Đang lúc Ma Tùng Quân chuẩn bị đi tìm Lưu Béo thì đằng xa lại vang lên tiếng lộc cà lộc cộc.
Từ phía trước nhìn lại, thấy khói bụi mịt mù.
Ánh mắt Ma Tùng Quân trở nên ngưng trọng, đừng nói là bọn cướp kia quay lại đấy chứ?
Ngay lập tức hắn vác trọng kiếm lên vai, đôi mắt híp lại nhìn về phía trước.
Trong mớ khói bụi ấy, Huyết Phong bên cạnh nói:
“Là đoàn dong binh.
Từ cách ăn mặc chắc là chung hội với những dong binh ở đây.
Không phải cướp đâu Ma huynh.”
“Ừm.”
Ma Tùng Quân gật đầu, bởi Phiền Bỏ Mẹ cũng đã báo đó là đoàn quân của dong binh kéo đến.
“Đi thôi, mấy đứa chưa ăn gì đúng không? Đi theo ta.”
“Ma huynh có đồ ăn ư?...!Nhưng mà chúng ta không có tiền.” – Huyết Phong sáng mắt lên nói, sau đó lại xụ mặt xuống.
Cả ba huynh muội bọn họ, đúng là nghèo đến mức trong người không có một đồng.
Chỉ có thể bắt thú hoang để ăn.
Nhưng gần đến thành lại chẳng có con thú hoang nào cả, do có người sinh sống nên thú hoang không dám lại gần.
Hắn bắt được con hổ, thì không dám thịt.
Tính đem vào trong thành để bán lấy tiền, tài sản lớn nhất đã bị bọn cướp đi lấy mất.
Giờ hai tay không còn tiền nữa.
“Ở đây ta có tiền.”
Bất chợt một người trung niên khập khiễng đi về phía Huyết Phong nói.
“Thúc đây là...” – Huyết Phong nhớ đây là ông chú thương hội.
Được hắn cứu ban nãy.
“Cậu trai trẻ, cậu cứu ta một mạng.
Chút tiền này cầm lấy mà dùng.”
Nói rồi ông chú thương hội kia đặt một túi tiền vào tay Huyết Phong.
Hắn mở ra, bên trong toàn những đồng tiền vàng sáng lấp lánh.
Chí ít phải có đến mười mấy đồng.
“Không được...!thế này nhiều quá.
Ta chỉ lấy một đồng thôi, coi như trả công ta cứu thúc là được.”
Huyết Phong lấy ra một đồng vàng, hắn trả lại túi vàng cho ông chú thương hội.
“Cứ lấy hết đi.
Mạng của ta chỉ đáng giá một đồng vàng thôi sao?” – Ông chú thương hội đẩy tay Huyết Phong đi, mặt ra vẻ khó chịu nói.
“Chuyện này...” – Huyết Phong thấy đối phương khó chịu, bản thân hắn cũng khó xử.
Nhưng mẹ dặn hắn, không thể lấy nhiều như vậy được.
Vô công bất thụ lộc, chỉ tiện tay cứu người một cái, mà nhận của cải lớn như thế, khác nào mang nợ người ta?
“Thật ngại quá, đệ đệ này của ta rất thật thà.
Huynh đừng làm khó nó.
Nếu không tốt về nó ăn không ngon, ngủ không yên đâu.
Một đồng vàng là đủ rồi.”
Ma Tùng Quân đứng bên cạnh khéo léo nói.
Hắn biết mấy lão thương nhân này trả ơn chỉ là một phần thôi, một phần là để ý đến Huyết Phong, chắc chắn vì sức chiến đấu của nó.
Nếu để lão già này dụ dỗ, tương lai Huyết Phong sẽ làm thuê làm mướn cho lão này cả đời, thế thì không ngóc lên được.
Là một kẻ sống hơn ba mươi mấy năm cuộc đời, dạng người nào Ma Tùng Quân cũng gặp ra rồi.
Huống chi hắn là kẻ buôn bán, nên giúp được thì giúp, tránh phải phiền phức sau này.
Chưa kể như thế còn cho đối phương cảm giác thiếu nợ Huyết Phong, tránh trường hợp lợi dụng trẻ nhỏ.
Dường như lão thương nhân chẳng để ý đến Ma Tùng Quân, chỉ chăm chăm vào Huyết Phong, cố đẩy tiền về phía hắn.
Bất giác cổ tay của lão ta nhói lên một cái, lần này hắn mới nhìn lên Ma Tùng Quân, bởi Ma Tùng Quân đang siết chặt lấy tay lão ta.
“Không biết vị huynh đệ đây là...” – Lão thương nhân nói.
“Ta lúc nãy cứu ngươi một mạng khi ngươi bất tỉnh.
Để lại một đồng vàng cho đứa trẻ này là được, chỗ ta không thiếu đồ ăn cho chúng.” – Ma Tùng Quân lạnh lùng nói.
“Có vẻ như huynh đệ đang hiểu lầm ta.
Ta thật sự không có ý đồ gì với tiểu huynh đây cả.
Số tiền này coi như vừa trả ơn cứu mạng, vừa nhớ tiểu huynh đệ đây hộ tống ta về thành.
Quãng đường cũng không xa, ta không tin những dong binh này cho lắm.”
Lão thương nhân cười khổ nói.
Tuy nhiên lời nói của lão khiến cho Huỳnh Đức đang kéo xác đồng đội của mình ở bên cạnh cảm thấy bất mãn.
Bọn họ bỏ mạng ra để bảo vệ những lão nhiều tiền này, dùng tính mạng để bảo trọn uy tín, thế mà lão ta dám thở ra câu đó?
“Này thằng thương nhân kia.
Mày vừa nói cái gì? Bọn tao bỏ mạng ở đây không biết bao nhiêu người để cứu mạng chúng mày.
Đã không biết ơn còn nói như thế là có ý gì?”
Chưa đợi Huỳnh Đức ra tay, đã có một thanh niên cục tính xông huỳnh huỵch về phía lão thương nhân mà quát.
Đồng thời hắn ta xách cổ lão thương nhân lên, liên tục buông ra lời tục tĩu đe dọa.
Thấy thế Huỳnh Đức vội ngăn hắn ta ra:
“Bỏ đi, chúng ta nhận tiền làm việc.
Lần sau từ chối hội thương nhân này là được.”
“Bỏ thế chó nào được? Bao nhiêu người chết như thế, đám thương nhân chúng mày còn phải nôn thêm tiền ra để đền mạng cho tụi tao theo hợp đồng mới đúng.” – Tên cục súc gào lên.
“Hắn nói đúng đó, dong binh đoàn các ngươi nhận tiền làm việc.
Chẳng phải chết là lẽ đương nhiên hay sao? Nếu thương nhân chúng ta cũng chết, ai trả tiền cho các ngươi? Các ngươi vừa mất uy tín, vừa mất tiền.
Ta dưới cương vị khách hàng, đưa ra nhận xét không được hay sao?”
Lão thương nhân cũng giận tím mặt, chỉ tay về phía gã cục súc quát.
“Buông ra, Đức! Mày buông tao ra để tao giết thằng chó già này.”
“Đủ rồi!!!”
Đột nhiên có một tiếng quát uy nghiêm cất lên.
Tiếng quát đó khiến cho gã cục súc kia im bặt, Huỳnh Đức cũng thả hắn ta xuống.
Chỉ có Huỳnh Đức quay người lại cúi chào một cái, còn tay cục súc thì cúi gầm mặt xuống.
Ma Tùng Quân nghiêng đầu sang nhìn, thì thấy một gã đàn ông, tuổi hơn .
Trông trạc tuổi với Ma Tùng Quân, điều đáng nói là sau lưng hắn ta có dắt một thanh trọng kiếm.
Tên này hình lướt qua có phần khá giống Ma Tùng Quân.
Chỉ là gương mặt của hắn trông uy nghiêm hơn, còn Ma Tùng Quân trông cục tính và đẹp mã hơn tí xíu.
“Đoàn trưởng.” – Huỳnh Đức cúi đầu nói.
“Hoàng Phi, ngươi quên tôn chỉ của binh đoàn Nhâm Dần chúng ta rồi ư?” – Gã đoàn trưởng nói.
“Là trách nhiệm, là uy tín, là gánh vác.” – Hoàng Phi thét lên.
“Vậy vừa rồi ngươi định làm gì?” – Đoàn trường nghiêm mặt lại hỏi.
“Đoàn trưởng, ta chỉ bức xúc trước cái chết của đồng đội chúng ta.
Những kẻ được bảo vệ không hề thương xót cho họ.” – Hoàng Phi bức xúc nói.
“Ngươi nghe rồi đó.
Nếu đã muốn tuân theo hợp đồng thì được.
Bây giờ ngươi phải đền bù tiền người chết bên chúng ta.
Còn nữa, chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng với ngươi vì ngươi đã vi phạm quyền của dong binh chúng ta.” – Đoàn trưởng lại quay sang lão thương hội nói.
“Ta vi phạm điều khoản gì?” – Lão thương hội có chút không hiểu nói.
“Sỉ nhục dong binh đoàn chúng ta.
Ngươi không có tư cách được bảo vệ.
Từ giờ trở đi dong binh đoàn sẽ đưa ngươi vào sổ đen.
Còn tiền đền bù, tự mà nói chuyện với thư ký của ta.
Nếu ngươi không có tiền ngay bây giờ, có thể thế chấp hàng hóa.
Số hàng hóa còn lại tự ngươi đi mà vận chuyển, chúng ta kết thúc với ngươi tại đây.”
Nói rồi gã dong binh đoàn đi về phía Ma Tùng Quân.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có Huyết Phong đứng ở bên cạnh, nhìn hai người căng thẳng nhìn nhau, hắn cũng khẩn trương theo.
Còn gã thương nhân ngồi bệt xuống đất, thấy thế Huyết Phong vội đặt lại túi tiền vào tay hắn, đến cả đồng vàng cũng không lấy.
Người như này tốt nhất không nên nhận ơn làm gì.
Chiều cao của Ma Tùng Quân là m, chiều cao của gã đoàn trưởng là m.
Tuy thấp hơn một chút, nhưng hắn lại tỏ vẻ uy nghiêm hơn Ma Tùng Quân.
Bất quá lúc này hắn lại cúi đầu trước Ma Tùng Quân và nói:
“Long Nguyên Giáp ta thay mặt dong binh đoàn Nhâm Dần cám ơn sự trợ giúp của hai vị.”
Lời nói của Long Nguyên Giáp mang thập phần uy nghiêm.
Bấy giờ những thành viên dong binh đoàn khác cũng đứng lại cúi đầu trước Ma Tùng Quân và Huyết Phong.
“Nên cám ơn thanh niên này.
Ta không giúp gì nhiều được đâu.” – Ma Tùng Quân đẩy Huyết Phong lên trước nói.
Chuyện phiền phức thế này hắn lười lắm, chắc chắn sẽ có mấy lời mời mọc.
Ma Tùng Quân thấy dong binh đoàn này cũng được, nếu Huyết Phong muốn tham gia có thể để hắn thử một phen.
Dù gì cũng không có tiền, làm dong binh kiếm chác chút ít cũng được.
“Tạ ơn vị huynh đệ này.
Không biết ngươi tên gì?” – Long Nguyên Giáp hỏi Huyết Phong.
“Ta tên Trần Nguyệt Huyết Phong, xin chào.” – Huyết Phong vươn tay ra nói.
Cả hai bắt tay nhau, Long Nguyên Giáp vỗ vai Huyết Phong cười ha ha.
Nhưng ngay sau đó lại nhìn sang Ma Tùng Quân:
“Tuy Trần đệ đây đã giết được chủ tướng đối phương, nhưng người thay đổi cục diện chính là huynh đây.
Trong chiến trường, huynh đã chém gục một nửa số lượng của chúng.
Điều đó giúp cho áp lực của huynh đệ chúng ta giảm đi.
Tất cả bọn họ đều nói cho ta nghe.
Ta thật tình muốn cám ơn huynh đây.”
“À...” – Ma Tùng Quân gãi đầu nói.
Hắn cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ là tiện tay chém mấy thằng ất ơ bên đường.
Ai biểu chúng tưởng hắn là cướp làm chi.
“Không có gì đâu, ta chỉ tiện tay giúp thôi.
Mục đích của ta là tìm hai đứa nhỏ này.
Người quen của chúng có nhờ ta tìm.”
Không còn cách nào để trốn phiền phức, Ma Tùng Quân bèn chỉ về phía hai chị em nhà họ Yên mà nói.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nghe thế liền ngạc nhiên, nhưng rất nhanh Yên Nhược Đan nắm chặt tay em gái mình, ngăn con bé nói chuyện, nghi ngờ với Ma Tùng Quân nổi lên.
Tuy nhiên điều đó vẫn không cản được sự nhiệt tình của Long Nguyên Giáp, hắn liền nói:
“Không, xin hãy nhận ân tình này của dong binh đoàn chúng ta.
Tuy bây giờ chúng ta không có nhiều tiền của, không thể trả cho huynh hiện vật được, nhưng chỉ cần huynh gọi một tiếng.
Chúng ta có thể làm miễn phí cho huynh ba việc.”
Nói đến đây Long Nguyên Giáp có chút cười khổ nói:
“Ta cần tiền để tổ chức tang lễ cho những người đã mất đi, còn lo tiền cho gia đình bọn họ.
Xin huynh đừng trách.”
Xong hắn ngẩng đầu lên nói: “Không biết tôn danh của huynh là gì? Trông chúng ta trạc tuổi lẫn nhau.”
“Ta tên Ma Tùng Quân, năm nay ...!à .” – Ma Tùng Quân nói.
Sinh nhật của hắn vừa mới qua mấy ngày trước, coi như ở tuổi .
“Ta , ta có thể gọi huynh đài một tiếng Quân ca không?” – Long Nguyên Giáp mỉm cười nói.
“Có thể, vậy ta gọi ngươi là Giáp đệ.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
Chỉ cần không đưa hắn tiền, cái gì cũng được.
Ma Tùng Quân không phải là ghét tiền, mà hắn ghét việc tốt được giải quyết bằng tiền.
Thế nên muôn đời hắn chẳng giàu được là thế..