1. Truyện
  2. Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão
  3. Chương 31
Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 31: Người được chọn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 30: Màn kịch

Trên bầu trời, Trần Minh đang một mình đối chọi với cả trăm con yêu thú Đấu Vương.

Vô số kiếm ý và thần thông thi triển đầy trời tựa như muốn hủy thiên diệt địa. Gió lốc rít gào vô cùng khủng bố, có rất nhiều kim linh lấp lánh rơi xuống.

Vũ trụ băng hà hỗn độn dâng trào,càn khôn đã sớm nổ tung vùng trời nơi kia khiến dòng sông năm tháng hiển hiện.

"Một đánh trăm a, không hổ là Khí Vận Chi Tử có hệ thống trong tay!!" .Trần Dương đứng phía dưới, cười cười ngước nhìn nói.

Lúc này, Cơ Tâm Đạo bên cạnh nhanh chóng lên tiếng:

"Lân Trường huynh, chúng ta cũng nên hợp lực với họ thì hơn. Dù sao pháp bảo chúng ta mang theo lại ở chỗ Mã Uất Lâm, nhưng hắn đã tan biến rồi. Giờ không có pháp cụ ẩn chứa pháp lực căn bản vô phương giết yêu thú!".

Trần Dương nghe được lời này cũng hiểu ý, đáp: "Ài, đúng là nên giúp thật!".

Thế là lúc này, cả nhóm người Nam Quốc cũng cùng hợp lực với Ma Tình Tông, truyền khí lực của bản thân vào Mị Hồ.

Mị Hồ được truyền thêm linh lực nên lúc này điều khiển con ngài càn quét bọn yêu thú cấp Hoá Linh.

Không thể không nói cái pháp khí này của Ma Tình Tông đích thị là mạnh mẽ.Hồng mang của con Ngài tựa như muốn thôn phệ hết thế gian vạn vật vậy.

Các tông môn lớn cũng đang điên cuồng chém giết bọn yêu thú lao xuống tế đàn,máu huyết như mưa phủ đầy thiên địa.

Sau một hồi giao tranh ác liệt,

Tất cả mọi người giờ đây đã thấy được thời cơ tốt liền xông thẳng vào bên trong đại điện.

Độc Tử của Nhân Dục Tông là kẻ xông vào đầu tiên. Hắn toàn thân phát tán độc khí vô cùng kinh khủng lan ra khắp nơi trong đại điện, khiến các tu sĩ bên trong hít vào đều lăn ra đau đớn quằn quại.

Khuôn mặt bọn họ méo mó vì đau đớn cuối cùng hét thảm bị hoà tan thành vũng nước hình thần đều diệt,triệt để chết đi.

Chỉ trong chốc lát, gần 500 tu sĩ bên trong lao theo Độc Tử đều đã chết.

Thủ đoạn này thật sự ác độc,căn bản không hề kiêng kỵ gì cả cứ thế trực tiếp mà diệt sát thiên kiêu các tộc.

Các tông môn phía sau khi nhìn cảnh tượng bên trong đại điện lúc này đều vận chuyển linh lực bao phủ toàn thân, tránh khí độc sau đó lao vào.

Ai cũng có đan dược phòng độc nhưng vẫn là không có quá nhiều hiệu quả.

"Một đám tạp nham!!".Độc Tử lạnh giọng.

Sát khí dâng trào,hắn ra tay diệt sát rất nhiều thiên kiêu xông vào một cách dễ dàng.Độc khí quá nặng làm người ta không cách nào tiếp cận được hắn.

Trần Dương cùng Cơ Tâm Đạo, Cao Trọng Cảnh, Quách Nguyên Cảnh đều dùng một viên Bách Giải Đan còn thừa mà mấy hôm trước Trần Minh đưa cho.

Trần Sở cũng vậy mà Ma Tình Tông cũng thế, cả nhóm người nhanh chóng lao vào.Phải nhanh chóng chiếm được truyền thừa.

Ở bên trong, mùi máu tanh xác chết bốc lên vô cùng buồn nôn, thi thể ngổn ngang vô cùng kinh khủng.

Đứng trên một đống xác chết máu me kia khiến người ta không khỏi phải hít vào một hơi lạnh nhìn người đang đạp lên những thi thể kia.

Độc Tử hờ hững lau đi vệt máu trên khuôn mặt,hắn cầm ruột gan lục phủ ngũ tạng vừa moi được của một tu sĩ luyện thể mà nhai lấy vẻ rất dễ chịu thưởng thức.

"Ma giáo quả nhiên tàn độc thủ đoạn so với Ma Tình Tông ta thật hơn chứ chẳng hề kém cạnh một chút nào!?".Mị Hồ lạnh nhạt lên tiếng.

Thảo Tuyết đi bên Mị Hồ nhìn cảnh tượng này thì vô cùng buồn nôn, khụy xuống. Mị Hồng bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy Thảo Tuyết.

Quả thật nhìn một tên nhân tộc lại đang ăn lục phủ ngũ tạng của đồng loại này thật khiến người ta kinh hãi tâm thần.Người Ma giáo kia nhất định là bị điên đồng dạng.

Cả Nam Quốc, Ma Tình Tông, Minh Nguyệt Tông, Đại Nguyệt Tông, Tông Đồ Giáo, Nhân Dục Tông, Hoả Vực, Thanh Phong Thần Giáo lúc này nhìn nhau.

Đan Tháp thì đứng ngoài cuộc, không tham gia tranh cướp cũng chẳng có ai dám đụng vào họ.

Giờ đây cả đám hỗn chiến lao vào. Độc Tử và Ám Nhất liền toả ra độc khí vô cùng mạnh rồi các tông lao vào hỗn chiến.

Trần Dương thì bị một nam tử thiên kiêu của Hoả Vực tấn công và hắn nhanh chóng bị hạ bay xuyên qua rất nhiều cột nhà.

Rầm!! Một tiếng, hắn đã ngất.

Nhưng Trần Dương hắn cũng chỉ đơn giản là không muốn phí sức cho cái sự tình này nên nằm đây một lúc quan sát.

Những người Nam Quốc và Ma Tình Tông thấy vậy kinh ngạc tột độ. Thế quái nào mà tên kia có thể bị hạ dễ dàng như thế, nhưng tình hình không cho phép bọn họ lơ là.

Mị Hồng nhanh chóng bị một nam tử Tông Đồ Giáo đánh Thực lực của một tỳ nữ như nàng là không đủ so với một vị thiên kiêu ở đây.

"Mị Hồng!!" .Thảo Tuyết thốt lên, sau đó cũng chỉ liều mạng đánh trả tên nam tử đó.

Nhưng nàng tu vi chỉ là Võ Giả sơ kỳ căn bản là bị hắn đạp cho một cước bay thẳng vào một vách tường.

"Thứ rác rưởi như này cũng có thể đi vào đây sao,Ma Tình Tông quả nhiên toàn một lũ đàn bà yếu kém!!". Người nam tử nhẹ nhàng rút kiếm muốn lao lên diệt sát hai nữ tử này.

Nhưng tên nam tử đó bất chợt hét thảm, cuối cùng bị xé da thịt ra làm hai rồi bị rạch từ trên xuống dưới chỉ còn một bộ xương bê bết máu và một đống nội tạng vương vãi ra.

Máu huyết bắn lên tung tóe dọa Thảo Tuyết kinh sợ tới ngây người .Nàng ứa nước mắt nghĩ rằng con bạch tuộc đang ở gần đây và ngồi co rúm tại một nơi trong đại điện đang chém giết điên cuồng này.

Nàng cầu mong bản thân sẽ không bị nó nhắm tới,cầu rằng chỉ cần ở yên một chỗ liền có thể thoát nạn.Suy nghĩ ngây thơ này hiện rõ lên nét mặt đang ôm mình sợ hãi kia.

Mỗi môn phái ở đây đều đã bị giết mất vài ba người khi đến đây nên giờ mỗi phe đối đầu một người.

Mị Vũ đang điên cuồng chém giết với một tên nam tử Tông Đồ Giáo.

Cả hai di chuyển vô cùng nhanh, giao tranh hầu như chỉ thấy tàn ảnh cùng những dư chấn mạnh mẽ.

Mị Vũ thì trên tay tế ra một sợi dây màu hồng, tên nam tử kia thì dùng một thanh kích đen ngòm chiến đấu khôn trong đại điện bao la này.

Mị Hồ thì cũng đang đánh với một người Tông Đồ Giáo nữ tử. Nữ tử này mặc áo đen ngòm, con ngươi đỏ rực như máu, mái tóc trắng màu bạch kim.

Khuôn mặt cô ta cũng thuộc dạng mỹ nhân, đang cùng Mị Hồ chém giết không ngừng, đánh tan nát rất nhiều nơi trong đại điện.

Đại điện này rất rộng, có thể so một hệ mặt trời lớn hơn đôi chút.Truyền thừa phía trên đang toát ra kinh văn đại đạo kia đang không ngừng lan toả khí tức cường đại.

Bên ngoài, yêu thú trực chầu sẵn ở cửa vì có vẻ bị thứ gì đó ngăn chúng vào bên trong. Nếu mà chúng xông vào được thì đây nhất định sẽ là một thảm hoạ.

Nhưng lúc này, bỗng tự dưng chính giữa đám yêu thú xuất hiện một con khỉ mặc giáp, cầm gậy đang lơ lửng, nó rất tiêu sái nhìn vào đại điện.

Phía sau nó là cả đống xác yêu thú đang đứng ngoài cửa đã bị đập tới tan xác hết từ bao giờ.Máu huyết chảy thành sông,yêu lực rất là khủng bố .

Các tu sĩ bên ngoài cũng đã bị giết sạch và con khỉ này đang tại nơi này quan sát. Tu vi của nó là Hoá Linh đỉnh phong, khí tức toát ra vô cùng khủng khiếp.

Nó đáng sợ hơn con bạch tuộc kia không biết bao nhiêu là lần.

Cả đám người trong đại điện cảm nhận được rõ,tự nhủ phải dành cho bằng được truyền thừa rồi thoát khỏi đây.

"Chắc chắn không lâu sau con yêu thú này có thể đánh phá vào đây rồi!!".Trần Dương nghĩ thầm.

Còn Trần Sở, nàng đang ở trong không gian bên cạnh hắn nên cũng coi là an toàn. Như vậy thì tên Trần Minh kia cũng thoải mái chiến với bọn Đấu Vương thú ngoài kia.

Tên đó ít cũng phải có trăm cái thẻ thử nghiệm Đấu Vương cảnh nên không lo. Nghĩ tới đây, Trần Dương tiếp tục nằm như chết ở đó, mặc kệ ở đây đang giao tranh vô cùng khốc liệt.

Mị Hồng đau đớn từ trong đống đổ nát bò ra, thương tích đầy mình, máu me chảy khắp người. Thảo Tuyết đang ngồi co rúm ôm đầu ở một góc thấy vậy, vội vàng run rẩy chạy đến chỗ Mị Hồng hỏi han.

"Mị Hồng, ngươi không sao chứ!?" .Thảo Tuyết khuôn mặt trắng bệch, đôi tay run rẩy đỡ lấy Mị Hồng, giọng nàng cũng lắp bắp cố gắng thốt lên.

"Ta không sao!". Thấy Thảo Tuyết lo cho mình, Mị Hồng cũng chỉ cười ấm áp đáp lại, mặc kệ cả người nàng đều là thương tích.

Rồi cả hai cũng chỉ nhìn về phía trước, không dám tiến thêm nữa nếu không sẽ thật sự chết không thể nghi ngờ.

Ở phía Nam Quốc, Cao Trọng Cảnh đang vô cùng chật vật đánh với Ám Nhất.

Còn Hoả Vực nhanh chóng bị Minh Nguyệt Tông giết sạch. Long Tuấn lúc này dơ kiếm hướng thẳng Đại Nguyệt Tông xông vào.

Nguyệt Lam cùng Tuyết Nhi phía sau cũng lao lên cùng phối hợp với Thanh Phong Thần Giáo chém giết người cuối cùng của Đại Nguyệt Tông.

"Con m** các ngươi các ngươi bu lại như thế thì sao gọi là công bằng, lũ khốn súc sinh!". Nam tử dẫn đầu Đại Nguyệt Tông thét lớn chửi mắng.

Thế là tên nam tử dẫn đầu Đại Nguyệt Tông liều mạng.

"Phạt Kiếm Chi Đại, xuất!". Nam tử hét lớn.

Một trường kiếm nhỏ nhắn ngưng tụ trên đỉnh đầu của hắn, ánh Sáng chói loá bắn thẳng về phía hai tên đệ tử Thanh Phong Thần Giáo khiến một trong hai bị xuyên thủng mi tâm, hình thần đều diệt.

Uy lực của nó vô cùng khủng bố đến mức đang giao tranh bên kia cũng khiến Mị Hồ phải biến sắc.Kiếm quyết của Đại giáo kia không ngờ lại mạnh đến như vậy.

"Khốn kiếp!!!". Người dẫn đầu Thanh Phong Thần Giáo hét lên rồi cùng Minh Nguyệt Tông vây giết Đại Nguyệt Giáo, giao tranh vô cùng khốc liệt.

Ở phía Ma Tình Tông, Mị Vũ đang dùng roi hồng tấn công dồn dập tên nam tử của Tông Đồ Giáo khiến hắn phải lui đi rất nhanh.

Roi của Mị Vũ mỗi lần tấn công là khắp nơi đổ nát, uy lực vô song.

Tên nam tử kia bắt đầu không nhịn được thi triển ra một loại thần thông. Từ trên đỉnh đầu hắn ngưng tụ rồi phóng ra một chùm bóng tối rồi lan toả tấn công vào nguyên thần của Mị Vũ.

Mị Vũ nhạy bén nhận ra ngay lập tức có điều không ổn liền thi triển ra một bí pháp, xuất hiện một con ngài đậu trên trán của nàng.

Ánh hồng rực rỡ quang mang bảo vệ lấy nguyên thần của nàng, sau đó nàng kết ấn thi triển một đạo kiếm khí ngưng tụ từ ánh sáng con ngài toả ra kia.

"Đi!!".Nàng nhẹ nhàng nói một câu rồi đạo kiếm khí lao thẳng về tên nam tử kia với tốc độ khủng bố.

Lực lượng lan toả uy thế chí cường như muốn đánh sập thương vũ ầm ầm phóng tới chỗ tên nam tử.

Tên nam tử kia bị bất ngờ khi nữ tử kia hoá giải thần thông của hắn nhanh như vậy nhưng hắn nhanh chóng cật lực sử dụng bí pháp tránh thoát khỏi chiêu kiếm kia.

Nhưng hắn sững sờ, thanh kiếm khủng bố kia đã dí sát vào mi tâm hắn từ bao giờ.

Còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo kiếm khí ánh hồng rực rỡ đáng sợ hủy diệt hình thần.Xuyên thủng qua não hải của hắn,máu phun như mưa hình thần đều diệt.

Đất đá, cột trụ khắp nơi ầm ầm sụp đổ chấn động rất là mạnh mẽ.

Mị Vũ lúc này giải trừ bí pháp thần thông liền ho ra vụm máu tươi.

"Cũng may là khoá chặt được hắn, nếu không khó mà ăn chắc được!!".Nàng nghĩ thầm sau đó liếc sang nhìn Mị Hồ.

Sau khi thấy nàng ta đang yếu thế liền xông tới hỗ trợ.

Mà phía Nam Quốc, Cao Trọng Cảnh Cảnh chửi thề, nghĩ thầm tên khốn Lân Trường kia hẳn là muốn chim sẻ bắt sâu, chào mào chờ sẵn đây mà.

Nhưng hắn đang vô cùng thất thế trước Ám Nhất của Nhân Dục Tông, và phía Quách Nguyên Cảnh lúc này đang vô cùng chật vật với Độc Tử.

Có vẻ Quách Nguyên Cảnh đã trúng độc, nửa người của hắn đã đen ngòm như mực. Cuối cùng, hắn bị một cước của Độc Tử đá bay đi.

Cao Trọng Cảnh liều mạng thiêu đốt tinh huyết, chém giết cùng Ám Nhất.

Nhưng Ám Nhất kỹ thuật chiến đấu rất là điêu luyện, tựa như chỉ có dư ảnh, tốc độ vô cùng nhanh, chém liên tiếp Cao Trọng Cảnh khiến hắn liên tục phải đổ máu.

Chỉ là lúc này điều khiến Cao Trọng Cảnh sửng sốt là có một âm thanh nói gì trong não hải của hắn .

Lúc này đây, Cao Trọng Cảnh nhìn qua là lúc mà hắn nhìn Cơ Tâm Đạo cùng Độc Tử đứng nói chuyện.

Cao Trọng Cảnh phẫn nộ đập mạnh thanh đao xuống đất khiến Ám Nhất lùi lại vài bước, nhưng hắn vì có Bách Giải Đan nên có vẻ bị trúng rất ít độc từ Ám Nhất.

"Cơ Tâm Đạo, ngươi đang làm cái cẩu gì thế? Sao lại nói chuyện với hắn!!?" .Cao Trọng Cảnh hét lên.

"Ta xin lỗi!!". Cơ Tâm Đạo lắc đầu thở dài nhìn Cao Trọng Cảnh nói.

Xoẹt---- !!!

Cao Trọng Cảnh vì một chút lơ là đã ngay lập tức bị Quách Nguyên Cảnh văng đi kia xông tới dùng kiếm chứa đầy độc tố đâm xuyên qua tim.

Cao Trọng Cảnh ngỡ ngàng khó hiểu,ánh mắt mở to đồng tử co rút nhìn lại phía sau người.

"Tại sao!?". Cao Trọng Cảnh khẽ thốt lên.

Hắn quay đầu lại thấy người huynh đệ đã từng chinh chiến cùng hắn giờ lại đang dùng lưỡi kiếm vô tình đâm xuyên qua hắn.

Cảm giác thất vọng dâng trào cùng phẫn nộ tới cùng cực.

"Ta xin lỗi, ta không thể làm trái lời tên Cơ Tâm Đạo chó chết kia được,ta muốn sống!!".Quách Nguyên Cảnh nước mắt ứa đầy mặt, tay hắn cầm kiếm run rẩy, sau đó rút thanh kiếm ra khỏi Cao Trọng Cảnh.

Độc Tử một bên vỗ tay cười nói một cách thú vị: "Quả là một màn kịch hay!!".

Tất cả những người đang giao tranh khác lúc này đều tách ra dừng lại nhìn một màn này, Ma Tình Tông đám người câm lặng không thốt nên lời.

"Là Độc Tâm!!" .Nữ tử áo đen từ Tông Đồ Giáo lên tiếng.

Lời này vừa ra, cả đại điện sững sờ.

Đan Tháp cả nhóm họ cũng ngây người khi thấy một màn này khiến Diệp Hạ và Diệp Lan vô cùng kinh ngạc,lại còn cái gì mà độc tâm.

"Độc Tâm, nó là độc thủ vô cùng tàn ác của Ma Giáo, không phải đã thất truyền sao!?". Nguyệt Lam phía Minh Nguyệt Tông nói thầm.

Cao Trọng Cảnh quỳ gục xuống, cười như điên như dại,cơ thể hắn run lên bần bật.

"Hừ! Dùng thủ đoạn này để giết ta có vẻ cũng coi trọng ta quá rồi!!".Cao Trọng Cảnh ôm mặt nói.

Cơ Tâm Đạo nghe vậy cũng nghiêm túc đáp:"Nếu để huynh sử dụng Chân Long Tinh Huyết sẽ phiền lắm!!".

Cao Trọng Cảnh gục xuống, nằm lại trên chiến trường máu huyết đỏ thẫm trên nền đất xung quanh thi thể.

Nhìn một màn này, Cơ Tâm Đạo ánh mắt buồn bã lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Trần Dương nằm trong đống đổ nát.

"Lân Trường huynh, huynh cũng nên ra đây rồi chứ!?".Cơ Tâm Đạo lên tiếng.

Trần Dương nằm bên kia, hắn cười nhếch mép:"Cơ Tâm Đạo huynh thật sự khó lường đó, à không phải là kẻ giật dây chứ!?".

Truyện CV