“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi ha ha ha ha...”
Nhìn lũ cướp bỏ chạy, vô số dong binh còn sống, họ đưa vũ khí lên trời hô hoán ăn mừng.
Nhìn bọn họ trông như vẫn sung sức lắm
Cảnh tượng đó khiến Ma Tùng Quân cũng thở phào một hơi.
Hắn nhìn thời gian đếm ngược hiệu quả buff trên màn hình.
[...!...!]
“Lại nữa!”
“Rầm!!!”
Ma Tùng Quân đập thẳng mặt xuống đất, toàn thân cứng đờ như bị điện giật.
Cái sợi cơ trong người hắn nhói lên liên hồi.
Tuy nhiên hắn cũng được thả lỏng rồi, sống rồi, không phải chết nữa.
“Thúc thúc đáng sợ.” – Yên Nhược Đan la lên.
“Thúc...” – Huỳnh Đức lúc này cũng vội chạy đến đỡ lấy Ma Tùng Quân.
“Để ta đỡ huynh ấy.”
Lúc này Huyết Phong tranh với Huỳnh Đức.
Thấy thế Huỳnh Đức cũng không cạy mạnh, hắn đã chứng kiến thực lực của Huyết Phong.
Cũng chính Huyết Phong là người hạ gục tên đoàn trưởng kia mới dẫn đến chiến thắng này.
Nếu không có hắn, không biết sẽ có thêm bao nhiêu người chết.
Lũ cướp quá manh động, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp giết người cướp của.
Các đồng đội của Huỳnh Đức cũng hi sinh không ít.
Hắn giao Ma Tùng Quân cho Huyết Phong, sau đó lủi thủi đi tìm xác của đồng đội mình.
“Để muội chữa thương cho thúc ấy.” – Yên Nhược Đan ngồi xuống nền đất thủ thỉ nói.
“Ừ, muội xem huynh ấy thế nào.” – Huyết Phong gật đầu nói.
Bấy giờ Yên Nhược Đan ngồi xuống, dưới chân con bé hiện ra một vòng tròn ma thuật màu đỏ.
Toàn cơ thể con bé bắt đầu phát sáng, trên tay xuất hiện hai ngọn lửa đỏ.
Nhưng lửa này lại không mang tính đốt cháy, mà là mang tính chữa lành, nó ấm áp, êm dịu.
“Ma thuật chữa trị - Hỏa Sen Nhục Sinh!”
Lời con bé vừa dứt, dưới thân Ma Tùng Quân hiện lên một hoa sen lửa, hoa sen lửa nở ra, sau đó bọc lấy Ma Tùng Quân vào bên trong, chỉ chừa mỗi cái đầu ra ngoài.
Lúc này chỉ thấy gương mặt của Yên Nhược Đan nhăn nhó lại, mồ hôi chảy nhễ nhại khắp người.
“Đừng cố quá, từ từ cũng được.” – Huyết Phong nhìn Yên Nhược Đan chịu khổ, có chút không đành lòng nói.
“Không sao, muội chịu được.
Ban đầu muội nghi ngờ thúc ấy là người xấu, có lời lẽ không tốt với thúc ấy.
Thúc ấy thậm chí không để ý còn cứu muội mấy mạng.
Muội không thể phụ ân nhân cứu mạng của mình được.” – Yên Nhược Đan nở nụ cười nói.
Bên cạnh con bé, Yên Nhược Tuyết tuy muốn giúp nhưng bản thân lại không phải là Ma Pháp Sư trị thương.
Con bé chỉ có thể siết chặt tay lại, trong lòng thầm cổ vũ cho chị mình.
Huyết Phong dường như để ý được biểu cảm không đúng của Yên Nhược Tuyết, hắn lén đưa cho Yên Nhược Tuyết một chiếc khăn tay.
Rồi chỉ chỉ về phía của Yên Nhược Đan.
Như hiểu được ý của Huyết Phong, Yên Nhược Tuyết gật đầu.
Với một cô bé tuổi như Yên Nhược Đan, chữa thương cho một người trưởng thành như Ma Tùng Quân quả thực là một thách thức lớn.
Tầm tuổi của Yên Nhược Đan hiện tại, đừng nói là chữa thương, sợ rằng ma thuật cơ bản nhất còn chưa chắc thi triển được.
Nhưng Yên Nhược Đan vẫn làm được, mặc cho nó vượt quá độ tuổi của mình.
Mồ hôi chảy từ trán, chảy xuống mắt của Yên Nhược Đan khiến cho mắt cô bé cay nồng lên.
Lúc ấy, bỗng Yên Nhược Tuyết lại gần dùng khăn tay khẽ lau mồ hôi cho mình.
Đồng thời Yên Nhược Tuyết còn khéo léo tạo ra một chút hàn khí để chị mình hạ thân nhiệt xuống một chút.
Yên Nhược Đan nhìn em gái mình, con bé nở nụ cười hạnh phúc.
“Cám ơn muội.”
“Không...!không có gì...!chúng ta là tỷ muội ruột thịt mà.” – Yên Nhược Tuyết bẽn lẽn nói.
Nhìn biểu cảm thẹn thùng của Yên Nhược Tuyết, Yên Nhược Đan như tiếp thêm sức mạnh.
Tập trung hồi phục cho Ma Tùng Quân hơn.
Tuy hiện tại Ma Tùng Quân không thể cử động tay chân, nhưng hắn vẫn chưa bất tỉnh.
Hắn nhìn hai chị em nhà này, vẫn còn sống mạnh khỏe.
Hắn còn vui cười với nhau, lòng hắn nhẹ đi phần nào.
Lão Yên nếu biết hai cháu gái của mình vẫn còn sống, chắc là vui lắm đây.
Nhưng bố mẹ của con bé đâu? Còn tên thanh niên kia nữa, hình như không phải là anh ruột của hai chị em nhà này.
Trông chẳng giống một chút nào.
Một bên là hai cô bé siêu đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.
Một bên là thanh niên trông khá cục súc, tuy tính tình ấm áp, có phần tinh tế, ngặt một nỗi gương mặt chẳng có chút điểm nhấn nào.
Không thể là họ hàng thân thích được.
Thấy Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm mình, Huyết Phong vội ngồi xuống rồi nói:
“Tại hạ tên Trần Nguyệt Huyết Phong.
Không biết tôn danh của huynh là gì?”
“Huyết Phong?” – Ma Tùng Quân như nhớ ra được cái gì đó.
Trong đầu của hắn hiện lại dòng chữ trên bia mộ ở bờ hồ hoa anh đào.
Chẳng phải là tên của người lập ra mộ kia.
“Ta tên Ma Tùng Quân.
Huyết Phong, có phải ngươi là người còn sống duy nhất của ngôi làng sát biên giới đúng không?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
“Làm sao huynh biết? Ma huynh từng đi qua làng của đệ ư?” – Huyết Phong ngạc nhiên đáp lại, hắn đổi cách xưng hô cho gần gũi hơn.
Ma Tùng Quân muốn gật đầu, nhưng không có sức gật đầu.
Hắn thở dài một tiếng rồi nói:
“Ta từng đi qua đó.
Cũng gặp mộ của ông già ngươi.”
“Thật ư? Ma huynh trên đường đến đây có gặp người phụ nữ nào gầy gầy, cao đến đây không?” – Huyết Phong muốn hỏi tung tích của mẹ mình.
Nếu Ma Tùng Quân đã đi qua làng của hắn, chắc chắn là từ vương quốc khác đến đây.
Biết không chừng sẽ gặp mẹ hắn, là xác cũng được...
“Không, ta không gặp.
Những người trong làng là ngươi chôn đúng không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Là do đệ chôn...!vậy huynh không gặp thật ư?” – Huyết Phong có chút thất vọng nói.
“Người phụ nữ ngươi nói đến, có phải là người nhà của ngươi không?” – Ma Tùng Quân hiểu được nỗi lòng Huyết Phong, hắn bèn nói.
Chỉ thấy Huyết Phong gật đầu, nếu đã không phải, hắn không muốn nhắc lại làm gì.
“Là mẹ của huynh ấy.
Huynh ấy tìm không thấy của mẹ mình.” – Yên Nhược Đan bên cạnh nói thay Huyết Phong.
Nghe thế Ma Tùng Quân liền im lặng.
Hắn biết vừa rồi mình đã tò mò hơi quá về gia đình của người khác.
Không thấy, không biết là còn sống hay đã chết.
“Xin lỗi vì gợi lại chuyện cũ.
Nếu ta có gặp, ta sẽ nói cho ngươi.” – Ma Tùng Quân thở hắt một hơi, an ủi Huyết Phong.
“Không sao, là do đệ đây hỏi huynh trước.
Khiến huynh khó xử rồi.” – Huyết Phong cúi đầu nói.
Nhìn Huyết Phong trông như một kẻ cục xúc, bất quá khi nói chuyện lại rất nho nhã lễ độ.
Khá giống với tên hoàng tử Lâm Chấn Hưng kia.
Trông Huyết Phong cư xử không khác gì bọn quý tộc.
Rất lễ nghĩa.
Điều này khiến cho Ma Tùng Quân nghi ngờ, có phải thằng này giả bộ là người dân làng đó để bắt cóc hai con bé họ Yên hay không?
Rất nhanh Ma Tùng Quân loại bỏ suy nghĩ đó trong đầu, nếu là bắt cóc dụ dỗ.
Thì hắn không nhất thiết phải điên tiết với tên Ma Pháp Sư hệ Thổ kia làm cái gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ma Tùng Quân vẫn cứ nằm liệt ở đó hưởng thụ sự thoải mái.
Lần đầu tiên...!à không, có lẽ là lần thứ hai hắn được chữa thương thế này.
Lần đầu là nhờ Ngọc Huyền chữa thương cho hắn, mà hắn không hề biết.
Thế giới này tiện lợi thật, bị thương, chỉ cần có Ma Pháp Sư biết chữa thương là xong.
Như thế giới cũ, cũng có cách để chữa thương nhanh.
Bằng cách ngâm mình vào một cái kén toàn dung dịch trị thương.
Chỉ trong một ngày đến bệnh ung thư còn được chữa chứ đừng nói bị thương nặng.
Tất nhiên giá của nó cũng thuộc dạng trên trời.
Có bán hủ tiếu hết cuộc đời Ma Tùng Quân cũng không đủ tiền để nằm trong đó chữa thương một lần.
Lúc này hoa sen dần nhả Ma Tùng Quân ra, Yên Nhược Đan gục xuống thở hồng hộc, miệng không ngừng thều thào nói:
“Thúc thúc..
thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Hử? À...”
Nghe thế Ma Tùng Quân thử ngồi dậy cử động tay chân.
Cảm giác quá thoải mái, khiến hắn quên mất là mình đang được trị thương dưới sự cực khổ của một cô bé.
Quả thật đã không còn nhức mỏi.
Nhưng bụng xương sườn của hắn vẫn còn hơi đau.
Bất quá không sao, hắn nhờ Phiền Bỏ Mẹ quét qua cơ thể của hắn rồi.
Xương chỉ bị rạn một chút.
Giờ xương hoàn toàn liền lại, chỉ còn chút nhức mỏi.
Cơ bắp thì không việc gì, khỏe mạnh như voi.
Chỉ là thanh thể lực đã tụt gần hết.
Hắn còn vài chục điểm thể lực, nên có chút hơi mệt.
“Cám ơn...” – Ma Tùng Quân vươn tay ra xoa đầu Yên Nhược Đan.
“A con hổ...!con hổ của ta.”
Bỗng dưng Ma Tùng Quân nghe thấy Huyết Phong hét lên.
Hắn chạy qua chạy lại khắp bìa rừng như đang tìm kiếm cái gì đó.
“Lũ cướp khốn kiếp, các ngươi đợi đấy cho ta.”
“Rồi xong, mất con hổ.
Vào thành coi như nhịn đói.” – Yên Nhược Đan thở dài một tiếng.
“Muội còn một ít bánh mì được cho hôm qua.
Chúng ta có thể chia nhau ăn mà.” – Yên Nhược Tuyết lấy trong áo ra một mẩu bánh mì nhỏ rồi nói.
“Không, đây là phần của muội.
Cứ ăn đi, chúng ta tìm thức ăn sau.
Lần tới đừng để dành như vậy nữa, xem muội gầy trơ xương ra kìa.
Không ăn uống đầy đủ, lớn lên không xinh đẹp đâu.” – Yên Nhược Đan xoa đầu em gái mình, rồi đẩy mẩu bánh mì kia về lại phía con bé.
Hai chị em nhà này quả thật rất biết cách thương yêu nhau, khiến cho Ma Tùng Quân có chút ghen tị.
Cả đời của hắn chẳng có một người anh em ruột thịt nào.
Người sống với hắn đến cuối cùng chính là bà ngoại của hắn.
Thậm chí bố mẹ hắn còn chết trước cả hắn.
“Bao lâu rồi mấy đứa chưa ăn?” – Ma Tùng Quân hiếu kì hỏi.
“Cháu mới ăn sáng hôm qua.
Thúc thúc đói sao?” – Yên Nhược Đan nhí nhảnh đói.
“Cái gì mà mới hôm qua?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
Với một kẻ ăn ngày ba bữa không thiếu bữa nào như Ma Tùng Quân thật không thể tin được mấy đứa nhỏ này làm sao có thể nhịn đói lâu được như vậy.
Hắn ăn uống cực kì đầy đủ, thậm chí không để cho Lưu Béo giảm đi bất kì vòng eo cá mập nào..