Tống Khuyết gặp Triệu Hổ bắt đầu muốn không từ thủ đoạn cũng cho gay gắt đáp lại.
Giết người hắn chưa từng làm, nhưng dọa dẫm hắn là trò hay.
Trong bênh viện trước khi làm phẫu thuật đều cần phải thi triển với người nhà bệnh nhân một lần. Không phải để vòi tiền, mà là cần phải đem trường hợp xấu nhất trước cho người ta nói ra. Đề phòng đến sau đó gặp vẫn đề bất trắc.
Dù sao thân thể mỗi ngươi cũng không phải ai cũng như nhau, sẽ có tỉ lệ nhất định xuất hiện trường hợp đột biến.
Việc này làm nhiều hắn đã sớm quen thuộc, có thể nói ra mà mặt không đổi sắc.
Hơn nữa thật đến lúc đó, nếu Lý gia có việc gì, hắn cũng quyết không tha cho Triệu gia. Cũng sẽ không chỉ là lời dọa mà thôi.
Sơn thôn hoang vắng, gặp kẻ liều mạng đúng là khó phòng. Hơn nữa tiểu tử này không cha không mẹ, điển hình đầu trọc, không có gì nắm lấy. Nghĩ vậy Triệu Hổ cũng là trong lòng phát lạnh, tiến thối lưỡng nan.
Gặp không khí cương cứng, Chung Khôi thầm kêu không ổn, vội vàng can ngăn:
“ người, bình tĩnh. Triệu Hổ, Tống Khuyết, đều là người trong thôn, chưa đến mức phải tương tàn nhau như thế. Không bằng mỗi người nhường nhau một chút”.
Nói rồi còn không ngừng nháy mắt cho lão Lý.
Tham tiền Lý Nhát gan đối với lượng bạc đương nhiên là thèm, không nỡ chia ra. Nhưng tưởng đến cùng cả thôn chống đối, cũng sẽ không có quả ngon ăn. Đành cắn răng, đối với Tống Khuyết khuyên nhủ:
“A Ngưu, hay là nghe lời ngươi Chung bá, trong thôn người ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau. Dĩ hòa vi quý sao”.
Có chuyển cơ, lại có người cho hạ bậc thang, Triệu Hổ cũng mềm giọng khuyên nhủ:
“Tống tiểu huynh đệ, gia hỏa này bắt được mọi người đều có công lao. Ngươi nếu muốn một mình độc chiếm tướng ăn cũng quá khó coi.
Để ta tính ngươi coi thế nào, thứ này để ta xử lý đến chia đều. Ngươi nhận thành, từ nay về sau chúng ta đồng ý hai người các ngươi tự do săn bắn trong Đại Lĩnh sơn”.
Vì đoàn kết thôn, Hổ gia hôm nay có thể nói là dụng tâm lương khổ. Chưa bao giờ hắn biết được rằng mình cũng là có thể vô tư, kính dâng như lúc này.
Hổ gia cũng vì mình mà cảm động.
Nhưng làm sao đối diện thiếu niên thờ ơ bất động.
Đối với Triệu Hổ đề nghị, Tống Khuyết vẫn là từ chối.
Hắn cũng không hề có ý định lột da gia hỏa này đem bán. Như thế quả là phung phí của trời. lượng so với giá trị của nó quả thật thua xa. Vì vậy chỉ có thể lắc đầu, trầm ngâm nói:
“Việc này không thể. Ta đã nói rồi, gia hỏa này ta là muốn nuôi, việc giết thịt lấy da các ngươi đừng nghĩ nữa.
Nhưng phát hiện ra nó, một đường đuổi lại đây các ngươi cũng có công. Ta xem như vậy đi, con vật này ta muốn, ta bù cho các ngươi lượng. Coi như là cống hiến cho thôn”.
Liệt Hỏa hồ ngươi nói nuôi liền nuôi. Mang về nó có thèm điểu ngươi.
Triệu Hổ trong lòng phúc phỉ, đừng nói hắn không tin, mặt sau đám người cũng không tin. Chỉ nghĩ Tống Khuyết muốn độc chiếm chỗ tốt.
Nghĩ đến đây hắn lòng sinh độc ác. Gằn giọng nói:
“Họ Tống, ngươi độc chiếm chỗ tốt, cho chúng ta lượng đây là đuổi ăn mày sao, lời ta nói để chỗ này. Hôm nay đồ vật ngươi phải giao ra đây, nếu không đừng trách chúng ta độc ác”.
Xuống nước như thế đã là hết khả năng của hắn, Tống đại quan nhân không thèm giải thích thêm, khinh thường lắc đầu:
“Tin hay không tùy các ngươi, còn muốn đánh hay không, ta phụng bồi tới cùng”.
Thấy không khí sắp bạo phát, Chung Khôi vội vàng can ngăn. Nhưng cả đều là ý kiến cương quyết, không ai chịu lùi bước.
Đối với Tống Khuyết người này, tuy tiếp xúc còn ít nhưng lão Chung còn tin kẻ này phẩm đức vượt qua thử thách. Với lại thường ngày hành xử cho thấy cũng là coi tiền như vật ngoài thân. Hẳn là cũng không phải có lòng tham muốn nuốt riêng, mà là thật lòng muốn nuôi Hỏa Hồ.
Nghĩ vậy, bèn quay ra đối với Triệu Hổ huyên nhủ:
“Triệu đội, theo ta thấy đã hắn Tống Khuyết muốn nuôi gia hỏa kia, hơn nữa đã cho mọi người tiền bồi thường. Nể lão Chung ta một bộ mặt, chuyện này cứ như vậy thôi”.
Nề hà làm sao, nhiều lần bị vả mặt Triệu Hổ cũng cưỡng tính nổi lên, hơn nữa người đông thế mạnh, gan sinh đảm phách. Cũng không nể mặt mũi hắn, gằn giọng cười:
“Tốt ngươi cái Chung Khôi, ăn cây táo rào cây sung. Có phải rồi sau đó hắn Tống Khuyết còn biết chia cho ngươi nhiều ít. Đừng cho là mọi người không biết các ngươi suốt ngày lén lút xuất nhập cùng nhau”.
Nghe vậy lão Chung thốt nhiên giận giữ.
Hay lắm, hắn tự hỏi lòng đời này không làm gì có lỗi với ai. Đối xử mọi người mọi việc cũng là công bằng, khách quan. Bây giờ bị coi là thông đồng làm gian rồi.
Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.
Nhìn ánh mắt mọi người đều bị tham lam che dấu, lão Chung cũng là tâm mệt. Thở dài không nói gì lùi ra. Nhưng vẫn âm thầm nắm chặt cung đề phòng, để lại một tay phòng mọi chuyện đi quá xa.
Mấy câu mắng đuổi Chung Khôi, Hổ gia cũng là khí diễm tăng vọt. Hằm hè cầm lấy đao, ra hiệu mọi người vây quanh Tống Khuyết chú cháu người. Gằn giọng nói:
“Tiểu tử, cho ngươi cơ hội cuối cùng, vật kia ngươi giao hay là không giao?”.
Cả đoàn người, trừ tên xấu số còn nằm trên đất rên ư ử. Chỉ có Chung Khôi cùng Lý Huy lui lại phía sau. Hơn người lăm lăm vũ khí trong tay, mắt đỏ lên nhìn Tống Khuyết.
Đem tất cả thu vào trong mắt, Tống Khuyết đem Lĩnh Vực mở ra to nhất. Tesseract cũng kịch liệt lăn lộn, truyền năng lượng đến từng tế bào khiến cho thân thể càng thêm tỉnh táo vào hưng phấn.
Hai mắt thả ra khiếp người quang mang, hắn nở nụ cười tàn nhẫn:
“Không sợ chết bơi hết vào đây”.
Vịt chết còn mạnh miệng, Triệu Hổ hung ác gào to:
“Lên cho ta”
“Xông lên”.
“Gàooooo......”
Cả đám quơ lấy gia hỏa, lao về phía Tống Khuyết không có chương pháp gì chính là vung sức đánh.
Nhưng biết làm sao đám cấp dã quái này đối với Tống đại gia chú định là không có gì uy hiếp.
Chỉ thấy hắn nhanh nhẹn như con báo săn lao vào giữa đám người. Nghiêng người né qua gậy gỗ của kẻ gần nhất trước mặt. Tại đối phương kinh hãi gần chết trong mắt, chỉ thấy nắm đấm đang không ngừng phóng đại rồi cùng mặt hắn tiếp xúc thân mật.
Thuận tay đoạt lấy gậy gỗ trong tay kẻ xấu số, Tống Khuyết vung vẩy tay như múa ra từng đợt tàn ảnh, từng chỗ đi qua đám thợ săn ngã như cỏ dại, nằm trên đất lăn lộn, hiển nhiên hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Triệu Hổ hô lên sau vẫn âm thầm để lại tay, chính mình lùi lại xem biến. Thấy Tống Khuyết có thể dễ dàng như thế đánh gục một đám người hắn cũng kinh hãi gần chết, thầm khen mình anh minh thức thời.
Nhìn lại trong sân người đứng càng ngày càng ít, hắn bắt đầu cuống cuồng nghĩ cách. Hai mắt nhỏ xoay tròn chuyển động, bỗng thấy Lý Thiết đứng run run bên thì liền sáng lên. Nảy sinh ý định bắt con tin.
Thời gian không đợi người, Hổ gia cũng là quyết đoán, gầm lên một tiếng rút đao ra lao về phía lão Lý.
Lý Thiết đời này có khi nào chứng kiến cảnh như vậy, thấy như con gấu con Triệu Hổ lao về phía mình, hai chân liền nhũn. Tay cầm thương cũng không biết làm sao.
Vẫn liên tục dùng Lĩnh Vực quan sát xung quanh Tống Khuyết thấy thế thốt nhiên giận giữ, ném mạnh côn gỗ, gạt ra đám người. Nắm đao quay người về phía Triệu Hổ bổ xuống.
“Triệu Hổ, ngươi muốn chết”.
Đang xông lên Triệu Hổ lòng chợt căng thẳng, bản năng giơ đao lên đầu đỡ lấy.
“Keng”
Chỉ nghe tiếng kim thiết chói tai vang lên, chùm máu tóe ra, thanh đao trên tay Triệu Hổ bật văng ra ngoài cắm vào thân cây sâu cm không ngớt.
“Đao hạ lưu nhân”.
Một bên quan sát Chung Khôi đối với Tống Khuyết vũ lực biến thái chính là kinh điệu rớt cằm. Thấy hắn quay người chém Triệu Hổ thì sắc mặt cuồng biến, thầm kêu không tốt, vội vàng hô lên.
Trên quỷ môn quan đi vòng Hổ gia lúc này mặt trắng xám, mắt trợn tròn nhìn trước mặt cách chưa đầy cm lưỡi đao. Lạnh lẽo hàn quang thấm người mà âm thầm nuốt nước bọt. Đao phong trên mặt hắn cạo ra vết cắt đau rát cũng không thèm để ý.
Chỉ thấy hắn chân run run, quần ẩm ướt một mảng. Tay cầm đao hổ khẩu rách bươm, máu chảy như suối, nhỏ đầy xuống đất.
Không ra nhân mạng, mọi chuyện còn cứu vãn. Thấy trong sân tình hình còn có thể khống chế, Chung Khôi mừng rỡ hô:
“Tống Khuyết, mọi chuyện lưu một đường”.
“Nể mặt Chung bá, tha ngươi một mạng”
Tống Khuyết vẻ mặt ghét bỏ nói, tay đao chuyển hướng, dùng thân đao vỗ Triệu Hổ bay ra ngoài.
Hắn cũng không phải người thị sát, cũng không thật sự muốn giết Triệu Hổ. Bản ý chỉ dọa hắn là đến nơi. Sau này kẻ này thức thời tốt nhất, nếu không hắn cũng không phải người lương thiện.
Hiện trường còn đứng người, ngoài lão Lý, lão Chung, Lý Huy. Cũng chỉ còn kẻ may mắn trạm vị khá xa. Tất cả đều dùng ánh mắt xem quái vật nhìn Tống Khuyết.
Gia hỏa này còn không quên trang bức, lạnh nhạt tiêu sái thu đao. Hờ hững đối với người may mắn kia quát:
“Còn không mau mang người cút đi”.
Cả như được đại xá, bận bịu tiến lên dìu Triệu Hổ đám người. Chung Khôi cùng Lý Huy cũng vội ra tay giúp đỡ.
Thấy cả đoàn người không gãy người nào, nặng nhất chỉ có Hắc Thán bị dập nát xương tay. Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ở lại. Vội vàng mang đỡ dìu dắt nhau nhanh chân về thôn. Tuyệt không dám nhắc thêm Hỏa hồ câu.
Lý Huy một bụng ủy khuất, hận không thể vả mình mấy cái. Hôm nay sự việc tuy không phải do hắn nhưng tất nhiên đương sự bên đối hắn đều sẽ không cảm kích.
Hơn nữa Triệu Hổ làn này ăn lỗ nặng, phần mười là đem một thân bực tức phát tiết lên đầu hắn.
Nghĩ đến bi thảm tương lai hắn chỉ muốn ôm mặt khóc rống.
Chỉ có lão Chung cảm thấy hài lòng. Xử lý việc này vốn hắn có hơi nghiêng về Tống Khuyết. Nay được chứng kiến thực lực kẻ này, hắn trong bụng cười đều nhanh toét miệng.
Quả nhiên ánh mắt của mình trước sau vẫn như thế sắc bén, Chung Khôi trước khi đi nháy mắt hướng Tống Khuyết chắp tay cáo biệt, người sau cũng gật đầu cười ra dấu.