Đợi mọi người biến mất, lão Lý mới như mộng vừa tỉnh. Không thể tin nổi những gì vừa trải qua.
Trong thôn nhất bá bị mình cháu trai đánh cho răng rơi đầy đất. Này cũng thôi đi, còn có thể chấp nhận. Nhưng mà trong thôn tối cường lực lượng vũ trang bị ta cháu trai tam quyền lưỡng cước đánh cho tìm không ra bắc.
Cũng quá mạnh đi.
Như thế nói, chả phải hắn - Lý đại lão gia, từ nay về sau, trong thôn này chính là có thể đi ngang nhân vật.
Quả thật mình chính là nhân sinh nằm thắng a.
Không phục, ai không phục. Đóng cửa thả... khục khục.
Tâm trạng bành trướng lão Lý tự biên tự diễn thả bay chính mình.
Husky cũng buồn bực. Nó còn đang ngậm lấy Hỏa Hồ đây. Đám chân quái này quá là yếu gà sao. Husky đại gia chưa phát lực đã tất cả ngã xuống.
Không thèm quản người chó. Vẫy tay Husky bảo nó đem Liệt Hỏa hồ lại đây. Khoảng cách gần quan sát gia hỏa này, Tống Khuyết vẫn là thấy kinh diễm. Bộ lông mềm óng như tơ, thuần một màu đỏ rực. Trong ánh nắng tỏa sáng rực rỡ.
Không trách được đều nhanh tuyệt chủng a, có dạng này trân bảo, lại không có sức mạnh bảo vệ. Cũng uổng công chỉ làm đồ trang sức trên trang phục người khác nha.
Hơn nữa này quốc gia Quốc hiệu Đại Viêm, có hỏa ý. Giống loài này tồn tại nơi này cũng tự nhận đen đủi.
Vò vò lông đầu mềm mại của nó. Thu hồi phân hồn từ trên thân Sơn Tước, Tống Khuyết thử gửi hồn vào Liệt Hỏa hồ, thử câu thông cùng nó.
Ai ngờ, mọi khi làm việc thuận lợi, nay gặp được sự chống cự chưa từng có. Phân hồn của hắn hầu như khó tiếp xúc đến gần linh hồn con hồ ly này. Nhíu nhíu mày, thấy Hỏa hồ khuôn mặt nhăn lại như muốn tỉnh, Tống Khuyết tiện nay cho nó gõ. Tiểu gia hỏa lại vinh quang ngất đi.
Triệt để mất tri giác Hỏa hồ, sức chống cự mới bắt đầu yếu đi. Nhưng Tống Khuyết phân hồn cũng chưa thể hoàn toàn bám vào cộng sinh cùng nó, mà chỉ có thể lòng vòng xung quanh thử giao lưu.
Hồi lâu, thấy hiệu quả không mấy khả quan. Tống đại quan nhân đành tạm dừng, việc lên đường quan trọng. Cùng gia hỏa này có chính là nhiều thời gian giao lưu.
Vẫy tay gọi Sơn Tước, cộng sinh lên người nó rồi quay đầu đối với lão Lý hô:
“Thúc, giúp ta cột chặt gia hỏa này, đừng để nó chạy, chúng ta chuẩn bị lên đường”.
Ít nhất lượng bạc trắng nha, chim trong quần có bay mất cũng không thể để gia hỏa này chạy mất.
Lão Lý nội tâm hung ác nghĩ, tay cũng không nhẹ nhàng. Vòng trong vòng ngoài bó chặt Liệt Hỏa hồ như bó giò. Suýt chút nữa làm nó tắt thở, về được đến nhà cũng là mất nửa cái mạng.
Nhanh nhẹn thu thập đồ vật, người một sói, thêm chiếc giò bó Hỏa Hồ sau sọt tiếp tục đi theo hướng lão Lý chỉ, về mục đích tiến tới.
Lâu ngày chưa từng quay lại, cộng thêm cảnh vật khác xưa khá nhiều. Lý Thiết cũng là căng mắt ra tìm, tóc gãi một đống lớn, đến lúc sẩm tối mới coi như tìm được khe núi khi xưa.
“Nơi này, là nơi này. Chính nó, đi qua gốc cây này. Sau hòn đá kia có một khe rãnh, bụi sâm đó chính là từ trong khe mọc lên”.
Thấy được mục đích, lão Lý kích động hỏng rồi, hô to gọi nhỏ.
Càng đến gần thì càng lo được lo mất. Chỉ sợ bảo vật đã bị người đoạt được, tâm trạng thấp thỏm, ngược lại hắn càng trở nên im lặng.
Không ra một lát, người đứng trước mặt một khe rãnh hẹp. Chỉ một người vào vừa, nhìn sâu hun hút khá ghê người.
“A Ngưu, chính là trong này. Ngươi thử đi vào xem liệu thứ đó có còn không”
Lão Lý đứng ở ngoài, chần chờ lát nói. Thấy hắn bộ dáng này, Tống Khuyết cũng cười an ủi:
“Thúc, được thì là trời cho, không còn cũng không sao. Dù sao chuyến đi này chúng ta cũng không thiệt, không phải sao”.
Nghĩ đến Hỏa hồ lượng, tâm trạng Lý Thiết đúng là tốt lên không ít. Gật đầu như giã tỏi giục Tống Khuyết mau mau vào kiểm tra.
Thực không để ý Hỏa hồ nằm sau sọt điên cuồng nháy mắt. Hi vọng gây nên người chú ý:
“Đại lão, cho ta thở khẩu khí nha”.
Tiểu gia hỏa Manh Manh nội tâm gào thét.
.......
Đã đến đây một chuyến, tất nhiên là muốn xem đến tận cùng.
Cũng không làm thêm chờ đợi, dặn dò Husky cùng lão Lý bên ngoài cẩn thận, châm lửa bó đuốc, Tống Khuyết rảo bước tiến vào khe đá.
Đường hẹp nhưng không quá chật chội khó đi. Dưới chân cũng thực bằng phẳng khô ráo. Trên đường đi Tống Khuyết thực ra cũng không gặp độc trùng mãng xà cái gì.
Đi tầm hơn m đến chỗ ngoặt, Tống Khuyết trên mặt hiện ra vệt kích động. Trong tầm cảm ứng của Lĩnh Vực, hắn đã nhận thấy một bụi thực vật rậm rạp, phát triển tốt vô cùng ở tận sâu trong khe núi.
Chuyến này vì thứ này mà bôn ba cả ngày đường rừng núi, nội tâm không có hi vọng đó thuần túy là gạt người.
Hưng phấn bước nhanh đến trước bụi thực vật. Đưa tay nắm lấy cành cây, dòng điện nhẹ truyền vào thân cây. Tống Khuyết rõ ràng nhìn thấy chôn sâu dưới lớp đất đá này là gốc nhân sâm lâu năm, to bằng cổ tay, sâm tu mọc chằng chịt.
Cảm khái chính mình hôm nay vận khí không tệ. Không biết ra đường bước chân nào, thu hoạch quả thực phong phú vô cùng.
Nhìn lại gốc này lão sâm lúc nữa, hắn mới hài lòng quay đầu đi ra, muốn báo tin tốt này cho lão Lý. Nhưng vừa đi vừa bắt đầu nghi hoặc.
Lý thúc với lão cha mình ăn no căng bụng, không có việc gì chui rúc vào cái khe hẹp xó xỉnh này làm cái quỷ gì.
Chẳng lẽ có gian tình, hay có bí ẩn gì ta còn chưa biết.
Tống đại quan nhân âm thầm rùng mình, cũng không dám nghĩ thêm nữa, lắc đầu đi ra.
...........
Lý Thiết bên ngoài chờ cũng bắt đầu lược hiện vẻ nôn nóng, bắt đầu đi qua đi lại.
Đúng lúc này, một bên Husky bỗng đứng dậy ngoắc ngoắc cái đuôi trông mong nhìn về hướng cửa khe núi. Lão Lý thấy vậy mừng rỡ tiến lên.
Quả nhiên ngay sau đó bóng người đi ra, chỉ thấy Tống Khuyết đối với hắn gật đầu cười nói:
“Thúc, vẫn còn nguyên. Theo ta thấy, phải là một gốc trên năm lão sâm”.
Lão Lý nghe vậy mừng tít cả mắt, không kịp chờ đợi đẩy hắn ra, lao như gió vào, muốn xem thực hư.
Tống Khuyết thấy vậy thẳng lắc đầu, dù sao cũng không có gì nguy hiểm. Tùy hắn đi thôi. Không vội vã tìm bãi đất trống, hắn bắt đầu đáp lều. Hôm nay cần phải qua đêm tại nơi này.
Đem trong sọt các đồ vật bỏ ra, lúc này mới trông thấy như bị bó giò Liệt Hỏa hồ, thấy tiểu gia hỏa này mắt lờ đờ, thở ra thoi thóp thì hết hồn. Vội vàng gỡ dây trói cho nó.
Nhìn tiểu gia hỏa mềm oặt nằm trên đất một bộ sống không còn gì luyến tiếc, Tống Khuyết cũng thầm tự trách. Đặt tay lên người nó, truyền vào cho nó một chút năng lượng.
Chỉ thấy vốn còn thoi thóp sắp chết tiểu gia hỏa lập tức tỉnh táo nhấc đầu, nằm im, hai tai dựng lên, mắt híp lim dim thập phần hưởng thụ.
Hóa ra là còn biết giả vờ sao, quả nhiên mọi người đều nói gian dối như hồ ly, quả không sai. Hắn híp mắt cho nó cái cốc đầu, không thèm quản gia hỏa này.
.......
Tính giả chết ủ mưu nghĩ cách thoát thân Liệt Hỏa Hồ khi được cởi trói đã bắt đầu mừng thầm. Nào ngờ đại ma vương thò tay nắm lấy cổ nó liền dọa nó đem tâm nhắc đến cổ.
Một kiếp Hồ sinh chưa kịp hưởng thụ bây giờ liền lập tức bị người lột da ăn thịt sao, Hỏa hồ quả thậy bi thương muốn khóc. Nhưng bản tính đa nghi khiến nó nhẫn nại, giả chết nằm im chờ xem có cơ hội nào đào thoát không.
Không ngờ từ tay đại ma vương kia bỗng có nguồn năng lượng vô cùng tinh thuần truyền đến. Quả thật khiến Hồ thể ấm áp sảng khoái dục tiên dục tử, theo bản năng duỗi người, híp mắt thập phần hưởng thụ.
Nhưng mà vừa mới xoay người Liệt Hỏa Hồ liền hối hận.
Xong, lộ tẩy. Sẽ không lại bị lấy dây bó lại đi.
Quả nhiên, năng lượng ngưng hẳn. Đầu nhỏ bị gõ cái đau đến chảy nước mắt.
Nghĩ đến mình Hồ sinh, từ lúc sinh ra đã không ngừng bị đuổi giết, còn suýt chút bị đồng loại đè ra làm những chuyện xấu hổ. Phí sức trâu hổ mới chạy được, cuối cùng lại rơi vào tay cái này đại ma vương.
Ma vương hẳn chê thịt ta không đủ dai, đợi bó ta lại cho chặt rồi mới lột da, nướng thịt ta chứ.
Nghĩ đến chuyện thương tâm, lệ không ngừng được trào ra. Hỏa hồ nức nở anh anh khóc lên, nước mắt rơi lã chã.
........
Chẳng lẽ mình ra tay quá nặng rồi.
Tống Khuyết im lặng nhìn trong tay mình đang khóc thảm thiết Liệt Hỏa hồ, ta chỉ gõ nhẹ một cái. Về phần khóc đến thế sao. Cũng quá mong manh đi.
Kéo kéo khóe miệng, thấy tiểu gia hỏa sinh không thể luyến, cũng là không đành lòng. Thuận tay truyền cho nó chút năng lượng nữa.
Quả nhiên, gia hỏa nín dần, bắt đầu nhắm mắt hưởng thụ.
Thấy này, Tống Khuyết lắc đầu. Dùng phân hồn bám vào, muốn thử cùng tiểu gia hỏa câu thông.
............
Một lần nữa cảm nhận phong phú năng lượng ngập tràn từng tế bào Liệt Hỏa hồ, thầm nghĩ chết sung sướng thế này còn hơn bị bó chết ngạt. Cũng là nhận mệnh, thấy có ý niệm muốn tiến vào trong đầu mình. Cũng không phản kháng, tỉnh tỉnh mê mê cùng câu thông lên.
Lần đầu câu thông có chút trúc trắc, nhưng cũng coi như là thành công.
Cảm nhận được đại ma vương thiện ý, cũng không muốn giết nó, mà chỉ coi làm sủng vật nuôi nó lên. Trải qua bi thảm hồ sinh Hỏa hồ trong lòng bắt đầu tính toán.
Đi theo Đại ma vương an toàn không lo, ăn sung mặc sướng, lại có thể thi thoảng chấm mút chút năng lượng. Thấy thế nào cũng là có lời nha.
Còn về bán manh, cái đó gọi là việc sao. Đó là bản hồ thiên phú thần thông nha.
Đồng ý, chạy nhanh đồng ý.
Hỏa hồ lập tức luân hãm, quay đầu dùng lưỡi liếm liếm cánh tay Tống Khuyết, dùng mắt to tròn ngập nước nhìn hắn. Sử dụng ra chung cực thần thông – làm nũng.
Tống đại tuần thú sư bật cười nhìn không có tiền đồ tiểu gia hỏa, vò vò đầu nhỏ nó. Truyền thêm cho nó chút năng lượng, làm tiểu gia hỏa sướng phát rồ.
Quả nhiên đấy mới là thông minh cách làm nha.
“Từ giờ, ngươi gọi là Manh Manh nha”.
Nói rồi cũng không quản nó, đứng dậy làm việc. Tuyệt không lo lắng nó chạy trốn.
Không nói nó có nhanh hơn hòn đá bay không, chỉ là Husky và hắn đã nhớ kỹ mùi trên người nó. Nó dám chạy, Tống Khuyết phân phút là có cách tìm đến lột da nó.