Khi còn ở làng chài, thỉnh thoảng Thiên Vân cùng Thái Thành Phong cũng cùng nhau mang cá ra chợ bán.
Hôm đó qua một góc chợ, thấy trước mặt có lão thầy tướng đang xem hung cát cho một người phụ nữ.
Thiên Vân thấy tò mò liền tính qua, người phụ nữ này sắp đi làm ăn xa, trên đường sẽ găp thổ phỉ, dữ nhiều lành ít.
Nếu thấy tướng số thực sự cao minh, có lẽ sẽ đoán được một chút.
Chỉ có điều gã thầy tướng số kia lại nói người phụ nữ, chuyến đi sẽ thuận buồm xuôi gió.
Có lẽ người phụ nữ biết thầy tướng số chỉ nói mò, lại vẫn mỉm cười cảm ơn, còn đưa lễ lớn.
Lúc này Thiên Vân mới nghi hoặc, hỏi Thái Thành Phong.
"Cha! Tại sao người phụ nữ kia dù biết thầy tướng số đang nói mò, lại vẫn lựa chọn tin tưởng?"
"Họ chỉ muốn tìm cho mình một chút cảm giác an toàn mà thôi.
Người phụ nữ kia là thương nhân, đi lại nhiều nơi, làm sao không biết những lời thấy tướng số nói là thật là giả.
Có điều nàng không muốn đi cũng phải đi, đó là cái nghiệp của nàng.
Nàng vì muốn nội tâm bớt lo âu, cố ý nhìn một lần quẻ số, cho dù thầy tướng có nói thế nào, nàng vẫn sẽ không thay đổi quyết định.
Thầy tướng biết việc này, hắn cho nàng một cái an tâm, giúp nàng buông bỏ phiền não.
Nếu người phụ nữ này có thể an toàn trở về, vậy chứng tỏ thầy tướng cao minh.
Còn nếu người phụ nữ này không về được, đó là cái số của nàng phải chết.
Con người vốn tính tham lam, mưu cầu danh lợi, luôn cho rằng mình có thần minh phù trợ, sẽ không giống những người khác đơn giản chết đi.
Cũng giống như chúng ta câu cá, con cá dù không có trí khôn, nhưng chúng làm sao không phân biệt được mồi câu và côn trùng khác nhau.
Một thứ là tĩnh, một thứ là động.
Chúng nhìn thấy đồng loại bị câu lên bờ, chúng sao không biết đó là cái bẫy? Chỉ là bọn chúng cũng giống con người, cũng tin vào sự may mắn.
Chúng nghĩ mình sẽ không bị câu lên, đồng loại chỉ là quá xui xẻo mà thôi".
Thái Thành Phong ngẫm nghĩ một chút, lại nói.
"Hoa trong gương, Trăng trong nước.
Rõ ràng chỉ là phản chiếu, thế nhưng trong mắt con cá, hình ảnh ánh trăng có lẽ là thật.
Thế giới trong gương có hoa, vậy hoa ở trong gương là thật, hay hoa bên ngoài mới là thật? Ngươi không thể vào trong gương, ngươi ở trong gương cũng không thể đi ra ngoài.
Vậy có bao giờ ngươi nghĩ thế giới trong gương mới là thật, thế giới ngươi đang sống mới là thế giới trong gương hay không?.
Con người vốn tính đa nghi, luôn muốn đặt ra cho mình những câu hỏi, cuối cùng lại không biết giải thích những câu hỏi ấy như nào.
Cũng giống như người phụ nữ kia.
Nàng tự hỏi chuyến đi này có thuận lợi hay không, thế nhưng nàng chưa đi, làm sao có thể biết đáp án đây?"
Thiên Vân lúc này ánh mắt vụt sáng, hắn hiểu ra.
Thiên Diễn thuật nhập môn điều kiện không quá hà khắc, chỉ cần quan sát thế gian, quan sát vạn vật, quan sát trời đất.
Chỉ cần hiểu một chút, biết một chút, pháp liền tự thành.
Thế nhưng cảnh giới thứ hai lại khác.
Người luyện cần phải đi sâu hơn, hiểu sâu hơn.
Cảnh giới này chỉ giải thích bằng hai từ "Kính Hoa".
Vậy cái gì là "Kính Hoa?" Thiên Vân không biết, Cổ Tuyết Ngọc cũng chưa từng nói với hắn nó là cái gì.
Có lẽ bản thân nàng cũng chưa thực sự hiểu.
Cũng có lẽ mỗi người sẽ phải tự tìm cho mình một đáp án.
Thiên Vân đã thắc mắc về hai chữ Kính Hoa này quá lâu, đôi lúc hắn có cảm giác đã hiểu, thế nhưng nhìn lại, hắn lần nữa rơi vào sương mù.
Có lần hắn đang thả câu, nhìn cá cắn câu hắn có cảm giác.
Có lần hắn nhìn mình trong gương, hắn ngẩn người nhưng cái cảm giác kia vẫn không tới.
Cũng có lần hắn chém giết một tên võ giả Đại Chu, hắn lúc đó có cảm giác.
Thế nhưng tất cả chỉ là cảm giác, mò không tới, tìm không thấy.
Hắn luôn thắc mắc Kính Hoa là gì, cuối cùng lại vì nó mà đánh mất đi vô số lần đột phá.
Hắn nhìn cá căn câu phải chăng thực sự nó đang ngu ngốc bị mình câu lên? Hay nó nghĩ muốn thoát khỏi vận mệnh của mình? Phải chăng nó muốn lên trên bờ nhìn một chút.
Ngoài biển khơi còn có cái gì?
Hắn nhìn mình trong gương, người trong gương nhìn hắn.
Hắn nhìn vào gương cười.
Là người trong gương cười hắn, hay hắn cười người trong gương?
Tên võ giả Đại Chu bị Thiên Vân chém giết, vậy hắn thật sự đã chết hay chưa?
Nếu những gì Thiên Vân nhìn thấy là thế giới thực tại.
Vậy thế giới trong gương thì sao? Phải chăng những gì hắn đang làm, thế giới trong gương cũng là như thế? Hắn không thể tiến vào thế giới trong gương, người trong gương cũng chẳng thể đi ra.
Hoa trong gương, trăng trong nước, trước kia Thiên Vân nghĩ nó rất đơn giản.
Đơn giản chính là mặt phản chiếu của người nhìn, ngươi muốn nhìn thấy gì, vậy ngươi dùng hành động đi làm liền tốt.
Khi ngươi không hiện hữu trước gương, ngươi không biết trong gương đang xảy ra việc gì.
Cũng bởi những suy nghĩ này, Thiên Diễn thuật vẫn mãi không đột phá.
Thiên Diễn Kính Hoa.
Đơn giản là dùng tầm mắt của người khác nhìn vào trong gương, nhìn đáp án, tìm đáp án.
Con cá nhìn thấy bầu trời, nó nghĩ bầu trời cùng mặt nước giống nhau.
Thiên Vân nhìn gương, hắn nghĩ người trong gương cùng hắn có lẽ giống nhau.
Thiên Vân chém giết võ giả Đại Chu, võ giả Đại Chu trong gương chắc gì đã thật sự chết đi.
Nhưng khi Thiên Vân nghĩ con cá bị câu lên rồi, con cá đúng thế, bị câu lên.
Thiên Vân nghĩ người trong gương là phản chiếu của mình, não bộ hắn cũng cho hắn một đáp án tương ứng.
Hắn nghĩ võ giả Đại Chu đã chết, cũng tương tự hắn đã chết.
Kính Hoa không phải là Trăng trong nước, Hoa trong gương.
Nó đơn giản chính là sự thừa nhận, sự chấp nhận.
Cũng như nữ thương nhân xem tướng số.
Mặc kệ thầy tướng nói thật hay giả, nàng tin là thật, vậy đó là thật.
Thiên Diễn Kính Hoa.
Từ trong gương nhìn tới vận mệnh một người, nó chưa chắc là thật, chỉ có thể dùng làm tham chiếu.
Ngoài những chuyện đã xảy ra, những thứ mù mờ trong tương lai, luôn có thể thay đổi.
Trong thức hải cái miệng Diệp Mặc còn chưa kịp táp tới, đúng lúc này dây leo lần nữa quấn chặt.
Thần hồn Diệp mặc bị một cỗ cự lực lôi trở lại, hắn hoảng sợ nhìn về phía Thiên Vân, vẫn không ngừng giãy giụa.
Thiên Vân lạnh lùng nhìn về phía Diệp Mặc, mặc kệ khí vận chi lực đánh vào người, lại không hề có tác dụng gì.
"Kính Hoa! Thành".
Thiên Vân nhàn nhạt nói một câu, cái trán lúc này tỏa ra hào quang.
Một đồ án hình trăng khuyết chậm rãi hiện lên.
Diệp Mặc nhìn tới đồ án hình trăng khuyết, cả người bỗng dưng bủn rủn, không hiểu tại sao lực lượng trên thân bị rút đi sạch sẽ.
Thần hồn Diệp Mặc vừa rồi còn tỏa ra hào quang, giờ phút này tất cả đã tắt ngấm, không còn vương lại chút gì.
"Đây là pháp thuật gì? Tại sao ta lại có cảm giác suy yếu như vậy?" Diệp Mặc tâm thần rét lạnh, tử vong nguy cơ khiến hắn tuyệt vọng gầm lên.
"Ngươi không cần biết".
Thiên Vân nhàn nhạt nói một câu, dây đằng tựa như một đầu rắn độc, phốc một cái đã đánh vào thần trí Diệp Mặc.
Thần hồn Diệp Mặc vẫn còn, tuy nhiên thần trí của hắn đã bị ma diệt.
Từ giờ phút này, Diệp Huyền tiên tôn chính thức vẫn lạc, không thể vào luân hồi được nữa.
Thiên Vân thở ra một hơi, mỏi mệt lui ra ngoài.
Thiên Vân vừa ra khỏi thức hải, một cơn mê man liền ập tới, hắn chịu không nổi chỉ có thể chìm vào giấc ngủ.
Thiên Vân ngủ mê man một ngày một đêm, mất công em gái hắn lo lắng một trận.
Sau khi tỉnh lại, Thiên Vân chỉ có thể nói dối rằng mình luyện công quá mệt mỏi, cơ thể không chịu đựng được mà ngủ thiếp.
Thu Phượng vốn không hiểu việc tu luyện, cuối cùng chỉ có thể nhắc nhở hắn giữ gìn sức khỏe mà thôi.
Lần này may mắn thoát chết, Thiên Vân càng là cẩn thận từng li từng tí, quyết định đóng cửa không ra ngoài.
Bởi vì động phủ rất rộng, mà Thiên Vân lại không có sử dụng gì nhiều.
Thu Phượng thấy bỏ không có chút lãng phí, bèn cải tạo chúng trở thành nơi trồng rau, nuôi gà.
Thiên Vân nhìn dược viên trồng đầy rau xanh, luyện đan phòng trở thành nơi nuôi gà, vẻ mặt cũng là vô cùng đặc sắc.
Tất nhiên hắn cũng không có ý trách móc Thu Phượng, dù sao hắn lại không dùng đến những gian phòng này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã tròn một năm Thiên Vân bái nhập Lạc Diệp Tiên Tông.
Tin tức Thiên Vân bái nhập Lạc Diệp Tiên Tông đã truyền khắp Đại Việt.
Dù sao Đại Việt đã rất lâu chưa có người bước qua hai bước tiên kiều.
Có lẽ do cao tầng Lạc Diệp Tiên Tông không muốn tin tức lộ ra.
Sau trận chiến ở ngoại môn, không ai còn thấy Thiên Vân xuất hiện lần nào nữa, ngay cả việc hắn từng giết Diệp Mặc cùng Lý Vô Úy cũng bị người quên đi.
Tựa như có một bàn tay vô hình, vô tình xóa đi trí nhớ của bọn họ.
Thiên Vân một mực ở lại trong động phủ, cũng không biết tình hình tông môn như thế nào.
Mỗi tháng cũng chỉ gặp Trương Tấn một lần, y được giao nhiệm vụ mang tài nguyên tu luyện tới cho Thiên Vân.
Thiên Vân cũng không biết việc tông môn ra tay đè xuống mọi chuyện có liên quan tới mình.
Ngay cả Trương Tấn mỗi lần tới đưa đồ cũng không nói cái gì.
Một năm này thần hồn của Diệp Mặc đã bị Thiên Vân thôn phệ sạch.
Phệ Hồn Ma Kinh không biết có phải do Hạ Thi Phệ Linh Kinh phụ trợ hay không, vậy mà đã Đại Thành.
Tốc độ hấp thu cũng như đồng hóa thần hồn tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Thiên Vân giờ này cũng đã là Khai Linh đoạn thứ sáu, cách thứ bảy đoạn đã không xa.
Do thần hồn được bổ sung, tu vi cũng tăng lên không ít, thân thể càng là ngày đi ngàn dặm.
Thiên Vân lúc này đang chìm đắm trong thức hải, nhìn ngắm không gian xung quanh, thỏa mãn cực kỳ.
Hiện tại đảo nhỏ trong thức hải mở rộng hàng ngàn mét, ngoài tiểu viện còn thêm ra không ít cây cối, núi đá.
Không khác gì một cái làng chài thu nhỏ.
Thần hồn Thiên Vân giờ này đã rất lớn, rất ngưng thực.
Trước kia chỉ bằng một nắm tay, hiện nay đã gần bằng một chú voi con.
Thiên Vân lại hướng sự chú ý tới khí hải đan điền.
Trong khí hải, hai gốc đạo thụ đã cao cả trăm mét, vĩ ngạn không thể tưởng tượng.
Bởi vì chủ tu thân thể, Thiên Vân hiện tại lực lớn vô cùng, cũng may thần hồn hiện tại cũng không có yếu, không hề xảy ra hiện tượng mất khống chế.
Ngày hôm nay Thiên Vân quyết định tu luyện bí thuật Đạo Thụ Triết Hồn.
Tuy rằng thần hồn hắn hiện tại rất mạnh, chỉ có điều so sánh với thân thể tăng lên, vẫn còn có chút chậm.
Thiên Vân lại không biết bản thân thần hồn của mình đã rất mạnh, ngay cả đám tu sĩ Phân Chi Cảnh viên mãn cũng không bằng.
Chỉ vì thân thể của hắn quá cường hãn, dẫn tới bản năng hắn nghĩ rằng mình còn rất yếu.
Một năm này Thiên Vân cũng tìm đọc không ít điển tịch, trau dồi thêm kiến thức.
Cũng học một ít pháp thuật cấp thấp, những loại pháp thuật này rất dễ học, cũng không tiêu tốn của Thiên Vân bao nhiêu thời gian.
Thiên Vân cũng biết được đám tu sĩ bình thường, sau này vẫn có thể từ từ bù đắp thiếu hụt thân thể.
Giống như gã Diệp Mặc kia, hắn có thể nội ngoại kiêm tu.
Tất nhiên đám người làm được việc này, đa phần đều là hàng ngũ thiên tài.
Những kẻ tư chất thấp tu luyện thần hồn còn chưa đến đâu, lấy đâu ra thời gian tu luyện thân thể.
Thiên Vân biết được việc này cũng không khỏi vui vẻ, dù sao võ giả bước vào con đường tu tiên cũng chịu đủ thiệt thòi.
Nếu không có chỗ hơn đám người người tu tiên bình thưởng, vậy cũng quá bất công rồi.
Càng làm cho hắn mừng như điên chính là, những võ giả tu tới Hóa Cảnh một khi bước vào con đường tu tiên sẽ sinh sinh thêm ra một cái cảnh giới.
Tuy đạo thụ vẫn là đoạn, nhưng đến khi đột phá Phân Chi sẽ nhiều thêm một đoạn thứ .
Thiên Vân không biết tình hình cụ thể như thế nào, việc này là Trương Tấn nói cho hắn biết.
Nghe nói chuyện này do chính miệng Kiếm Thánh truyền ra.
Thiên Vân tuy chưa từng tiếp xúc với Kiếm Thánh, chỉ có điều nếu được lựa chọn, hắn chắc chắn sẽ không muốn chạm mặt người này.
Dù sao Đao Thánh cùng Kiếm Thánh đã từng kết bái huynh đệ, hắn sợ Kiếm Thánh sẽ vì Dương Thanh Long mà trả thù hắn.
Đao Thánh còn chưa phải người tu tiên đã khiến Thiên Vân khốn đốn.
Kiếm Thánh hiện tại tu vi đã bước vào Phân Chi, làm sao lại yếu đây.
Bỏ những khúc mắc này qua một bên, Thiên Vân xuất ra một ít linh thạch trung phẩm, một ít linh dược năm, nhắm mắt lại, ý thức chìm vào đan điền..