1. Truyện
  2. Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão
  3. Chương 32
Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 32: Thiên Tâm hạ giới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 31: Người được chọn

“Các ngươi hiểu gì về con người không"

" Ta thì có một chút,đó là những sinh linh có trí tuệ hơn những sinh linh khác đơn giản"

"Chính vì có trí tuệ như vậy nên chúng mới là con người. Ái dục, nộ, hỷ, ghen, sợ - ...tất cả hiện lên rõ trên những sinh vật có trí tuệ này"

"Mọi nỗi đau khổ, mọi sự căm ghét, mọi sự xấu xa, mọi sự ganh đua cũng là từ con người mà ra! Mà ta cũng chính là một sinh vật như vậy, chỉ là tỉnh táo hơn một chút thôi!”.

Suy nghĩ này chính là của Cơ Tâm Đạo khi đối diện với Trần Dương.

“Huynh nhận ra từ bao giờ!?”. Cơ Tâm Đạo nhìn Trần Dương rồi hỏi.

“Từ lần đầu gặp mặt đạo huynh ạ!” .Trần Dương cười nhẹ đi đến đáp.

Nghe xong lời này, Cơ Tâm Đạo vô cùng kinh ngạc liền thở dài biểu lộ không tin bộ dáng.

“Ta không nhớ là mình đã để lộ chuyện gì khi chúng ta gặp mặt!” .Cơ Tâm Đạo ánh mắt không tin nói lại.

“Huynh còn nhớ lúc mà ta say rượu nói rằng sẽ cưới công chúa chứ?” .Trần Dương cười nhẹ đáp.

“Nhớ!".Cơ Tâm Đạo liền trả lời.

“Mắt ta rất tinh và cũng biết được kha khá chuyện trước khi vào Nam Quốc. Nên ta liếc mắt liền nhìn ra là tên Quách Nguyên Cảnh kia đã bị trúng độc và thậm chí còn có khí tức giống bọn Ma Giáo 600 năm trước."

"Ngay lúc ta say rượu đã nói là sẽ cưới Ngân Nguyệt làm vợ thì cả 4 người kia đều vô cùng cay cú ta và chỉ có huynh là không quá để ý và can thiệp cho ta khi bốn tên còn lại ai nấy đều tỏ vẻ cực kỳ căm phẫn"

"Nhìn qua thì ta thấy có Quách Nguyên Cảnh là cực kỳ tức giận nhưng lại không dám nhìn vào huynh mà lại là vẻ e ngại rõ rệt"

"Nghĩa là ta đã suy đoán huynh và tên Quách Nguyên Cảnh nhất định có vấn đề gì đó chỉ là chưa chắc chắn quá thôi,đa nghi luôn là phương án dự phòng mà"

"Mãi đến khi gặp Lý Nam ta mới chắc chắn 100%!”.

Trần Dương cười cười chỉ tay lên con mắt mình và giải thích.

Thực ra đây chỉ là một trong vài cái cơ sự mà Trần Dương nghi ngờ,thậm chí cả Ngân Nguyệt cũng vậy.

Cơ Tâm Đạo nghe xong vô cùng ngạc nhiên cùng sửng sốt,một chi tiết nhỏ như vậy đã bị lộ rồi còn bị phán đoán đến mức này.

Phía bên cạnh, Độc Tử nghe vậy cũng nói:

“Có nghĩa là ngươi nhận biết được độc tâm và khí tức của Ma Giáo. Nhưng có điều chuyện đó là không thể vì thứ độc đó một khi đi vào trong cơ thể sẽ hòa làm một với kẻ đó, tức là nó giống như bộ phận của người đó căn bản nhìn không ra được!".Trần Dương đã đi đến cách Cơ Tâm Đạo ba thước rồi dừng lại trả lời Độc Tử: “Ta nói rồi, chỉ là mắt ta rất tinh mà thôi!!".

Cơ Tâm Đạo cũng mỉm cười hỏi: “Thế tại sao huynh không ngăn ta lại vì dù gì người hãm hại Ngân Nguyệt cũng là ta. Sớm muộn ta cũng sẽ hại cô ấy một lần nữa!!".

Trần Dương mắt nhìn thẳng vào Cơ Tâm Đạo tiếp tục đáp: “Vì tất cả đã được Ngân Nguyệt sắp xếp. Ta cũng chỉ là tiện thể chắp vá lỗ hổng trong kế hoạch của cô gái đó thôi!".

Cơ Tâm Đạo sững sờ bộ dáng nghĩ thầm tại sao Ngân Nguyệt lại biết được.

Nhìn một màn này, tất cả các tông môn đều đứng xem, còn Đan Tháp lại vô cùng hứng thú nhìn.

Ám Nhất đi đến trước Cơ Tâm Đạo cười khinh bỉ nói: “Tên ngu nhà ngươi thế mà lại để lộ ra sơ hở nhỏ như vậy để rồi bị nghi ngờ. Ta sẽ giết tên nhãi kia và ngươi tốt nhất là nên hành động cẩn thận hơn!!".

Cơ Tâm Đạo mỉm cười rồi nhìn thi thể của Cao Trọng Cảnh, nói với Độc Tử: “Mau lấy giọt Long Huyết của hắn phá giải phong ấn của các trận pháp xung quanh truyền thừa đi!”.

Độc Tử đi đến gần Cao Trọng Cảnh rồi dùng bí pháp gì đó lên Cao Trọng Cảnh thi thể trên nền đất.

Một giọt tinh huyết đỏ rực, vô cùng tinh thuần, khí tức vô cùng cường đại, có hình ảnh Chân Long bay lượn xung quanh giọt máu nhỏ bé, đó chính là Long Huyết.

Trần Dương phía sau cười cười:“Làm gì có lý nào mà các tông môn phía sau chờ các ngươi phá giải trận pháp trên nơi truyền thừa!!".

Vừa dứt lời, xung quanh là các đại tông đã lao đến từ lúc nào.

Độc Tử nhanh chóng sử dụng độc khí lan tỏa khắp nơi. Dưới đất, khí độc bắn lên thành tia tấn công mọi người xung quanh nhưng bọn họ nhanh chóng né được.

Giờ đây, Nhân Dục Tông có 4 người là Ám Nhất, Độc Tử, Cơ Tâm Đạo, cùng Quách Nguyên Cảnh cùng phải đối phó với thiên kiêu từ 5 đại tông liên thủ và giao tranh bùng nổ, khí độc lan tràn khắp nơi.

Ám Nhất nhanh tay đã lấy đi giọt Long Huyết chạy thẳng đến truyền thừa phía trên đại điện đầy xác chết này.

Trần Dương ngồi một bên lắc đầu cười lạnh.Hắn lúc này đã rõ ràng tại sao lúc họp bàn ở phủ công chúa Cao Trọng Cảnh lại tự tin như vậy.

Hẳn là vì có giọt Long Huyết này rồi. Hôm đó hắn cũng đã hiểu vì sao Cơ Tâm Đạo người này lại chú ý đến Cao Trọng Cảnh sau lời nói tự kiêu kia của hắn.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Trần Dương đã để ý được nên mới có suy đoán tên Cơ Tâm Đạo này có vấn đề.

Vì dù gì nghi ngờ mọi chuyện, dự tính trước mọi phương án đối phó là chuyện bình thường mà.

Bọn Đấu Vương cùng bọn thủ hạ có cảnh giới không vững chắc tập kích Ngân Ngọc lúc trước hẳn là có liên quan đến bọn Nhân Dục Tông con rối.

Mà Cơ Tâm Đạo có thể đã tuồn thông tin cho bọn Độc Tử nên mới có chuyện trong phi thuyền hộ tống nghiêm ngặt lại có thể xuất hiện bọn a hoàn giả mạo.

Còn ai sắp xếp thì chắc là do Lý Nam lão già kia sắp xếp, mà giờ chắc đã bị Ngân Nguyệt xử đẹp rồi nên khỏi quan tâm kế hoạch chạy khỏi đây bị rò rỉ thất bại.

Hắn lúc này nhìn thấy tên Ám Nhất kia đã nhờ Long Huyết mà đi xuyên qua trận pháp xung quanh truyền thừa.

Còn bọn Mị Vũ và các tông khác đã bị chặn lại bởi cái liều mạng của Độc Tử cùng Quách Nguyên Cảnh.

Trần Dương nghĩ thầm :“thật ngu xuẩn”.

“Ám Nhất, ngươi đúng là tên bỉ ổi!”. Long Tuấn hô lên trừng mắt.

“Hahaha, Long Tuấn, ngươi đúng là một tên đàn bà, thua là do ngươi không phải do ta!!". Ám Nhất cười chế giễu nói.

Long Tuấn nghiến răng, bàn tay siết chặt.Kẻ kia mà lấy được truyền thừa liền là sẽ hết hy vọng ngay lập tức.

Trần Dương ở phía xa mỉm cười thản nhiên nói: “Thằng ngu kia, nếu không muốn chết cả nút thì đừng có lấy cái truyền thừa ra!!".

Mọi người xung quanh quay đầu lại nhìn Trần Dương, rồi bọn họ có cảm giác bất an.

Nhìn ra cánh cửa, thấy được có một con khỉ đang ngồi trên cây gậy, nhìn qua thì vô cùng bình thường nhưng vô hình mang lại uy áp vô cùng đáng sợ.

Ám Nhất cười lớn: “Sợ quá hóa ngu à.Giờ ta sẽ lấy thanh kích và cuộn công pháp Đại Đế truyền thừa và dịch chuyển ra ngoài bí cảnh. Người hộ đạo của Nhân Dục Tông sẽ dịch chuyển ta trở về ngay. Chào nhé, lũ cặn bã!”.

Bọn Thảo Tuyết và Mị Hồng phía sau lúc này vô cùng sợ hãi, không thể thốt nên lời, quỳ rạp xuống.

Tất cả những người ở đây lúc này tế ra pháp bảo muốn đánh vỡ trận pháp phòng ngự ở đây nhưng cho dù uy lực khủng bố như nào cũng không thể đánh một vết xước lên cái trận pháp này.

“Tên khốn!”. Ô Hạo của Đan Tháp lên tiếng chửi mắng.

Độc Tử phía sau thì thở dài, còn Cơ Tâm Đạo lúc này cũng vẻ mặt vô hồn, cắn răng.

Ám Nhất cười tươi nhưng vừa chạm vào cuộn giấy thì phía cánh cửa trận pháp đã được giải trừ và chỉ trong chớp mắt khi Ám Nhất định cầm vào cuộn giấy.

Một cây gậy đã kề ngang đầu hắn,Vụt một cái liền nát đầu lâu của Ám Nhất, hắn chết mà còn chưa hiểu chuyện gì.

Phía dưới, tất cả lúc này mới bừng tỉnh, cấp tốc lùi lại thật xa.

Trận pháp phía trên kia đã được giải trừ, truyền thừa vẫn còn đó nhưng ở phía trước là một con khỉ mặc giáp cầm gậy, đôi mắt đỏ rực đang đứng đó, uy áp vô cùng khủng bố toát ra tựa như ma thần vậy.

"Nhân loại, ta là Linh Hầu trấn thủ phía trong tinh cầu. Các ngươi chỉ có một người có thể lấy truyền thừa và rời khỏi đây, tất cả bọn còn lại ta sẽ nhai sống!!".Con Linh Hầu nhẹ giọng nói.

Tất cả mọi người sững sờ, con khỉ này còn có thể nói chuyện, đích xác là một đại yêu. Và hơn nữa, cái gì mà trấn thủ phía dưới lúc này, tất cả mới khiếp sợ nhìn con Linh Hầu phía trước.

Nó có đẳng cấp ngang hàng con quái vật ngoài không gian kia.

Người của Đan Tháp, Diệp Hạ, lúc này lên tiếng: "Ngươi sẽ cho ai lấy truyền thừa?".

Tất cả mọi người phía dưới nín lặng, Thảo Tuyết cùng Mị Hồng đều vô cùng kinh sợ nhìn cái kia con Linh Hầu.

Con Linh Hầu lúc này nhìn xung quanh, sau một hồi thì chỉ về một phía rồi nói: "Là ngươi! Mau cầm truyền thừa rồi rời khỏi đây!".

Tất cả bọn người phía dưới đều vô cùng kinh ngạc nhìn về hướng con Linh Hầu chỉ, đó chính là Mị Hồng.

Mị Hồng sửng sốt run rẩy nói: "Là... là ta sao?".

Linh Hầu khoanh tay thản nhiên nói: "Chính là ngươi.".

Mị Hồng kinh ngạc tột độ nhưng nhìn Thảo Tuyết đang ứa nước mắt rồi hỏi lại con Linh Hầu: "Có thể nhường không!?".

"Không!!".Con Linh Hầu không do dự đáp.

Mị Hồng lúc này muốn nói ở lại nhưng Mị Hồ lên tiếng chặn họng: "Mau cầm truyền thừa và ra khỏi đây. Các trưởng lão sẽ dùng truyền tống trận dịch chuyển ngươi về Tây Vực nhanh chóng. Khi ra khỏi bí cảnh, ngươi đừng quên mẫu thân ngươi còn ở trong tông!".

Mị Hồng giật mình run rẩy sực nhớ tới.

Rõ ràng rằng nếu mình chết, mẫu thân nàng chắc chắn sẽ không còn ý nghĩa gì khi ở khu vực Ma Tình Tông sinh sống được như thường nữa.Chắc chắn sẽ bị những người trong tông chà đạp.

Chính vì đi theo Mị Hồ nên mới có cuộc sống yên ổn ở Tây Vực.

Nàng nhìn Thảo Tuyết rồi nói một câu xin lỗi nghẹn ngào, sau đó buông Thảo Tuyết ra và hướng về chỗ truyền thừa chạy đến.

Thảo Tuyết ngồi lại phía sau cô độc, sợ hãi tuyệt vọng nhưng cố hét lên: "Mị Hồng, xin hãy tìm mẫu thân ta và chăm sóc cho bà ấy giúp ta, xin ngươi đấy!".

Mị Hồng quay đầu nhìn về phía với nước mắt lã chã rồi nói to: "Nhất định ta sẽ tìm và chăm lo cho mẹ ngươi cả đời,ta hứa đấy!".

Mị Hồng ứa nước mắt chạy đến chỗ truyền thừa. Những người phía dưới, ngoại trừ Trần Dương và hai người Mị Vũ và Mị Hồ, tất cả đã xác định sẽ chết ở đây.

Nhưng Độc Tử lúc này không muốn chờ chết, liều mạng vượt qua Linh Hầu nhưng bị nó một gậy vụt tan xác quá dễ dàng, máu me vương vãi khắp nơi khiến phía dưới ai nấy đều tuyệt vọng.

Mị Hồng chạy đến khu truyền thừa, cầm vào cây kích cùng cuộn giấy. Nàng lấy ra truyền thừa, xung quanh nàng phát sáng, pháp trận trong nháy mắt liền được dịch chuyển đi.

Linh Hầu lúc này thấy người được chọn rời đi, liền quay đầu lại cười man rợ nói: "Người truyền nhân đã rời đi, giờ thì ta xin nốt cái mạng của các ngươi nhé!".

(Dịch giả:Chương này hơi hời hợt nhanh chóng nhở)

Truyện CV