1. Truyện
  2. Trạch Thiên Ký
  3. Chương 72
Trạch Thiên Ký

Chương 72: Thỉnh chỉ giáo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bộ dạng bình thời? Đó là thế nào?"

Thấy người nói chuyện lại chính là Trần Trường Sinh, vẻ mặt của Đường Tam Thập Lục nhất thời phục hồi, lườm hắn một cái hỏi.

"Giống như lúc trước, ngươi sẽ trực tiếp chửi mẹ nó lên."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: "Đợi ngươi chửi mệt rồi, ngươi sẽ ngả đầu đi ngủ."

Đường Tam Thập Lục nhìn chỗ ngồi của thầy trò trong Thiên Đạo viện, trầm mặc một lát sau đó thanh âm nhỏ xuống: "Cuối cùng cũng có ít người đối xử với ta không tệ."

Thiên Đạo viện nhập viện khảo hạch , Trần Trường Sinh từng xa xa nhìn thấy hình ảnh như vậy, biết Trang phó viện trưởng đối với hắn cực kỳ quan tâm, lúc này thấy ánh mắt của hắn quả nhiên rơi vào trên người Trang phó viện trưởng, nghĩ thầm chuyện này tất nhiên cất giấu một đoạn cố sự, đại khái chính là vì người này, Đường Tam Thập Lục mới có thể biểu hiện không giống bình thường.

"Nhưng làm người đầu tiên quả thật là phải làm chính mình." Đường Tam Thập Lục nhìn chỗ ngồi của Thiên Đạo viện, nghĩ tới mấy tháng qua sinh hoạt trong học viện ẩn giấu biết bao sương phong tuyết vũ, nghĩ tới bị đồng môn công kích, nghĩ tới những chuyện mình gặp phải trong Thanh Đằng yến hai đêm trước, khóe môi nhếch nhẹ, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.

Nếu như là lúc bình thường, Trần Trường Sinh sẽ không cung cấp bất cứ ý kiến gì đối với lựa chọn của hắn, cho dù là bằng hữu duy nhất, bởi vì tính tình của hắn là vậy, nhưng tối nay diễn ra mọi chuyện, vừa giống như Đường Tam Thập Lục ở Thiên Đạo viện gặp phải rất nhiều đối xử bất công, ở trước mặt hắc sắc cự long khó khăn vô cùng mới tìm được đường thoát, rất nhiều chuyện đã lặng lẽ thay đổi.

Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt bình tĩnh mà khẳng định đại biểu cho ủng hộ.

"Lại muốn ta xin lỗi Nam nhân sao?"

Đường Tam Thập Lục nhìn Trang Hoán Vũ nói: "Chuyện này quả thật không thú vị, biểu hiện của ngươi cũng quả thật không thú vị."

Trong điện vang lên tiếng nghị luận kinh ngạc.

Trang Hoán Vũ xếp thứ mười trên Thanh Vân bảng, chính là nhân vật lãnh tụ trong các cường giả trẻ tuổi của Thanh Đằng chư viện, nổi danh cùng Thần Quốc Thất Luật hô phong hoán vũ ở phía nam, mặc dù biểu hiện lúc trước có điều không phải, làm người ta không vui thậm chí là hơi thất thố, nhưng dù sao hắn cũng là chiêu bài của Thiên Đạo viện, Đường Tam Thập Lục làm học sinh của Thiên Đạo viện lại công kích trực tiếp như thế, không khỏi lộ vẻ hơi bất kính.

"Bởi vì không chút thú vị nào, cho nên không vui vẻ, nếu đã không vui vẻ, vậy ta còn tiếp tục ở đó làm gì? Các ngươi không cần đem tình cảm đồng học trong Thiên Đạo viện ra để ước thúc ta, đem thân phận lão sư ra để áp chế ta, cầm thể diện của sư huynh ra để kêu ta im miệng, bởi vì ta... quyết định xin nghỉ học."

Đường Tam Thập Lục nhìn các đồng học cùng các giáo tập, ánh mắt yên tĩnh nói: "Ta quyết định rời khỏi Thiên Đạo viện."

Mặc dù mọi người trong điện đêm nay đã trải qua quá nhiều rung động, lúc này nghe hắn nói, vẫn xôn xao nghị luận!

Thiên Đạo viện chính là đệ nhất học viện trên đại lục, không biết bồi dưỡng ra bao nhiêu tuyệt thế cường giả, Giáo Hoàng đại nhân đương đại cũng xuất thân ở nơi này, đại triêu thí thủ bảng thủ danh cũng rất nhiều người là ở nơi đây, mặc dù mấy năm qua, học sinh trẻ tuổi của Thiên Đạo viện bị Thần Quốc Thất Luật phía nam đoạt đi rất nhiều hào quang, Đại Chu triều nội bộ lại xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài như Từ Hữu Dung, nhưng Thiên Đạo viện dù sao vẫn là Thiên Đạo viện, không có bất kỳ người nào dám chất vấn địa vị của tòa học viện này, tất cả mọi người coi việc đỗ vào Thiên Đạo viện là chuyện vẻ vang, bao nhiêu người đau khổ mong chờ chỉ vì bước vào cánh cửa của Thiên Đạo viện, tối nay lại có người chủ động yêu cầu rời khỏi Thiên Đạo viện!

Trong điện có tiếng ồ lên kéo dài, sắc mặt của các thầy trò Thiên Đạo viện khó nhìn tới cực điểm, sắc mặt của Trang phó viện trưởng càng thêm tái nhợt.

Làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc hơn, chính là Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ không có phản ứng gì, thần sắc trên mặt lão nhân tựa như vô cùng thoải mái, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn.

"Ta biết rất nhiều người muốn hỏi ta vì sao."

Đường Tam Thập Lục nhìn mặt mọi người không do dự nói: "Thiên Đạo viện có sư phụ tốt nhất, học sinh tốt nhất, ta phải thừa nhận mình đã được nhiều người tan tâm, coi như ta bị chút ít ủy khuất, cùng những chuyện này so sánh, tựa như không đủ để ta đưa ra quyết định nghỉ học, nhưng tựa như ta vừa nói, Thiên Đạo viện hiện tại, thật sự không có chút thú vị nào."

"Không có chút thú vị nào, cũng không vui vẻ, ta cần gì phải tiếp tục ở nơi đây?"

Đây là một câu nói lúc trước hắn đã nói, rất nhiều người đều nhớ rõ.

"Lại cũng bởi vì ta nói muốn phế Thiên Hải Nha Nhi, lão sư cùng một chút sư huynh trong học viện cấm ta tham gia Thanh Đằng yến! Cũng bởi vì ta muốn khiêu chiến Trang Hoán Vũ, có người dùng cấm chế đem ta giam giữ ở tàng thư lâu một đêm! Đừng nói đại cục làm trọng cái gì, Thiên Đạo viện trong dĩ vãng cần gì quan tâm đến đại cục của người khác? Mà Thiên Đạo viện hiện tại thì sao? Thậm chí còn sợ cả Thiên Hải gia! Đây là chuyện gì? Đây căn bản không phải Thiên Đạo viện mà ta xem trong sách, Thiên Đạo viện như vậy thật không thú vị, quá mức không thú vị!"

Đường Tam Thập Lục nhìn thầy trò của Thiên Đạo viện nói, nói rất nhẹ nhàng, nhưng thần sắc cực kỳ nghiêm túc, bởi vì đây là lời thật lòng của hắn trước khi rời đi.

Nghe lời nói này, trong đại điện càng thêm xôn xao, bởi vì thiếu niên đến từ Vấn Thủy nhắc tới Thiên Hải gia.

Những lời nói này có rất nhiều nội dung, nhưng mọi người chỉ nghe được Thiên Hải gia.

Thậm chí còn sợ cả Thiên Hải gia!

Hắn lại dùng hai chữ thậm chí.

Hắn lại cho rằng Thiên Hải gia không đáng sợ!

Trần Lưu Vương khẽ cúi đầu, trên chiếc bàn trước mặt hắn chẳng biết lúc nào có thêm hai chén rượu, rượu bên trong phản chiếu ánh sáng của dạ minh châu, rất xinh đẹp, hắn nhìn vào đó tựa như xuất thần.

Mạc Vũ vẻ mặt hờ hững nhìn Đường Tam Thập Lục, tay phải nhẹ nhàng cầm chén trà, nước trà trong chén không có một tia rung động.

Thiên Hải, là dòng họ của Thánh Hậu nương nương, Thiên Hải gia, chính là gia tộc của Thánh Hậu nương nương, từ sau biến cố tranh giành ngôi vị hơn mười năm trước, Thiên Hải gia đã thay thế Trần thị, cùng Bạch thị phương tây trở thành một trong những dòng họ tôn quý nhất trên phiến đại lục này, nếu như muốn bàn về quyền thế, đúng là đệ nhất thiên hạ không cần phải tranh cãi .

Đại Chu hiện nay, cho dù là Giáo Hoàng đại nhân ở Ly cung, đối mặt với Thiên Hải gia cũng sẽ dùng thái độ ôn hòa, mặc dù vô số người trong lòng hận Thiên Hải gia tận xương tận tủy, nhưng không có một ai dám ở nơi công cộng nói lời như thế, ai có thể giống như Đường Tam Thập Lục ngay trước mặt của mọi người chỉ thẳng đích danh mà mắng?

Ánh mắt mọi người nhìn Đường Tam Thập Lục có chút phức tạp.

Có bội phục, có thương tiếc, dĩ nhiên, đa số là ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc —— tối nay thiếu niên này không còn biết nể nang ai sao? Thậm chí ngay cả Thiên Hải gia cũng kéo vào chuyện này?

Đường Tam Thập Lục giống như không thèm để ý ánh mắt của mọi người, cũng căn bản không để ý lời nói của hắn ẩn giấu hung hiểm đến thế nào, hắn nhìn Trang Hoán Vũ thần tình lạnh lùng nói: "Ta biết khi còn bé ngươi chịu rất nhiều cực khổ, nhưng đây không phải lý do để ngươi có thể chỉ trích bất cứ kẻ nào , đừng cảm giác tất cả mọi người trên thế giới này đều có lỗi với ngươi, trước mặt người khác ra vẻ phong thanh vân đạm, nhưng trong nội tâm vẫn luôn tự oán tự trách, rõ ràng đã xếp thứ mười trên Thanh Vân bảng nhưng vẫn cảm thấy vận mệnh bất công, nếu không mình đã có thể mạnh như Thu Sơn Quân rồi, ngươi u oán cho ai nhìn vậy? Ta không thể chịu nổi, cũng ghét cay ghét đắng nhất chính là dạng người như ngươi, Thiên Đạo viện hiện tại có quá nhiều đệ tử như ngươi, cho nên càng ngày càng giống như một đoàn kịch, ngày thường y y nha nha, ca hát mấy khúc ca ẻo lả, dĩ nhiên không có chút thú vị nào!"

Trong điện dần dần an tĩnh, mọi người nhìn Thiên Đạo viện, nhìn Trang Hoán Vũ.

Trang Hoán Vũ trầm mặc rất lâu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh, nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Ta lúc trước quả thật thất thố, vô luận ngươi làm sai điều gì, vô luận ngươi có để ý tới quy định của Thiên Đạo viện hay không, cũng không tới phiên ta trách mắng ngươi, hơn nữa những lời ngươi nói mặc dù khó nghe, nhưng cũng có chút đạo lý... Chẳng qua ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao sau khi ngươi vào Thiên Đạo viện, các giáo tập còn có chúng ta cũng không thích ngươi? Tại sao giống như ngươi cảm giác đang âm thầm chèn ép ngươi? Kiêu ngạo? Không, học sinh Thiên Đạo viện đương nhiên phải kiêu ngạo, ngươi là đệ tử Vấn Thủy Đường gia, thuở nhỏ ra đời trong nhung lụa, nhập viện đã có đại nhân vật quan tâm, có thể không đi học, có thể không tuân thủ quy củ trong viện, đạt được vô số ích lợi, các học sinh khác thì sao? Bọn họ khổ tu khổ học mới có thể đạt được thành quả, tự nhiên coi thường những kẻ chỉ biết đi đường tắt như ngươi."

Lúc này ở chỗ ngồi phía ngoài , đại đa số đều là học sinh gia cảnh bình thường, mười mấy tên học sinh trẻ tuổi của sứ đoàn phía nam, lại càng đại đa số đều là bần hàn đệ tử, Thần Quốc Thất Luật ba người trẻ tuổi nghe lời nói này của Trang Hoán Vũ vẻ mặt an tĩnh, mà Cẩu Hàn Thực xuất thân bần hàn mọi người đều biết cũng như có điều suy nghĩ.

Sắc mặt của Trang phó viện trưởng rất khó coi, bởi vì hắn biết đại nhân vật chiếu cố Đường Tam Thập Lục mà Trang Hoán Vũ nói chính là mình.

"Ngươi nói cũng có đạo lý, Thiên Đạo viện có quy củ của Thiên Đạo viện, có ngàn năm truyền thừa, có thể lão sư cùng các ngươi đều cho rằng, chỉ có những người trải qua khắc khổ, mới có thể có tiền đồ chân chính, nhưng... Nhà ta có rất nhiều tiền, ta có thể có biện pháp gì đây, chẳng lẽ để cho ta đi giả trang làm người nghèo, hay là muốn lão gia tử nhà ta đem toàn bộ gia tài tặng đi ư? Như vậy Thánh Hậu nương nương sẽ thật vui mừng."

Đường Tam Thập Lục lắc đầu, nói: "Ngươi có đạo lý của ngươi, ta có thói quen của ta, Thiên Đạo viện có quy củ của Thiên Đạo viện, tối nay chúng ta không nói đúng sai, chẳng qua nếu hai bên đã không phù hợp, như vậy chuyện này vĩnh viễn không thể nào thoải mái được, cho nên, ta rút lui khỏi Thiên Đạo viện."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Trang phó viện trưởng sắc mặt khó coi quát lên.

Hắn khi còn trẻ đã được ân đức của Vấn Thủy Đường gia, cùng Đường gia có rất nhiều chuyện xưa tình nghĩa, hắn nếu đã hứa với Đường gia trưởng bối chăm sóc cho cuộc sống của Đường Tam Thập Lục ở trong kinh đô, nơi nào để cho hắn làm loạn như vậy: "Gây chuyện đủ rồi chứ! Phụ thân ngươi đem ngươi giao cho ta, ngươi thật sự nghĩ ta không dám quản giáo ngươi sao!"

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn suy nghĩ một lát, gãi gãi đầu nói: "Trang thúc, ngươi vốn nói phụ thân ta giao ta cho ngươi ... Thật ra trên đường tới kinh đô, ta đã sớm đem lá thư kia đọc một lượt rồi, ta biết người mời ngươi chăm sóc ta chính là mẫu thân của ta, cho nên ngươi không cần dùng lời này tới dọa ta."

Trang phó viện trưởng tức giận ngón tay khẽ run run, nói: "Ngươi người này, tại sao có thể đem thư... đem thư hủy đi!"

Chẳng biết tại sao, Trang Hoán Vũ đứng cạnh nghe được câu này sắc mặt trắng bệch.

Đường Tam Thập Lục nói: "Tóm lại, tối nay ta muốn rời khỏi Thiên Đạo viện."

Trang phó viện trưởng khổ sở nói: "Đứa nhỏ này, làm sao lại không nghe lời như vậy? Dự khoa khảo thí đã kết thúc, ngươi muốn xin nghỉ học, đại triêu thí sang năm phải làm sao bây giờ?"

Đường Tam Thập Lục hơi giật mình, phát hiện đây đúng là vấn đề.

"Chuyện này không thành vấn đề."

Trần Trường Sinh mỉm cười nói: "Tới chỗ của ta đi."

Đường Tam Thập Lục nhíu mày nói: "Tới chỗ của ngươi?"

Trần Trường Sinh nói: "Học sinh của Quốc Giáo học viện, cũng có tư cách trực tiếp tham gia đại triêu thí."

Quy củ này hắn tuyệt đối không quên, sau khi vào kinh đô, hắn chính là vì không tham gia dự khoa khảo thí, trực tiếp tham gia đại triêu thí sang năm, mới trăm phương ngàn kế muốn bước vào Thanh Đằng Lục Viện, chỉ là không ngờ tới, vận mệnh cuối cùng làm cho hắn trở thành vị tân sinh đầu tiên của Quốc Giáo học viện nhiều năm qua.

Lông mày như mực của Đường Tam Thập Lục nhướng lên cao hơn chút ít, tựa như phát hiện chuyện gì rất thú vị, rất hay ho.

"Chỗ các ngươi hiện tại có mấy người?"

"Ba người."

Trần Trường Sinh chỉ vào mình và Lạc Lạc, nói: "Còn có một người tối đó ngươi ở Quốc Giáo học viện, ngươi đã gặp rồi ."

Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười, nói: "Vậy tính thêm ta một người."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy chúng ta có bốn người ."​

Truyện CV