Chương 64: Cậu Của Aurelia Đến Chơi
Trong căn phòng của Chỉ huy, Aurelia và Vương Cường đang ngồi đối diện nhau trên bộ bàn ghế Sofa, ánh sáng từ cửa sổ chiếu sáng từng góc cạnh của khuôn mặt họ.
Trên bàn, bản đồ của vùng đất Nioder được trải rộng, cùng với một danh sách những tù nhân quý tộc đang bị giam giữ. Không khí trong phòng đặc quánh bởi sự căng thẳng và tính toán chiến lược.
Aurelia cẩn thận lướt qua danh sách, tay cô dừng lại trên tên Maximilian von Hohenzollern, nét mặt thoáng chút băn khoăn.
Cô ngẩng lên nhìn Vương Cường, ánh mắt đăm chiêu.
"Ngươi nghĩ chúng ta nên yêu cầu bao nhiêu tiền chuộc cho Maximilian và những tên quý tộc khác?"
Vương Cường, với vẻ mặt tự tin và bình thản, dựa lưng vào ghế, đôi mắt sáng rực đầy toan tính. Hắn khẽ nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm ổn.
"Đối với Maximilian, con trai của một gia tộc danh giá như Hohenzollern, ta đề nghị 10 triệu đồng vàng. Còn với những quý tộc khác, mỗi người 1 triệu đồng vàng. Tất nhiên, giá cả có thể thương lượng nếu cần."
Aurelia nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự bất ngờ. Cô ngả người ra sau, lắc đầu nhẹ, giọng lo lắng.
"10 triệu đồng vàng? Số tiền này quá lớn. Ngươi có chắc rằng bọn họ sẽ có đủ tiền để trả không? Ta sợ rằng đòi hỏi này sẽ khiến chúng ta mất đi cơ hội thương lượng."
Vương Cường mỉm cười, đôi mắt lóe lên sự tự tin đầy mưu lược. Hắn đáp lời, giọng nói chắc chắn.
"Nếu không đủ tiền, chúng ta vẫn có thể quy đổi sang những thứ khác. Lương thực, sắt thép, thợ thủ công, nô lệ, vật nuôi… tất cả đều có thể trở thành phương tiện để họ chuộc lại mạng sống. Điều quan trọng là chúng ta không hạ giá trị của bản thân và không để bọn chúng coi thường."
Aurelia lặng đi trong giây lát, suy nghĩ về lời của Vương Cường. Cô hiểu rằng đây không chỉ là một cuộc thương lượng đơn thuần, mà còn là cách để khẳng định quyền lực và vị thế của họ trong mắt kẻ thù.
Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý, ánh mắt nghiêm nghị trở lại.
"Được, ta tin vào phán đoán của ngươi. Chúng ta sẽ đưa ra đề nghị này. Nhưng hãy sẵn sàng cho mọi khả năng xảy ra, Vương Cường. Bọn chúng sẽ không dễ dàng nhượng bộ."
Vương Cường khẽ nhếch mép, giọng nói đầy tự tin và tính toán.
"Chúng sẽ không có lựa chọn nào khác, thưa chỉ huy. Khi mạng sống của họ nằm trong tay chúng ta, mọi thứ đều có giá trị."
Hai người tiếp tục bàn bạc, điều chỉnh kế hoạch chuộc tiền, cân nhắc mọi phương án để đảm bảo lợi ích tối đa cho q·uân đ·ội.
Trên chiến trường này, mỗi quyết định đều là một ván cờ, và họ là những người đang cầm quân, với mọi nước đi đều phải chính xác và quyết đoán.
Lúc bấy giờ, trên tuyến đường đến doanh trại.
Đô đốc Marbas Caelan, người được Darbell giao nhiệm vụ hỗ trợ Aurelia, đang ngồi thẳng trên lưng ngựa, đôi mắt xanh ngọc lục bảo đặc trưng của hắn nhìn chăm chú về phía trước.
Hắn vẫn không tin vào những gì mình đang thấy: một chiến trường trông như vừa mới kết thúc, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào của trận chiến.
Không tiếng kiếm v·a c·hạm, không tiếng hét vang, chỉ còn lại một không gian im lặng lạ thường.
"Thưa Đô đốc, đây là...?" Một trong những binh lính thân cận, Leon, tiến đến bên cạnh Caelan, khuôn mặt lộ rõ sự hoài nghi.
Caelan nhíu mày, liếc mắt sang Leon, rồi quét mắt một vòng quanh khu vực.
"Ta cũng không biết, Leon. Ta nghĩ rằng chúng ta đã đến muộn... nhưng không thể nào nhanh như vậy được."
Một binh lính khác, Rodrik, người lính trẻ nhất trong đội, cất giọng đầy ngờ vực.
"Đô đốc, ngài chắc chắn là chúng ta đến đúng nơi chứ? Có khi nào... chúng ta lại đi lạc nữa không?"
Một tiếng cười rộ lên từ những binh lính khác. Caelan khẽ nhướng mày, nụ cười nửa miệng hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ của hắn. Đã không ít lần hắn đã đi lạc trong các cuộc chiến, may mắn là hắn luôn đến kịp lúc.
Caelen giả vờ suy nghĩ rồi đáp lại một cách đùa cợt.
"Có lẽ lần này ta đã dẫn các ngươi đến một cánh đồng yên bình, nơi chỉ có cỏ xanh và chim hót. Ai mà biết được? Nhưng này, Rodrik, nếu đây là một cánh đồng, thì những dấu vết ma thuật và vết cháy đó là gì?"
Rodrik liếc nhìn quanh một lượt, rồi đưa tay gãi đầu, cố gắng tìm ra lời đáp hợp lý.
"Ừm... có thể là... hậu quả của một bữa tiệc nào đó? Ngài biết đấy, người ta có thể làm bùng nổ mọi thứ vì vui mừng."
Leon bật cười, vỗ vai Rodrik.
"Có lẽ là một bữa tiệc hoành tráng mà chúng ta đến muộn rồi!"
Caelan lắc đầu, giọng cười khe khẽ thoát ra.
Hắn nhìn xa hơn, về phía doanh trại đã được dựng lên ở đằng xa, có cờ hiệu của gia tộc Marbas bay phấp phới. Sự hiện diện của doanh trại đã chứng minh một điều hiển nhiên.
"Chúng ta đến đúng chỗ rồi, các chàng trai. Nhưng có vẻ như cháu gái ta đã nhanh tay hơn chúng ta rất nhiều."
Vừa dứt lời, ánh mắt Caelan lại sắc lên khi hắn nhận ra dấu vết của một trận chiến ác liệt đã diễn ra.
Hắn lẩm bẩm, như tự nói với chính mình.
"Aurelia đã làm gì? Làm sao con bé có thể kết thúc mọi thứ nhanh chóng như vậy?"
Rodrik vẫn chưa hết ngạc nhiên, giọng nói của anh ta giờ đã nghiêm túc hơn.
"Ngài có nghĩ rằng bọn địch đã chạy hết vì quá sợ hãi trước chúng ta không, thưa Đô đốc?"
Caelan bật cười thành tiếng, khuôn mặt giãn ra đôi chút khi hắn trả lời.
"Nếu thế thì ta phải cảm ơn họ đã để lại cho chúng ta một cánh đồng yên bình thế này."
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Caelan nhanh chóng biến mất khi hắn nhìn lại chiến trường.
Hắn biết rằng điều gì đó quan trọng đã xảy ra, và hắn phải tìm hiểu rõ. Hắn giục ngựa tiến lên phía trước, dẫn đầu đoàn quân của mình về phía doanh trại, trong đầu vẫn xoay vần những câu hỏi chưa có lời giải.
"Đi thôi, các ngươi! Hãy xem cháu gái ta đã làm gì trong lúc chúng ta đang bận rộn với việc di chuyển," Caelan hô lớn, ra lệnh cho đội quân tiếp tục tiến bước.
Đoàn quân nhanh chóng theo sau, bỏ lại phía sau những dấu vết cháy đen và sự im lặng kỳ lạ của một chiến trường không còn tiếng vang.
Trong khi đó, ở bên trong doanh trại, Aurelia đang trao đổi với Vương Cường về việc bố trí căn cứ quân sự.
Hai người đứng gần nhau, tập trung vào bản đồ chiến lược trước mặt, tay Aurelia chỉ vào các điểm quan trọng, trong khi Vương Cường đang đưa ra những đề xuất với vẻ mặt nghiêm túc.
Bỗng nhiên, một binh lính gấp rút chạy vào, cắt ngang cuộc trò chuyện. Người lính trông hớt hải, nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng và kỷ luật cần có.
"Thưa Chỉ huy, có một tin khẩn," người lính nói, hơi thở còn chưa kịp bình thường.
"Đô đốc Marbas Caelan, cậu của ngài, đã dẫn quân tới để hỗ trợ. Họ vừa tới nơi."
Aurelia ngạc nhiên đến mức hơi ngưng lại một chút, đôi mắt mở to, nhưng nhanh chóng nụ cười vui mừng nở trên môi.
Vương Cường cũng nhìn Aurelia với sự tò mò, nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản là đồng nghiệp cấp trên hay cấp dưới.
Aurelia quay sang Vương Cường, giọng nói vẫn còn chút bất ngờ.
"Cậu của ta đã tới. Chúng ta nên tạm gác công việc lại và ra ngoài chào đón ông ấy."
Aurelia và Vương Cường bước ra khỏi phòng chỉ huy, tiến về phía đội quân tinh nhuệ của Đô đốc Marbas Caelan.
Từ xa, Caelan đã nổi bật với dáng vẻ mạnh mẽ, mang đến cảm giác về một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo đặc trưng của gia tộc Marbas trở nên rực sáng hơn khi nhìn hắn thấy cháu gái mình tiến lại gần.
Mái tóc đen của hắn, điểm vài sọc trắng tự nhiên, và đôi sừng đặc biệt trên đầu - Một đặc điểm khá hiếm trong gia tộc Marbas - khiến hắn trở nên đặc biệt.
Dù vẻ ngoài trẻ trung, nhưng gương mặt Caelan lại in đậm dấu ấn của những trận chiến khốc liệt đã qua, những chiến công huy hoàng mà hắn từng đạt được.
Vừa thấy Aurelia, Caelan không thể kiềm chế được nụ cười rạng rỡ trên môi.
Khác hẳn với vẻ trưởng thành và điềm tĩnh của cháu gái, Caelan tiến lại gần cô với bước chân đầy hứng khởi, giọng nói vang lên đầy phấn khởi.
"Aurelia! Thật không ngờ ngươi đã trưởng thành đến mức này! Lần cuối ta gặp, ngươi vẫn chỉ là một cô bé tập tành đòi làm chỉ huy."
Aurelia, mặc dù hơi ngại ngùng trước sự cuồng nhiệt của cậu mình, vẫn duy trì sự điềm tĩnh. Cô cúi đầu chào, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tôn trọng.
"Cậu Caelan, lâu lắm rồi con mới gặp lại cậu. con rất vui khi cậu đến đây."
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh lục bảo sắc sảo của cô ánh lên sự quý mến. Cử chỉ của cô rất duyên dáng, khiến các binh sĩ đứng phía sau Caelan không khỏi xôn xao bàn tán.
"Đó là Aurelia sao? Thật không thể tin được, cô ấy đẹp như một nữ thần," một binh sĩ thì thầm với đồng đội bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Aurelia.
"Đúng vậy, nhưng đừng để vẻ đẹp đó đánh lừa. Nghe nói cô ấy đã có thể tự đánh bại một nhóm gồm 15 binh sĩ khi chỉ mới 12 tuổi."
Một binh sĩ khác thêm vào, giọng nói không giấu nổi sự thán phục.
"Có phải vì vậy mà Đô đốc Caelan tự hào đến vậy không? Thật không ngờ cô ấy lại trở nên mạnh mẽ đến thế.”
Một người lính khác nhận xét, ánh mắt dõi theo từng bước đi của Aurelia.
Caelan, mặc dù đang tỏ ra vui vẻ, vẫn không thể giấu được sự tự hào trong đôi mắt khi nhìn cháu gái mình.
Hắn đặt một tay lên vai Aurelia, giọng nói ấm áp nhưng vẫn có chút trêu chọc.
"Ngươi đã trưởng thành hơn cả mong đợi của ta, Aurelia. Thậm chí còn đánh bại được quân địch trước khi ta đến nữa chứ.”
Aurelia khẽ nhướng mày, ánh mắt tươi cười nhưng cũng đầy sự tinh quái đáp lại.
"Cậu Caelan, con vẫn luôn cần những lời chỉ dạy của cậu. Nhưng có lẽ lần này, con sẽ là người kể lại chiến công cho cậu nghe."
Câu nói của Aurelia khiến Caelan bật cười thành tiếng, tay vỗ nhẹ vai cô.
"Được rồi, vậy thì hãy kể cho ta nghe. Để ta xem ngươi đã làm thế nào mà khiến bọn chúng phải rút lui như thế."
“Cậu Caelan,” cô nói bằng giọng bình tĩnh và chín chắn. “Đầu tiên để con giới thiệu, đây là Brian, cố vấn của doanh trại, người đã đóng góp không nhỏ trong cuộc chiến này.”
Vương Cường, đứng bên cạnh Aurelia, lặng lẽ quan sát và đánh giá đội quân của Caelan.
Đội quân này thực sự là những chiến binh tinh nhuệ, với kỷ luật nghiêm ngặt và sự tổ chức hoàn hảo.
Ánh mắt của Vương Cường chuyển từ những người lính sang Caelan, người cậu trẻ tuổi nhưng đầy kinh nghiệm chiến trường.
Vương Cường nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa hai người họ, từ cặp sừng trên đầu đến phong thái tự nhiên của Caelan, tất cả đều nói lên sự quyền uy và mạnh mẽ của hắn.
Caelan, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhận thấy điều gì đó khác lạ trong thái độ của cháu gái mình đối với Vương Cường.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng hắn, giống như sự lo lắng của một người cha khi nhận ra rằng đứa con gái yêu quý của mình có thể sẽ b·ị c·ướp mất bởi một thằng ất ơ nào đó.
Nụ cười trên môi Caelan bỗng trở nên gượng ép hơn, nhưng hắn vẫn chìa tay ra để chào hỏi Vương Cường.
“Rất vui được gặp ngươi, Brian,” Caelan nói, giọng hơi trầm lại nhưng vẫn giữ vẻ thân thiện.
"Ta là Marbas Caelan, Đô đốc của gia tộc Marbas, và... là cậu của Aurelia."
Vương Cường nhận lấy tay Caelan, cả hai bắt tay với nhau.
Đằng sau cái bắt tay ấy, Vương Cường có thể cảm nhận được sự thăm dò từ phía Caelan, trong khi Caelan lại cảm nhận được sự điềm tĩnh và kín đáo của Vương Cường.
Đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ giữa đồng minh, mà còn là cuộc đối mặt giữa hai người đàn ông, mỗi người đều có mục đích và cảm xúc riêng.
…
Ừ, thầy của Vương Cường lặn khá lâu rồi, để vài bữa tôi cho ổng nổi lên.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯