Ngày thứ hai sau khi g·iết c·hết Lưu Lộc, người trong thôn phát hiện t·hi t·hể Lưu Lộc trong rừng cây, cả thôn nhất thời loạn thành một nồi cháo.
Khi Lưu Lộc làm quan, rất biết chừng mực, thủ đoạn chính trị cao siêu, hơn nữa lòng hắn đang tu tiên, không thích t·ham n·hũng, bởi vậy rất được dân chúng kính yêu.
Chuyện Lưu Lộc bị hại một khi truyền ra, dân chúng trong thôn ai nấy đều lòng đầy căm phẫn, thề phải bắt được h·ung t·hủ.
Mệnh quan triều đình vô cớ bỏ mình, tự nhiên cũng đưa tới bộ khoái phủ đốc tra Bình Sơn Thành.
Lão bộ đầu Mã Dũng mang theo một đội bộ khoái, vào buổi sáng đến thôn Hoài Dương, mà dấu vết hiện trường án mạng, lại làm cho hung án trở nên càng thêm khó bề phân biệt, điều tra nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.
"Ban trưởng, không bằng gọi Tô Lâm đến đi?" Tần Tuyết Dạ nói.
"Thiếu chút nữa đã quên, tiểu tử kia ở ngay Hoài Dương thôn." Mã Dũng đối với Tô Lâm ấn tượng rất sâu sắc, tiểu tử này là một người trẻ tuổi đầu óc rất linh hoạt, thập phần am hiểu tra xét hiện trường, vụ án đồ môn mấy năm trước, chính là dưới sự trợ giúp của Tô Lâm giải quyết.
Mã Dũng vốn định chờ Tô Lâm lớn thêm chút nữa, liền tiến cử hắn vào Đốc Sát Phủ, lần này vừa vặn thử lại trình độ của hắn.
"Gọi tiểu tử kia tới." Mã Dũng nói.
Tần Tuyết Dạ lộ vẻ vui mừng: "Được rồi!"
……
Tô Lâm bị gọi tới Lưu phủ, hắn đã sớm biết g·iết c·hết Lưu Lộc sau, tất nhiên khiến cho phủ giá·m s·át chú ý nhưng không nghĩ tới phủ giá·m s·át vậy mà tìm hắn đến hiệp trợ điều tra.
Kể từ đó, chỉ cần hắn cẩn thận dẫn dắt Đốc Sát Phủ điều tra ý nghĩ, đối phương liền không có khả năng bắt được hắn.
Sau khi đi hết những địa điểm khả nghi, Tô Lâm theo Tần Tuyết Dạ đi tới huyện nha.
Tô Lâm đi vào huyện nha, liền thấy Mã Dũng đang lần lượt hỏi thôn dân những gì chứng kiến nghe thấy đêm qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Lâm thật thà cười: "Chào Mã gia."
Mã Dũng gật đầu: "Tiểu Lâm đến rồi, thế nào, đã xem qua được mấy chỗ?"
"Xem hết rồi." Tô Lâm cung kính nói.
"Ngươi có ý kiến gì không?" Mã Dũng hỏi.
Tô Lâm điều chỉnh hô hấp, lúc đọc ra trên đường bịa ra suy luận giả dối :
"Nghe Tuyết Dạ tỷ nói, một cánh tay của Lưu đại nhân là ở trong phủ phát hiện, nhưng t·hi t·hể lại ở trong rừng cây ngoài thôn, mà v·ết m·áu lưu lại trong phủ lại dọc theo hành lang nội viện một đường vượt qua tường viện, tựa như Lưu đại nhân là vượt tường rời khỏi Lưu phủ."
"Nhưng điều này hiển nhiên là không có khả năng, thứ nhất Lưu đại nhân tuổi tác đã cao, chính mình khẳng định không thể làm được, thứ hai Lưu đại nhân đã mất cánh tay, không có khả năng trèo tường, cho nên tất nhiên là thích khách sau khi chặt bỏ cánh tay của hắn, uy h·iếp hắn rời khỏi Lưu phủ."
Tần Tuyết Dạ gật đầu phụ họa: "Không sai, hơn nữa tối hôm qua Lưu phủ gia đinh toàn bộ bị đuổi đi, gia quyến đều bị an bài ở Trương viên ngoại trong nhà qua đêm, chỉ có sư gia bị gọi đến Lưu phủ chép sách."
"Cánh tay Huyện lệnh đại nhân cách thư phòng không xa nhưng sư gia lại không nghe thấy động tĩnh gì, điều này chứng tỏ võ nghệ thích khách cao siêu, chẳng những trong nháy mắt chế phục Lưu đại nhân, còn có thể mang theo đối phương trèo tường chạy trốn."
"Gia đinh gia quyến đều bị giải tán, Lưu Lộc phảng phất biết thích khách sẽ đến, nhưng hắn lại không đem việc này báo cho quan phủ, chẳng lẽ nói... Lưu huyện lệnh có bí mật không thể cho ai biết, khiến hắn tình nguyện mạo hiểm c·hết, cũng muốn giằng co với thích khách này?"
Lời này vừa nói ra, thôn dân chung quanh nhất thời nghị luận sôi nổi.
Mã Dũng hai hàng lông mày nhíu chặt, bàn tay vuốt ve chuôi đao bên hông, chậm rãi dạo bước xung quanh t·hi t·hể.
Vài vòng sau, hắn dừng bước, chỉ vào v·ết t·hương ở chân t·hi t·hể, phân tích nói: "Đây là dấu vết lưỡi đao xoay tròn lưu lại trong thịt, hắn trước khi c·hết nhất định đã phải chịu đựng t·ra t·ấn cực kỳ tàn khốc, thích khách nhất định là muốn từ trong miệng hắn hỏi ra cái gì."
"Vậy v·ết t·hương xuyên qua này, là do mũi tên lưu lại sao?" Tần Tuyết Dạ chỉ vào hai lỗ thông thấu trên vai và bụng t·hi t·hể, hỏi.
Tô Lâm ngẩn ra, lập tức mở miệng nói dối đối phương: "Gần như không có khả năng bắn một mũi tên trực tiếp xuyên qua xương bả vai."
"Cho dù là Thần Cơ Doanh Liệt Phong Nỏ, chỉ sợ cũng không cách nào bắn xuyên, kể cả cung nỏ kình đạo mạnh hơn nữa thì nỏ tiễn cũng không cách nào thừa nhận lực trùng kích lớn như vậy."
"Hơn nữa, Lưu đại nhân ở trong phủ cũng đã bị chặt bỏ cánh tay, thích khách không có lý do gì sau đó lại dùng cung tiễn bắn hắn."
Mã Dũng khẽ gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý nhưng kể từ đó, vụ án liền trở nên càng thêm quỷ dị.
"Vậy ngươi cảm thấy đây là chuyện gì xảy ra?" Mã Dũng hỏi.
"Tiểu nhân cũng không biết, Huyện lệnh đại nhân c·hết thật kỳ quặc." Tô Lâm bày ra b·iểu t·ình tiếc nuối bất lực.
"Thật kỳ quái, gần đây luôn gặp phải một ít chuyện lạ, tối hôm qua hoa khôi Bình Sơn Thành cũng m·ất t·ích, hôm nay Huyện lệnh c·hết kỳ quái như vậy." Tần Tuyết Dạ thuận miệng nói.
Triệu Hổ đứng ở một bên nghe vậy, nhất thời hứng thú: "Bộ khoái đại nhân, ngài nói chính là hoa khôi số một Bình Sơn Thành Lạc Hòe Nam?"
Lý Nhị Cẩu nghe được hai mắt tỏa sáng, kéo tay áo Triệu Hổ hỏi: "Ngươi đã gặp qua hoa khôi kia?"
"Hôm trước vào thành bán da chồn, đi ngang qua Túy Tiên Lâu nhìn thấy, tiểu nương tử kia mới mười sáu tuổi, nhưng ngực lại lớn như vậy, lớn lên da mịn thịt mềm, mắt kia mũi kia tùy tiện quét qua một cái liền có thể làm cho ngươi nóng đến cả người chịu không nổi."
"Lúc ta đi, Túy Tiên Lâu đang tìm vị ân khách đầu tiên cho Lạc Hòe Nam, thiếu gia nhà giàu toàn thành đều tới! Cuối cùng là Tiền công tử của Bảo Sơn Tiền Trang, mua đêm đầu tiên của Lạc Hòe Nam." Triệu Hổ nói.
Tần Tuyết Dạ liếc Triệu Hổ một cái, khinh thường cười: "Hừ! Tin tức rất linh thông a, bất quá thiếu gia nhà giàu kia ngay cả tay hoa khôi cũng không sờ được."
"Mất tích?"
"Không, c·hết rồi."
"Đã c·hết?! Vậy vừa rồi ngài nói m·ất t·ích là?"
"Thi thể m·ất t·ích, nhìn trên đường dấu chân vẫn là t·hi t·hể tự mình đi ra ngoài, ngươi nói có kỳ quái hay không?"
"Tuyết Dạ, không thể hồ ngôn loạn ngữ! Đã quên luật pháp Đại Hạ sao?" Mã Dũng quát lạnh.
Tần Tuyết Dạ nghe vậy, thay đổi vẻ trêu chọc, ho khan vài tiếng, sửa lại:
"Vừa rồi dọa các ngươi, kỳ thật hẳn là cái nào biến thái trộm đi hoa khôi t·hi t·hể, chạy trốn lúc còn cố ý mang hoa khôi giày, dùng để đánh lừa dư luận, ý đồ q·uấy n·hiễu chúng ta phá án phương hướng, các ngươi yên tâm, không tới mấy ngày chúng ta có thể đem đạo thi giả bắt về quy án."
Tô Lâm ở bên yên lặng nghe, yên lặng để lại cái tâm nhãn, hoa khôi đ·ã c·hết nhưng còn có người nhớ rõ nàng, có lẽ nàng cũng không phải là bị yêu ma g·iết c·hết.
Nhưng t·hi t·hể lại tự mình chạy, chứng minh việc này tuyệt đối không tầm thường.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, t·hi t·hể chạy loạn, có lẽ chính là do tà tu đến huyện Long Viên kia gây nên, hiện giờ hắn còn giấu ở trong thôn.
Tô Lâm tuy rằng g·iết c·hết Lưu Lộc nhưng Lưu Lộc cũng không tính là h·ung t·hủ chân chính g·iết c·hết Tiểu Nga, hắn chỉ là sau khi Tiểu Nga c·hết tiếp tục g·iết hại t·hi t·hể của nàng.
Thủ phạm chân chính g·iết c·hết Tiểu Nga, là yêu ma đến từ huyện Long Viên, có thể xuyên qua cửa nhà Vương huynh.
Trái tim Tiểu Nga không cánh mà bay, hẳn là thần thông của yêu ma kia!
Tô Lâm hô hấp dần dần dồn dập, mãnh liệt sát tâm lần nữa bắt đầu khởi động, hắn đè nén mênh mhắn sát ý, đem lực chú ý kéo trở về mọi người trên nói chuyện.
Hắn nhất định phải tìm cơ hội thâm nhập điều tra một chút chuyện hoa khôi m·ất t·ích này, gia nhập Đốc Sát Phủ, vừa vặn có thể để cho hắn tiếp xúc án này chi tiết.
"Bây giờ đang phá án! Hai người nói chuyện gì vậy!"
Mã Dũng phát ra một tiếng quát khẽ, một lần nữa đem lực chú ý của mọi người kéo về vụ án Lưu Lộc.
Vài tên bộ khoái mồm năm miệng mười mỗi người phát biểu ý kiến của mình, mà Tô Lâm thì thường thường chen vào một câu, bất động thanh sắc dẫn dắt suy nghĩ của vài tên bộ khoái, dẫn đến tưởng tượng cùng chân tướng càng ngày càng xa.
Cứ như vậy, Tô Lâm bị Tần Tuyết Dạ bắt đi thảo luận đến trưa, mới được thả về nhà.
Thời gian dài cường độ cao dùng não, để Tô Lâm tinh thần có chút mệt nhọc nhưng cũng may biểu hiện của hắn thập phần hoàn mỹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đốc Sát Phủ là không có khả năng bắt được hắn.
"Hẳn là không thành vấn đề."
Tô Lâm nặng nề thở dài, đẩy cửa ra, chân trái vừa vào nhà, một mùi thơm kỳ dị liền chui vào xoang mũi.
Động tác vào nhà dừng lại, thần kinh thật vất vả mới thả lỏng, trong nháy mắt khôi phục tới trạng thái căng thẳng.
Trong phòng có người khác tới... Đây hình như là mùi phấn son.
Hương thơm lượn lờ chóp mũi tinh tế kéo dài, nghe lâu không chán, ngoại trừ thiên kim của quan to quý nhân, cũng chỉ có những hồng quan đứng đầu thanh lâu mới có thể sử dụng.
Tô Lâm nhíu mày, chậm rãi mà cẩn thận quét mắt nhìn mọi thứ.
Ghế và ghế bên cạnh bàn, có dấu vết di chuyển rất nhỏ, cửa sổ từng được mở ra, cửa sổ còn treo một sợi gấm vóc bị xé rách.
Tô Lâm tiến lên tháo xuống một tia gấm vóc này, xúc cảm mềm mại tơ lụa này, rất quý giá, la váy của nữ nhân mới có thể sử dụng loại vải tơ lụa này.
"Cốc."
Bên trong bỗng nhiên truyền đến một tiếng động cực nhẹ, Tô Lâm quay đầu nhìn về phía màn vải thông vào bên trong.
Kẻ xâm nhập còn dám trốn trong phòng?
Lá gan lớn như vậy?