Ánh tịch dương dần khuất sau dãy Liên Sơn, bóng tối chơi vơi nhẹ buông lơi giữa khung trời thanh vắng.
Cái cảm giác lạnh lẽo cùng hôn ám lại sắp buông xuống cái Xuân Hoa giáp nghèo đói này.
Trên sơn đạo gập ghềnh toàn sỏi đá, có tiếng người vang động cả một khu, mấy đứa trẻ mục đồng dựa vào chút ánh sáng yếu ớt còn vương lại đang chật vật lùa đám trâu men theo sơn đạo để về nhà.
Đột nhiên một con trâu khựng lại, nó “phì phì” vài tiếng rồi chợt quay đầu chạy thẳng lên núi.
Đứa trẻ đi cuối đoàn giật mình tái mét mặt nhưng vẫn kịp né tránh, rồi nó toan đuổi theo để lùa lại con trâu ấy, nếu để lạc mất thì tai hoạ sẽ giáng xuống gia đình chúng.
-Về.
Một tiếng quát chợt vang.
Trong tầm mắt của bọn trẻ, con trâu lúc nãy bỏ đàn đang từ từ đi xuống, trên lưng có một bóng người đang lắc lư theo từng bước chân nặng nề của nó.
-A! Sẹo ca ca.
Bọn trẻ đồng thanh reo hò, cái bóng người đó hoá ra lại là lão đại của bọn chúng.
Thiếu niên nhẹ nhàng nhảy xuống, cười một cái hắn lấy cái bọc trên lưng rồi ném về phía bọn trẻ.
Đứa trẻ lớn nhất trong đám nhảy lên bắt lấy cái bọc, nó hớn hở hỏi thiếu niên :
-Hôm nay huynh xuống dưới trấn à?
-Ừ! Ta xuống đấy để lấy tiền lương tháng này, tiện thể mua thêm ít đồ, sắp đi xa cũng phải chuẩn bị thêm một số thứ.
Tiện thể mua cho mấy đứa chút quà.
-Huynh...sắp đi khỏi đây thật sao?
Đứa trẻ nhìn vào khuôn mặt trìu mến của thiếu niên, chần chừ nói.
-Lớn rồi cũng phải nhìn thế giới ngoài kia đẹp đẽ ra sao chứ, mãi chôn chân một chỗ thì cuộc sống này uổng phí mất.
Ta mà đi rồi thì mấy đứa vẫn phải đến nhà ta để ông Lưu dạy chữ đấy!
-Vậy huynh có về đây nữa không?
Đám trẻ ngước nhìn lên khuôn mặt mang đầy sẹo quen thuộc kia.
Câu hỏi ấy chắc có lẽ cả đám trẻ đều muốn hỏi, cái người mà mấy năm qua luôn bảo vệ chúng khỏi những ngược đãi của đám con cháu nhà địa chủ, cái người mà lúc nhà chúng thiếu cơm thiếu gạo, lại cho chúng đồ ăn, cái người mà sẵn sàng dạy chữ mà chẳng cần thù lao đã sắp phải rời xa chúng rồi.
Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất chợt khóc, rồi nó như điểm bắt đầu cho những dòng cảm xúc trào dâng.
Đám trẻ ấy đồng thanh khóc rống lên, cái điểm tựa mà chúng luôn tin tưởng mà dựa vào sắp rời rời đi để thực hiện hoài bão lớn lao của huynh ấy.
Đôi mắt chàng thiếu niên cũng hoen hoen, nhìn đám trẻ đang khóc vì mình kia khiến cái cảm giác không lỡ xa nơi đây của hắn chợt hiện hữu.
Thiếu niên thở dài, hắn luôn kể cho đám trẻ về thế giới bên ngoài kia, cho chúng biết những điều thú vị mà chúng chưa được trải qua, kể cho chúng về cái gọi là “đại hành trình“ của cuộc đời hắn.
Hắn đã từng nghĩ sẽ rời xa nơi đây trong im lặng nhưng rồi hắn lại nghĩ những đứa trẻ kia sẽ buồn như thế nào khi cái người chúng luôn coi là huynh trưởng kia rời đi mà còn chẳng có câu tạm biệt.
Cái cảm giác áy náy đưa hắn vào cái hoàn cảnh hiện tại.
-Nín đi mấy đứa, có phải là ta sẽ không về đây nữa đâu.
Mấy đứa vẫn nhớ về những thứ ta kể chứ, nam nhi chí ở bốn phương không thể mãi đứng yên một chỗ được.
Mấy đứa lớn lên chắc sẽ hiểu mấy thứ mà ta nói.
Mấy đứa phải vui cho ta vì ta sắp đi thực hiện ước mơ vĩ đại của mình chứ.
-Huynh phải về sớm thăm bọn đệ đấy!
Đứa trẻ lớn nhất vừa dụi mắt vừa nói.
Những đứa trẻ khác cũng dần ngưng khóc từng tiếng “ Đúng vậy” lần lượt vang lên.
-Ừ! Ta sẽ về mà.
Thiếu niên vừa cười vừa nói rồi hắn vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, hắn đu lên cái cây gần đấy chạy một mạch lên núi.
“Tạm biệt lão đại!” bọn trẻ chào với theo bóng hình đang khuất dần theo những rặng cây.
“Nhớ giữ gìn sức khoẻ!” tiếng hô của chàng thiếu niên nhỏ dần rồi hoà vào những thanh âm buổi chiều tà của chốn núi rừng đại ngàn hoang vu.
Trên những tán cây cổ thụ, một bóng người gầy gò mang theo một cái ô rách trên lưng đang thoăn thoắt di chuyển.
Bóng người đó len qua từng nhánh cây, tránh né nhẹ nhàng từng vật cản.
Nếu để ai đó xa xa nhìn thấy cảnh này họ sẽ nghĩ cái bóng ấy chỉ là một con khỉ hiếu động đang nô đùa mà thôi.
Cái bóng ấy chính là tên thiếu niên mặt sẹo vừa mới chào tạm biệt đám trẻ, hắn đang về nhà.
Hắn tên là Vấn Thiên họ Lý, cha hắn từng làm quản giáp tại Xuân Hoa giáp nên nhà hắn vốn thuộc diện đủ ăn ở cái vùng sơn quê nghèo đói này.
Hắn được đám trẻ ở đây gọi là “Sẹo ca ca” bởi vì từ lúc mới lọt lòng người hắn đã chi chít sẹo.
Cũng chỉ vì như vậy mà trước đây người ta thường xa lánh hắn, nhưng vì cái tính tình được mọi người nhận xét là tốt bụng và hiền lành kia của hắn nên những ngăn cách đó dần được xoá bỏ.
Gia đình hắn vốn có năm huynh đệ, huynh trưởng tên Vệ, hắn là thứ hai, ba người đệ đệ lần lượt tên Khánh Điệp, Trường An và Trường Ninh.
Năm hắn bốn tuổi tứ đệ và ngũ đệ được cha gửi đi, hắn không biết chúng được gửi ở đâu, mãi sau này hắn mới biết chúng đến tu đạo ở một ngôi chùa tại đỉnh Thiên Sơn.
Năm hắn năm tuổi một biến cố lớn ập lên gia đình, cha mẹ và huynh trưởng phải rời quê hương, chỉ còn lại hắn, Khánh Điệp cùng ông Lưu sống với nhau tới tận bây giờ.
Vấn Thiên đang đu nhanh qua từng tán cây, hắn chợt thấy cái cây xa xa phía trước có cái gì đó đang động đậy, rồi một bóng trắng phi ra từ chỗ đó, đáp xuống cành cây gần trước mặt hắn.
Vấn Thiên dừng lại rồi mỉm cười hỏi:
-Đệ đi tìm ta à?
Bóng trắng ấy là Khánh Điệp, ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn cùng dáng người mảnh khảnh khiến hắn mang dáng dấp của một thư sinh.
Nếu so với Vấn Thiên thì chẳng ai bảo hai người là huynh đệ.
-Hôm nay ăn cơm sớm, đệ sợ huynh về muộn nên đi tìm.
Khánh Điệp đáp.
-Vậy về ăn cơm!
Vấn Thiên cười nói rồi nhảy vọt ra cành cây sau lưng Khánh Điệp, hắn ngoái lại nói tiếp:
-Ai về sau phải rửa bát.
Vừa nói xong Vấn Thiên đu lên cành cây gần đấy rồi tiếp tục công cuộc trở thành con khỉ của mình.
Khánh Điệp cười khổ, hắn điểm chân một cái, thoáng chốc hắn đuổi kịp Vấn Thiên.
Nhìn Khánh Điệp nhẹ nhàng thong dong nhảy qua từng cành cây Vấn Thiên bất lực nói:
-Đệ dùng pháp lực đấy à!
-Huynh đâu có bảo không được dùng.
-Ài.
Phải công bằng chứ.
-Đệ đâu có đu như khỉ giống huynh được.
Vấn Thiên nhếch miệng cười khổ rồi cắm đầu tiếp tục cuộc đua mà hắn đầu têu.
Hai bóng người cứ thế lao nhanh qua mảnh rừng, một bên thì trông vất vả người chảy đầy mồ hôi, một bên ung dung tự tại như lướt đi giữa cánh rừng rộng lớn, một khung cảnh trông có hơi khôi hài.
Phía trước cây cối dần thưa thớt, Vấn Thiên quay sang Khánh Điệp đang ung dung phía trước la lớn:
-Điệp, áo đệ dính cái gì kìa.
Trông hơi giống phân chim á!
Khánh Điệp giật mình, hắn vốn là một người ưa sạch sẽ, hắn khựng lại vội nhìn quanh người mình, sạch mà nhỉ rồi hắn ngớ người ra nhìn ca ca của mình đang lao chối chết phía trước la lớn:
-Này! Huynh chơi ăn gian à!
Vấn Thiên cười như được mùa, hắn nhảy xuống đất lao nhanh về phía ngôi nhà đang dần hiện ra phía trước.
Chợt hắn cảm thấy một luồng gió thổi mạnh qua người hắn, cái người đệ đệ mà hắn vừa bỏ lại phía sau đã vượt lên mất rồi.
Vẫn là cái bộ dáng thong dong thường thấy, Vấn Thiên bất lực cười khổ nhìn bóng trắng tiến đến gần ngôi nhà.
Trước cửa nhà, một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc hoa dâm, đôi mắt sáng như sao đang trìu mến nhìn hai thân ảnh đang tiến tới gần.
Khánh Điệp chạy nhanh tới chỗ ông lão, chào một tiếng rồi quay lại quan sát Vấn Thiên mướt mát mồ hôi chạy đến bằng một nụ cười mỉm nhưng Vấn Thiên thấy nó giống một nụ cười hả hê hơn.
Cuối cùng Vấn Thiên cũng về tới, lườm Khánh Điệp một cái rồi quay sang chào ông lão:
-Ông Lưu, con đã về!
-Thiếu chủ vào tắm rửa rồi ra ăn cơm đi, lão nô nấu xong hết rồi!
-Ông lại gọi con là “thiếu chủ”, người cũng đừng xưng lão nô này lão nô nọ nữa, con nghe khó chịu lắm.
-Mai cậu đi rồi, cho ta gọi cậu một tiếng “thiếu chủ”, ta cũng lâu rồi không gọi cậu như vậy.
Vấn Thiên nhìn ông Lưu, mười mấy năm qua huynh đệ hắn sống cùng ông, ông Lưu chẳng khác gì ông nội của bọn chúng.
Nghĩ tới cảnh không được thấy ông Lưu mấy năm tới hắn lại thấy rưng rưng.
-Thôi vào ăn cơm đi hai người, còn sắp xếp đồ nữa chứ!
Khánh Điệp ở bên cạnh nói.
Cái không khí ảm đạm chợt tắt, ba người đi vội vào nhà.
Bóng tối lạnh lẽo theo gió thoảng chim kêu dần bao trùm khắp không gian rộng lớn..