế, Thiên Vân sợ có người nhìn nén, vừa vào trong liền mở ra.
Lại nhìn vào trong động.
Động phủ này rất rộng, phải có mét vuông lớn nhỏ, trong đó còn có luyện đan phòng, dược viên, luyện khí thất...
Thiên Vân cũng không nghĩ mình sẽ học tập mấy thứ này, hắn từ lâu đã định sẵn mục tiêu.
Mục tiêu này Thiên Vân không biết đã có ai từng đi qua hay chưa, nhưng hắn đoàn rằng sẽ rất ít.
Con đường này chính là thể tu, hắn muốn rèn luyện bản thân tới mức siêu việt hết thảy thần thông thuật pháp.
Vấn đề thần hồn Thiên Vân đã có chủ ý, hắn chỉ tu luyện thần hồn để giữ cân bằng mà thôi, cũng không sử dụng nó tu luyện các loại thần thông thuật pháp, thời gian tiêu hao vào chắc sẽ không quá nhiều.
Thiên Vân rất lo lắng về tư chất của mình, dù sao cảnh giới của hắn đã rất nhiều năm chưa có đột phá.
Nếu hắn còn nghĩ kiêm tu quá nhiều thần thông thuật pháp, chỉ sợ đến chết cũng chưa thể bước vào Phân Chi cảnh.
Thiên Vân đi tới phòng ngủ, thấy tiểu muội hơi thở đều đều, không có gì bất thường lúc này mới rời đi, tiến vào phòng luyện công.
Thiên Vân cũng không vội tiến về Tàng Kinh các ngay, hắn hiện tại cần phải giải quyết một số vấn đề tồn đọng, sau này tiến về cũng chưa muộn.
Nhẫn trữ vật hơi sáng lên, một miếng ngọc từ trong bay ra.
Đây là ngọc giản, tu sĩ hay bất kể sinh linh nào tu ra thần thức, đều có thể dùng.
Công dụng của nó là khắc ấn lại kí ức, bất kể hình ảnh hay văn tự đều có thể khắc ấn vào trong.
Người muốn đọc chỉ cần rót thần thức vào tìm tòi là được.
Ngọc giản này là Cổ Thi Điệp lưu cho hắn, trong này dạy cách phân biệt linh tính, linh hồn cùng huyết khí.
Trước kia Thiên Vân hút đi linh tính hung thú cùng võ giả đều sẽ mang máu huyết, linh hồn cùng một chỗ nuốt hết.
Những loại năng lượng này nếu không có phương pháp tịnh hoá sẽ dẫn tới nghiệp lực quấn thân, nhân quả ràng buộc, hậu quả sau này sẽ rất khủng khiếp.
Trước đây có Cổ Thi Điệp đi theo Thiên Vân cũng không cần để ý.
Nhưng giờ khắc này nếu hắn còn cố ý không chịu kiềm chế, vậy chờ đợi hắn chính là hoá bướm, trở thành con thứ hai Cổ Thi Điệp.
Lúc này, bên ngoài động phủ của Thiên Vân, một bóng hình yểu điệu xuất hiện trên không trung, nhìn xuống động phủ của hắn.
Nàng này nhìn chỉ , tuổi, mắt phượng, mày ngài, da thịt trắng nõn, mặt trái xoan, tuy không tính nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng có thể coi là đại mĩ nhân.
Nàng này chính là tông chủ của Lạc Diệp tiên tông Diêu Thanh Hồng.
Nàng lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống phía dưới, mặt mang theo nét cười, miệng lẩm bẩm.
"Vừa vào tông liền bế quan, xem ra tâm tính không tệ, mong rằng ngươi sớm ngày bước vào Phân Chi cảnh, chính thức là người của Lạc Diệp Tiên tông ta.
Đại Việt đã rất lâu chưa có người tư chất tốt như vậy, nếu để ba toà linh sơn đào đi, chỉ sợ sau này tu tiên giới Đại Việt sẽ không thể ngóc đầu lên được"
Diêu Thanh Hồng ngửa mặt nhìn trời cao, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau cùng nàng cắn răng, nhẫn trữ vật loé sáng, từ trong đó bay ra vài đạo trận kì cùng trận bàn.
"Tiểu tử! Lạc Diệp Tiên tông tuy không thể sánh được với ba toà linh sơn, nhưng ta tin chúng ta có thể bồi dưỡng ngươi càng tốt hơn.
Dù sao ngươi tại nơi này là đỉnh cấp tư chất, nhưng tại ba toà linh sơn ngươi cũng chỉ là cao cấp một chút mà thôi.
Mong rằng sau này ngươi không trách chúng ta tự chủ trương, dù sao ngươi cũng là người Đại Việt, há có thể vì thế lực khác phục vụ".
Nàng nói xong liền phất tay, trận kỳ cùng trận bàn thuận theo nàng điều khiển mà bay đi.
Những trận kì cùng trận bàn mau chóng tạo thành một toà đại trận, ẩn núp biến mất.
Thiên Vân ngồi trong động phủ chợt cảm thấy một trận khác thường.
Cảm giác cả người khoan khoái không ít, linh khí xung quanh cũng tăng lên một mảng lớn.
"Thật kì quái, có lẽ đây cũng là điểm đặc thù của nội môn động phủ a".
Thiên Vân hơi hiếu kì nhưng cũng không quá để tâm, vẫn chăm chú tìm hiểu cách phân biệt linh tính cùng linh hồn.
Thiên Vân vừa tiến vào Lạc Diệp Tiên tông đã trực tiếp được chỉ định là nội môn đệ tử, không khỏi gây ra một trận sóng gió.
Rất nhiều thiên chi kiêu tử trong tông bắt đầu hoài nghi việc này.
Khu vực ngoại môn đệ tử, lúc này không ít đệ tử thăm dò tình hình Thiên Vân.
Lạc Diệp tiên tông có một quy định ngầm, chỉ cần ngoại môn đệ tử tự tin vào thực lực của mình, liền có thể hướng nội môn đệ tử khiêu chiến.
Nếu ngoại môn đệ tử thực sự có thể thắng nội môn đệ tử, người đó liền có thể trực tiếp tiến vào nội môn hàng ngũ.
Nội môn đệ tử có thể từ chối tỉ thí nếu cảm thấy người khiêu chiến không đủ tư cách, hoặc đang bế quan tu luyện.
Chỉ có điều một năm chỉ có thể từ chối một lần, cũng như nhận khiêu chiến một lần.
Tất nhiên nếu nội môn đệ tử không phiền có thể tùy tiện nhận khiêu chiến, chấp sự đường sẽ không phản đối.
"Diệp Mặc sư huynh, ngươi nghe tin gì chưa? Nội môn đệ tử vừa xuất hiện một tên đệ tử mới a.
Nghe nói người này cậy mình có chút quan hệ liền đi cửa sau tiến nhập nội môn, thật không biết chấp sự đường đang làm cái gì nữa".
Lúc này một tên đệ tử ngoại môn đang cùng một đệ tử ngoại môn khác bắt chuyện.
Người đang thao thao bất tuyệt là một tên mập mạp đệ tử, thân thể hắn chẳng khác một viên cầu, tu vi Khai Linh tám đoạn.
Người đi bên cạnh tên đệ tử mập mạp là một đệ tử ngoại môn tên Diệp Mặc, tu vi Khai Linh đỉnh cao, chỉ thiếu một chút liền có thể bước vào Phân Chi cảnh.
Diệp Mặc tuổi tác cũng không cao, nhìn mặt chỉ tầm , tuổi, dung mạo anh tuấn, biểu tình trầm ổn, nghe tên mập nói chuyện nhưng cũng không biểu lộ cái gì.
Hắn mỉm cười nói với tên mập.
"Quan hệ cũng là thực lực một bộ phận, Vương bàn tử ngươi nếu có quan hệ, chẳng nhẽ không muốn bái vào nội môn hay sao?"
"Cái này không giống nhau, ta dù sao cũng là Khai Linh tám đoạn, ngươi biết tên kia tu vi gì sao?" Vương bàn tử hừ hừ nói.
"Tu vi gì?" Diệp Mặc hiếu kì.
"Khai Linh tam đoạn".
Vương bàn tử cười khẩy nói.
Diệp Mặc nghe vậy cũng không nói gì, thái độ vẫn rất ung dung.
Trong lòng hắn lúc này lại nghĩ.
"Bản tiên tôn mượn thân thể Diệp Mặc sống lại.
Tư chất không dám nói là đỉnh tiêm nhưng cũng không thấp.
Hơn một năm qua bản tôn thực lực đại trướng, nhiều lần lập công, lại không hề được cất nhắc tiến vào nội môn.
Giờ thì tốt, ngay cả một tên Khai Linh tam đoạn cũng có thể đứng trên đầu ta đi tiểu, nếu không dạy dỗ một chút chỉ sợ có người nghĩ rằng bản tôn quá vô dụng một chút"
Nghĩ như vậy Diệp Mặc liền cười nói.
"Nếu tên này đã không biết tốt xấu, vậy chúng ta cũng không ngại dạy dỗ hắn một chút.
Ta vốn định khiêm tốn chờ đột phá Phân Chi cảnh mới bái vào nội môn, nhưng đã có kẻ lợi dụng quan hệ mưu lợi, vậy ta cũng không ngại triển lộ một chút thực lực cho đám trưởng lão chứng kiến một phen"
"Diệp huynh nói phải, chúng ta không thể để đám kia ỷ thế làm bậy được như ý".
Vương mập mạp gật đầu nói tốt.
Hai người đạt thành nhận thức chung, không khỏi ha hả cười vang.
Tình cảnh này diễn ra khắp nơi trong ngoại môn, nhiều kẻ nóng lòng lập tức chạy về chấp sự đường gửi thư khiêu chiến.
Ngoại môn đã như vậy, nội môn càng là một mảnh náo động.
Không ít Phân Chi cảnh nội đệ tử tiến về động phủ của Thiên Vân gây chuyện, đáng tiếc Thiên Vân đã bế quan, lại có trận pháp cấm chế quấy nhiễu, đám người chỉ có thể mang bực trở về.
Một tháng qua đi, Thiên Vân cuối cùng cũng xuất quan.
Hắn đã tìm hiểu thấu triệt các loại năng lượng, giờ này chỉ cần đi ra ngoài kiểm chứng là được.
Một tháng Thiên Vân cũng không phải chưa từng hấp thu linh tính, trong nhẫn trữ vật của hắn còn rất nhiều linh thảo cùng khoáng thạch mang linh tính.
Thế nhưng các loại tài liệu này rất thuần túy, không có linh hồn cùng máu huyết, hắn chỉ cảm nhận một chút liền có thể rút ra thứ mình cần.
Điều quan trọng lúc này là tìm một ít yêu thú, tu tiên giả động thủ.
Chỉ có điều nơi này là Lạc Diệp Tiên tông, không phải Thiên Sơn, lấy đâu ra yêu thú cùng tu tiên giả bây giờ?
Thiên Vân rời khỏi tu luyện thất.
Vừa ra khỏi phòng luyện công liền thấy bóng dáng Thu Phượng đang cặm cụi nấu cơm.
Thu Phượng vẫn như trước kia, từ khi tiến về Lạc Diệp Tiên tông liền phụ trách ăn uống, sinh hoạt cho Thiên Vân.
Thiên Vân tuy rằng đã là người tu tiên nhưng cảnh giới còn quá thấp, vẫn phải ăn uống, sinh hoạt như người bình thường.
Thiên Vân nhiều lần ngỏ ý dạy cho em gái phương pháp luyện võ, đáng tiếc nàng không chịu.
Thiên Vân không khuyên được, cuối cùng chỉ có thể để nàng làm những việc mình thích.
Một tháng này Thiên Vân cuối cùng cũng đột phá Khai Linh thứ tư đoạn, sức mạnh thể chất lại trực tiếp tăng lên một mảng lớn.
Thiên Vân không biết mình hiện tại đã mạnh như thế nào, nhưng hắn tin nếu lần nữa cho hắn chém cái kia vách đá hắn sẽ một đao chém đoạn.
"Muội muội, ta muốn đi Tàng Kinh các một chuyến, muội có muốn ra ngoài hóng gió một chút không?" Thiên Vân đi tới chỗ Thu Phượng, mỉm cười hỏi.
"Ca! Huynh đi đi thôi, ta là phàm nhân ra ngoài sợ gây chuyện.
Dù sao ta cũng không thể vào Tàng Kinh các, ở nhà làm cơm đợi ngươi liền tốt".
Thu Phượng lắc đầu nói.
Thiên Vân nghe vậy cũng chẳng biết nói gì, gật đầu đi ra ngoài.
Cấm chế vừa mở, Thiên Vân chỉ thấy từng đạo, từng đạo truyền âm phù bay tới, đếm sơ sơ cũng phải hơn trăm cái.
Thấy cảnh này Thiên Vân chỉ biết ngẩn người, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng điểm vào một đạo truyền âm phù.
"Tại hạ ngoại môn đệ tử Lý Vô Úy, muốn ước chiến Thiên Vân sư huynh, nếu sư huynh nhận được truyền tin của ta, cứ tới chấp sự đường xác nhận là được"
Thiên Vân mộng.
Lại điểm vào một đạo truyền âm phù.
"Sư đệ Lý Thắng Thiên, ngoại môn đệ tử, gửi lời thách đấu tới Thiên Vân sư huynh.
Sư huynh nhận được truyền âm cứ tới chấp sự đường định giờ ước chiến là được"
Thiên Vân liên tiếp điểm vào hơn mười đạo truyền âm phù, có chín phần là loại này thư ước chiến.
Thiên Vân lúc này không khỏi buồn bực, thầm nghĩ.
"Ta tới Lạc Diệp Tiên tông vốn điệu thấp làm việc, tại sao lại có người nhảy ra muốn ước chiến đây? Môn quy lại chỉ cho phép ta từ chối một lần, nhưng nhiều người ước chiến như vậy, ta từ chối được sao?"
Thiên Vân tâm tình không khỏi lạnh xuống, bỏ qua đám truyền âm phù này, đi thẳng về Tàng Kinh các.
"Đợi ta làm xong việc, các ngươi muốn chiến ta cũng không ngại giết gà dọa khỉ"
Thiên Vân từ trước tới nay chưa từng trêu chọc ai, tiến về Lạc Diệp Tiên tông cũng là điệu thấp tu luyện.
Lại không ngờ hắn không chọc người, lại có người tới cửa tìm phiền toái, đã như vậy hắn cũng không ngại buông tay chém giết một lần..