Tô Lâm lặng lẽ đi vào trong nhà, một tay chậm rãi vén màn lên liền nhìn thấy một thiếu nữ dung mạo tú lệ ngồi ở trên giường, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn.
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi xanh tím, bộ ngực của nàng căng tròn cao ngất nhưng thời gian dài không có phập phồng, phảng phất không cần hô hấp.
Nhìn thấy Tô Lâm đi vào, thiếu nữ hoảng hốt giơ hai tay lên, làm như muốn trấn an Tô Lâm nhưng đôi môi khép lại, nhưng không có âm thanh phát ra.
Một lát sau, nàng như ý thức được mình không lên tiếng, hít sâu một hơi, chậm rãi thốt lên :
"Tô công tử, đừng sợ, ta...... Ta không phải kẻ xấu." Thanh âm của nàng đứt đoạn, khàn khàn mơ hồ.
Tô Lâm trong nháy mắt liền đoán được thân phận của đối phương, nàng chính là hoa khôi Túy Tiên Lâu, Lạc Hòe Nam.
Thật sự là đi mòn giày sắt không thấy, có được không phí công phu, hắn đang lo không biết triển khai điều tra như thế nào, nhân vật mấu chốt liền tự mình đưa tới cửa.
Nhưng làm thế nào nàng có vẻ biết chính mình?
Chẳng lẽ cũng là bởi vì Thiên Tôn?
Nhưng nhìn nàng bộ này mờ mịt hoảng sợ b·iểu t·ình, lại không quá giống có chuẩn bị mà đến, ngược lại giống như là cùng đường mới xông vào nơi này.
"Ngươi ngồi ở đây, đừng vội nhúc nhích."
Tô Lâm lập tức xoay người, đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó chuyển cái ghế, trở lại nội thất, ngồi xuống trước mặt hoa khôi.
"Ngươi là Lạc Hòe Nam, hoa khôi Túy Tiên Lâu, đúng không?" Tô Lâm lạnh nhạt nói.
Lạc Hòe Nam kinh ngạc nhìn Tô Lâm, sau đó lại xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tô công tử, ngươi không sợ ta sao?" Lạc Hòe Nam hỏi.
"Thất lễ, ta phải kiểm tra thân thể của ngươi một chút." Tô Lâm vừa hỏi, vừa vươn tay, cầm lấy tay Lạc Hòe Nam.
Lạc Hòe Nam hơi sửng sốt nhưng cũng không kháng cự, ngược lại có vẻ nhu thuận làm theo.
"Ta là từ Vương công tử trong miệng nghe nói ngươi, hắn cùng ta nói rất nhiều về ngươi, nhưng kỳ thật ta đã sớm..."
Như nhận ra mình thất thố, nàng lại lập tức cúi đầu, thấp giọng nói: "Nếu công tử cảm thấy ta phiền toái, vậy ta... Ta có thể lưu đến đêm khuya mới đi không?"
"Vương huynh?" Tô Lâm nhíu mày.
Lạc Hòe Nam thấy Tô Lâm nhíu mày, lúc này giải thích nói: "Ta cùng Vương công tử là trong sạch! Ta chỉ coi hắn là huynh trưởng!"
Tô Lâm giơ tay ngắt lời: "Ta biết, Vương huynh đối với A Tuyết cô nương tình chân ý thiết, không có khả năng có loại phong lưu nhã hứng này."
"Huống chi Túy Tiên Lâu hôm trước còn tổ chức đại hội thử tài cho ngươi, nói rõ Lạc cô nương ngươi vẫn là người trong sạch, ngươi cùng Vương huynh tự nhiên là quân tử chi giao."
"Nhưng Lạc cô nương ngươi nhân mạch hẳn là rất rộng đi, vì cái gì muốn tới tìm ta?"
Vừa nói, Tô Lâm đã đem bàn tay cùng cánh tay đối phương triệt để vuốt ve một lần.
Không thể không nói, bàn tay của Lạc Hòe Nam lớn lên vô cùng đẹp mắt, cho dù trở lại quá khứ cũng là người mẫu nhất đẳng, khớp ngón tay của nàng mượt mà rõ ràng, bàn tay lạnh lẽo mà mềm mại, đàn hồi, mặc dù là nhiệt độ cơ thể của n·gười c·hết nhưng cơ bắp lại có tính đàn hồi của người sống, khớp cổ tay cũng vô cùng linh hoạt.
Thi thể bình thường thời gian dài như vậy đã xuất hiện t·hi t·hể cứng đờ, t·hi t·hể Lạc Hòe Nam hiển nhiên cùng tử thi bình thường bất đồng, không biết là thần thông pháp thuật gì đang có tác dụng.
"Tô công tử, ngươi có thể đã quên nhưng kỳ thật ở bảy năm trước, ngươi đã từng cứu ta, ngay tại Hoài Dương thôn bên ngoài, có một đám sơn tặc đánh c·ướp, là ngươi cùng vị lão gia gia kia cứu chúng ta, ngươi còn nhớ rõ không?"
Lạc Hòe Nam cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Lâm, trong ánh mắt cất giấu một tia chờ mong, nhưng khuôn mặt tái nhợt lại khó có thể biểu đạt tâm tình của nàng lúc này.
"Cái này...... Ta nghĩ một chút...... A!"
Tô Lâm nghe vậy ngẩn ra, một lát sau chợt nhớ ra.
Năm đó thực sự có chuyện này!
Lúc ấy, hắn cùng gia gia hai người mới từ trên chiến trường lui xuống, lúc quay về Hoài Dương thôn, ở nửa đường gặp sơn tặc đánh c·ướp, vì thế thuận tay làm thịt mấy người, đánh lui bọn họ.
Đội ngũ được bọn họ cứu là bọn buôn người, Tô Lâm vốn định giải cứu những đứa trẻ sắp bị buôn bán kia, nhưng dưới sự khuyên can cực lực của ông nội, cuối cùng dừng tay.
Hắn khi đó xuyên qua mới ba năm, hơn nữa ba năm đều là ở trên chiến trường vượt qua, còn không có hoàn toàn lý giải thời đại này hạn chế, một lòng cảm thấy bọn buôn người làm chính là thương thiên hại lý hoạt động.
Nếu như không phải gia gia cực lực khuyên can, hắn khi đó khẳng định đã động thủ.
"Lúc đó ngươi cũng ở trong đó à?" Tô Lâm thở dài một tiếng, cảm khái vạn phần.
Sự kiện kia đối với tư tưởng của Tô Lâm ảnh hưởng hết sức sâu xa, cũng là khi đó, hắn mới nhận thức được, Đại Hạ chung quy không phải thế kỷ 21, đạo đức thế kỷ 21, cũng không cách nào hạn chế hành vi của người thời đại phong kiến này.
Tựa như n·ạn đ·ói ăn thịt lẫn nhau, chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ trong tuyệt cảnh, ở thời đại này, cha mẹ bán đi hài tử, ngược lại là cứu hài tử cùng chính mình.
Dưới trời xanh, tất cả sinh linh cũng chỉ là sống tạm mà thôi.
Lạc Hòe Nam có vẻ thập phần kích động: "Lúc ấy, ca ca ngươi ắt hẳn rất muốn cứu chúng ta?"
"Thật có lỗi, ta vẫn không hạ quyết tâm nhưng ta không hối hận, kỳ thật khi đó, cho dù ta g·iết người nọ cũng không cách nào thay đổi bất cứ chuyện gì. Thậm chí mặc kệ mới là tốt cho các ngươi." Tô Lâm bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Không sao đâu!"
Lạc Hòe Nam dùng sức lắc đầu, nếu như nàng bây giờ còn sống, nhất định đã khóc lên.
Nhưng hiện tại nàng là n·gười c·hết, không thể chảy nước mắt, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng phải cố ý hít thở.
"Ta ngay từ đầu, cũng không xác định Vương công tử trong miệng kinh tài tuyệt diễm kỳ tài có một không hai chính là ngươi. Thế nhưng hắn nói ngươi cùng gia gia ngươi, từng ở Đông cảnh chống lại Đông Doanh tặc, còn thường xuyên nói một ít kỳ quái lời nói, ta liền nghĩ người kia có thể là ngươi... Quả nhiên, ta không đoán sai."
"Ngươi có nhớ ta không?"
"Đêm đó, ta và ngươi đã nói chuyện cả đêm."
"Thì ra là ngươi."
Tô Lâm nở nụ cười, hắn thực sự cùng một tiểu cô nương cách lồng gỗ hàn huyên cả đêm.
Ngay lúc đó mình rất ngây thơ, canh gà tâm linh loạn thất bát tao đều nói ra miệng, lấy thân phận người hiện đại, muốn làm đạo sư tinh thần của người cổ đại, tự cho là tư tưởng tài trí hơn người một bậc.
Bây giờ nhìn lại, mới phát hiện lúc trước mình ngu xuẩn cỡ nào.
Cũng chính là khi đó, Tô Lâm mới biết được Chu Cửu Cần đều là người xuyên việt trâu bò cỡ nào. Chu Cửu Cần có thể ở thời đại lạc hậu này mạnh mẽ quán triệt tín niệm lấy dân làm gốc này đến toàn bộ quốc gia, nói một câu tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, cũng không quá đáng.
"Nếu như không có câu nói kia của ngươi, ta hiện tại khẳng định cũng giống như những tỷ muội khác... Nhờ ngươi mà ta vẫn luôn không từ bỏ..."
Không biết có phải là ảo giác của Tô Lâm hay không, ánh mắt Lạc Hòe Nam giống như đang lấp lánh sáng lên nhưng cặp mắt kia rõ ràng một chút tức giận cũng không có.
Nàng đan ngón tay, cắn môi, rối rắm nói: "Ta có thể giống như lúc đó, gọi ngươi... Gọi ngươi là đại ca ca sao?"
"Có thể."
Tô Lâm vươn tay, sờ sờ đầu Lạc Hòe Nam, tựa như đêm hôm đó nhiều năm trước.
Tô Lâm biết, chính mình kỳ thật không có tư cách thừa nhận Lạc Hòe Nam tin cậy, năm đó hắn, chỉ là bằng vào người hiện đại ngạo khí, tự cho là đúng mà nói rất nhiều lời không thực tế.
"Đại ca ca." Lạc Hòe Nam nhẹ giọng hô, khóe miệng rốt cục lộ ra nụ cười.
Nàng mặc dù là hoa khôi danh chấn thành đô nhưng nữ tử thân ở Yên Hoa Liễu Hạng, ở mười sáu mười bảy tuổi đã bị t·ú b·à đẩy ra đi tiếp khách, Lạc Hòe Nam kém không nhiều lắm cũng là cái tuổi này.
Xét đến cùng, nàng kỳ thật chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.
Cho dù nàng được dạy đến hết sức phong tình quyến rũ nhưng ở sâu trong đôi mắt, vẫn có thể nhìn ra phần ngây ngô cùng mờ mịt kia.
Tô Lâm hít sâu một hơi, thu dọn cảm xúc nói: "Ngươi ở đây trước đi, chuyện sau để ta nghĩ biện pháp."
"Sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi chứ?"
"Không sao, có phiền toái gì ta sẽ xử lý, ngươi còn nhớ rõ chính mình là như thế nào sống lại sao? Chuyện gì cũng tốt, ta muốn nghe một chút." Tô Lâm điều chỉnh tâm tình, đem lực chú ý một lần nữa đặt vào điều tra chuyện tà tu này.
"Ta... Thật ra lúc đó ta cũng không biết mình đ·ã c·hết, hôm trước ta vốn muốn tìm cơ hội chạy tới tìm ngươi, mấy năm nay ta đã tiết kiệm đủ tiền rồi."
"Nhưng đêm hôm đó, sau khi uống xong một tách trà, ta ngất đi, sau khi tỉnh lại cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy âm thanh xung quanh, ta nghe thấy có người nói ta đ·ã c·hết."
"Ta muốn hét lên, nhưng không thể hét lên được, ngoài thính giác, cơ thể ta không có cảm giác gì."
"Ta không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có tri giác, thân thể có thể động, mở mắt ra, cũng đã thành như vậy."
Thân thể đ·ã t·ử v·ong, linh hồn lại không có thoát ly thân thể, khả năng loại tình huống này cũng không tính là c·hết, cho nên Lạc Hòe Nam mới không giống Tiểu Nga như vậy bị người quên lãng.
Đằng sau chuyện này, nhất định là tu sĩ kia đang thao túng.
Ánh sáng trong phòng bỗng nhiên trở nên tối tăm, Tô Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời chẳng biết từ lúc nào, che lên một tầng bóng tối màu xám sắt,
Rõ ràng vừa rồi trời quang mây tạnh, bây giờ mây đen bao trùm, giống như sắp mưa to tầm tã.
"Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!"
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Lạc Hòe Nam lộ vẻ kinh hoảng, không biết làm sao nhìn về phía Tô Lâm.
Tô Lâm chỉ chỉ cửa sau: "Ngươi trốn trong hậu viện một chút, ta không bảo thì ngươi đừng ra ngoài."
Tần Tuyết Dạ ở ngoài phòng hô to tên Tô Lâm, Tô Lâm mở cửa, thấy Tần Tuyết Dạ vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa.
"Tần tỷ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ặc...... Xảy ra chút chuyện lạ, ban trưởng bảo ta tới tìm ngươi thương lượng một chút."
"Tỷ nói đi."
Ngươi tin vào truyền thuyết sơn tinh quỷ quái sao?" Tần Tuyết Dạ nhẹ giọng hỏi.
"Không tin." Tô Lâm ngoài miệng phủ nhận, trong lòng lại mơ hồ đoán được đối phương là gặp một ít chuyện không thể tưởng tượng nổi, nếu không Tần Tuyết Dạ thân là bộ khoái, tuyệt sẽ không nói ra loại lời này.
Bởi vì luật pháp Đại Hạ, nghiêm cấm quan lại rao giảng thuyết quỷ thần.
"Ngươi đi theo ta, có một thứ muốn cho ngươi xem."
"Thứ gì?" Tô Lâm nghi hoặc hỏi.
Tần Tuyết Dạ hít sâu một hơi: "Đi rồi sẽ biết, ban trưởng nói hắn làm nghề này mấy chục năm, chưa từng gặp qua loại chuyện lạ này."