Hàn Vũ Thiên đánh Tiêu Hạo một trận no đòn thì liền quăng cho một nô bộc nói:
"Thay đồ cho hắn, nhớ bôi thuốc cho kĩ."
Hàn Vũ Thiên xoay người rời đi, nô bộc kia cũng không dám cãi lệnh của công tử liền đưa Tiêu Hạo về phòng bôi thuốc.
Hàn Vũ Thiên đi được một đoạn thì quay lại dặn dò:
"Chuẩn bị nước tắm cho Tiêu Nhiên mẫu thân đi."
"Mẫu thân?"
Mọi người đều ngây ngốc suy nghĩ về hai chữ mẫu thân Hàn Vũ Thiên nói là ai, ngay cả Hàn Tuyên cũng là cau mày khó hiểu.
Hàn An chớt nhớ ra điều gì liền nói:
"Người tên Tiêu Nhiên mà đệ ấy nói, là nữ tử ăn mặc có chút rách nát."
"A, đúng là nữ ăn xin lúc trước."
Một nô bộc lúc trước mở cổng cũng gật gật đầu nói, âm thanh của Hàn Vũ Thiên vang lên:
"Ăn nói với Tiêu Mẫu thân như vậy, thật không muốn còn mạng để sống phải không?"
Nô bộc kia cúi người run run không dám nói tiếp, Hàn Tuyên giờ lại có chút tò mò về nữ tử tên Tiêu Nhiên này.
"Làm theo lời Thiên đệ đi."
Hàn Phúc ra hiệu cho mấy nữ nô mau chóng chuẩn bị nước tắm và y phục.
Hàn Vũ Thiên từ bên ngoài đi vào, Tiêu Nhiên đứng dậy gấp giọng hỏi:
"Thiên nhi, Tiêu Hạo đâu?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ta e là hắn trong ngày nửa tháng sẽ không đứng dậy nổi."
Hàn Vũ Thiên thấy ánh mắt Tiêu Nhiên có chút lo lắng tiếp tục nói:
"Ta đã cho người chuẩn bị y phục và nước tắm cho người, một tí nữa sẽ có người đưa mẫu thân đi, sau đó sẽ tới phòng mà Tiêu Hạo đang ở."
Tiêu Nhiên thì vẫn do dự cho tới khi một nữ nô gõ cửa, Hàn Vũ Thiên đẩy nàng ra bên ngoài giao cho nữ nô, còn mình thì đóng cửa lại ngồi vào ghế.
"Tới hiện tại cũng chỉ là tu luyện, ta chưa có một bộ công pháp nào trêи người, nếu cứ như vậy khi đánh nhau lại phải gặp phiền phức lớn."
Hàn Vũ Thiên chìm vào thức hải, hắn đứng ở đó nhìn về phương xa tìm kiếm một thứ gì đó.
"Quan Di pháp giúp ta có thể quan sát mọi thứ mà không bị phát hiện như thần niệm, nếu luyện tới mức độ nào đó cũng có thể biết được tương lai gần và quan sát toàn bộ thiên hạ."
Hàn Vũ Thiên tầm mắt thu về đã quyết định tu luyện Quan Di thuật.
"Tu luyện Âm Sát Thất Hồn quyết, mỗi một đòn vung ra đều khiến đối phương nội thương, thần không biết quỷ không hay có thể giết đối phương."
Hàn Vũ Thiên lại như thấy được một bộ công pháp hợp ý, đôi mắt hiện ra một vẻ kiên định.
Hắn sau khi lựa chọn được bộ pháp môn muốn tu luyện liền vung tay kϊƈɦ hoạt trận pháp bế quan mà Giao lão bố trí, Hàn Vũ Thiên ngồi ở giường bắt đầu nhắm mắt rơi vào cảm ngộ.
Mấy ngày sau, Giao lão đã trở về bước tới cửa phòng của Hàn Vũ Thiên đứng chờ hắn bế quan.
Hàn Vũ Đạo từ trong phòng của mình chống cốt trượng đi ra, lão bước tới chỗ Giao lão hỏi:
"Thiên nhi bế quan lại sắp đột phá sao?"
Giao lão cũng chỉ lắc đầu nói:
"Công tử bảo lão nô ra ngoài làm một ít việc, vừa về thì thấy cậu ấy bế quan rồi."
"Ồ."
Hàn Vũ Đạo gật đầu nhìn một chút ở bên trong rồi chống cốt trượng rời đi.
Hàn Tuyên từ một phía khác cũng chạy tới chỗ Giao lão hỏi:
"Giao huynh, hai người họ Tiêu kia là ai vậy?"
Giao lão nhướng mày hỏi:
"Hai người họ Tiêu nào?"
Hàn Tuyên cười nói:
"Là hai người họ Tiêu mà Hàn Vũ Thiên đem về mấy ngày trước, một nữ tử và một tiểu oa nhi."
Giao lão ồ lên một tiếng sau đó nói:
"Hai người đó chỉ là dân thường sống ở một con hẻm nhỏ thôi."
Giao lão thấy Hàn Tuyên không biểu lộ cảm xúc lại nói:
"Công tử lúc nhỏ đi ra ngoài chơi, vô tình lạc vào con hẻm nhỏ ấy, gặp được hai người nhà họ Tiêu đang cười nói vui vẻ, Tiêu Nhiên cô nương thấy công tử một thân một mình liền đem về chăm sóc, xem như nhi tử ruột mà đối đãi chu đáo, công tử cũng từ giây phút ấy xem Tiêu cô nương là mẫu thân, Tiêu Hạo công tử thì là bằng hữu của cậu ấy."
Hàn Tuyên gật đầu đã hiểu cười nói:
"Đứa trẻ này xưa giờ không biết tình cảm mẫu thân là như thế nào, bây giờ gặp được một vị cô nương cho hắn cảm giác đó thì đã tốt rồi, bù đắp được khoản trống trong lòng."
Hàn Tuyên thi lễ chào Giao lão rồi rời đi.