Vấn Thiên mở mắt, rọi vào mắt hắn là những ánh nắng ban mai dịu dàng.
Khánh Điệp thì vẫn đang tu luyện trên giường.
Vấn Thiên lặng lẽ ra khỏi phòng, vệ sinh cá nhân xong xuôi, hắn tới bên ban công, hít sâu một hơi, khép hờ đôi mắt cảm nhận nét dịu êm của buổi bình minh mang tới.
Dù một đêm thức trắng nhưng tâm thần hắn không quá mỏi mệt.
Từ vài năm trước hắn bắt đầu có thói quen tu luyện Luyện Thần thuật vào mỗi đêm, hắn không có linh căn nhưng hắn lại sở hữu linh thức.
Linh thức là một thứ khá mơ hồ, đến bây giờ hắn vẫn khá chắc rằng, những người tu hành ngoài kia cũng chẳng mấy ai biết về sự tồn tại của linh thức.
Hắn nhớ ngày xưa khi cha hắn dạy cho huynh đệ bọn hắn về Luyện Thần Thuật có nói: “Linh thức nó giống như một sợi dây liên kết tinh thần của con người với thiên địa vạn vật, nhưng sợi dây ấy không dễ để có thể nắm bắt.
Không phải ai sinh ra cũng đều có linh thức, nhưng có điều khác với linh căn, dưới cơ duyên xảo hợp hoặc sự vun đắp từ đại ý chí, đại nghị lực thì linh thức vẫn có thể xuất hiện”.
Ngày đó dưới sự hướng dẫn của cha, huynh đệ bọn chúng bắt đầu tìm kiếm linh thức của mình, nhưng có điều hắn không tìm thấy nó.
Mãi sau này, khi hắn từ Lạc Vân Tông trở về thì linh thức của hắn mới xuất hiện.
Từ đó hắn bắt đầu tu luyện Luyện Thần Thuật, thực ra lúc đầu hắn tu luyện nó chỉ vì tò mò, nhưng rồi hắn nhận ra rằng càng tu luyện thì cảm giác về mối liên kết của hắn với thế giới này càng rõ ràng.
Hắn không biết mối liên kết ấy thực chất là gì nhưng hắn cảm thấy mọi sự vật quanh hắn đều trở nên thân thuộc đến lạ kỳ.
Còn một điều nữa, tu luyện khiến sự mệt mỏi khi phải thức trắng đêm của hắn trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều.
-Bình mình đẹp thật đấy!
Chẳng biết từ lúc nào Khánh Điệp đã đứng bên cạnh Vấn Thiên, đôi mắt xa xăm lặng ngắm những vệt nắng mới vẫn còn e ấp sau những áng mây.
-Thế giới này vốn dĩ vẫn đẹp như vậy, chỉ là nhiều người chẳng đủ bình tĩnh để cảm nhận những điều tuyệt vời ấy.
Đôi khi ta thấy mình thật may mắn, vì xuất phát điểm của ta không tối tăm như bọn họ.
Vấn Thiên vừa nói vừa mở mắt, tóc Vấn Thiên bay bay trước gió, hắn vén tóc qua tai rồi hướng ánh mắt về phía cổng thành, hắn trầm mặc nói tiếp:
-Nhưng mà một cuộc sống hạnh phúc lại dựa dẫm vào một thứ mang tên may mắn thì thế giới này quá lố bịch rồi!
Khánh Điệp đứng im nghe Vấn Thiên nói.
Hắn nhìn theo hướng Vấn Thiên đang nhìn.
Có lẽ những cái xác vẫn còn treo trên cổng thành.
Khi nhìn những cái xác ấy Khánh Điệp cũng chẳng có những cảm xúc đặc biệt gì về chúng, hắn chỉ coi đó là hệ quả của một sự đánh đổi thất bại mà thôi.
Nhưng có lẽ ca ca hắn không nghĩ vậy, ca ca hắn có quá nhiều sự thương hại với thế giới ngoài kia.
-Bởi vì thiếu may mắn nên họ mới phải giãy giụa để tìm ra thứ mà họ mong muốn, nhưng chẳng ai ép buộc họ phải giãy giụa cả, họ vẫn có thể sống mặc dù nó hơi...lay lắt.
Nếu họ đã quyết định tranh đấu để thoát khỏi điều đó thì cũng đã nghĩ tới hậu quả khi việc ấy thất bại rồi.
Đó chỉ là sự đánh đổi mà họ tự nguyện chọn lấy mà thôi.
Khánh Điêp quay đầu nhìn vào mắt Vấn Thiên rồi nói.
-Nhưng cái hậu quả ấy sao phải nặng nề đến vậy? Dù cho việc họ làm có là sai đi chăng nữa thì sao họ phải chết một cách tàn tạ như thế kia?
Vấn Thiên hỏi Khánh Điệp.
Khánh Điệp im lặng đứng đó, hắn không trả lời, đúng hơn là hắn không biết trả lời như thế nào.
Đám thảo khấu kia chết chỉ đơn giản bởi vì những kẻ giết chúng tin rằng chúng đáng chết.
Còn ca ca hắn lại tin rằng hậu quả mà đám thảo khấu gây ra không nặng nề đến vậy.
Đó vốn dĩ là hai suy nghĩ trái ngược nhau.
Và Khánh Điệp không chắc rằng cái nào mới thực sự là chính xác.
Đám thảo khấu kia cũng chẳng phải hạng thiện lương gì, chúng cũng giết người, cũng là đang cướp của, ca ca hắn dường như bị mâu thuẫn trong chính cách nghĩ của mình, nó giống kiểu cảm thông tiêu cực vậy, bởi vì coi người ta là thế yếu, thế nên nếu làm sai thì trách nhiệm sẽ không nặng nề đến vậy.
Khánh Điệp luôn thấy ca ca của mình có một sự đồng cảm thái quá đối với cuộc sống của những con người ngoài kia.
Có lẽ điều đấy là tốt nhưng nó lại tạo ra một thứ trách nhiệm nặng nề mà hắn không nghĩ rằng ca ca của hắn gánh vác được.
Hắn luôn tin tưởng ca ca của mình nhưng cái trách nhiệm kia dường như quá sức với huynh ấy.
Chuyến đi này khiến suy nghĩ của hắn đã thay đổi ít nhiều nhưng có lẽ sự tàn khốc của thế giới này đã vượt xa hắn tưởng tượng.
Hai chàng thiếu niên đứng ngoài ban công một lúc rồi cùng đi vào trong phòng, chúng thu dọn hành lý rồi xuống lầu trả phòng.
-Ông chủ này, ở đây có ai bán xe ngựa không ạ?
Vấn Thiên nhẹ giọng hỏi.
-Xe ngựa à, nếu hai đứa muốn có một chiếc xe ngựa thật tốt thì tới Khánh Đường ở trên phố Hương nằm ở phía Đông của thành, còn nếu chỉ muốn một chiếc xe có thể...đi được thì đến hỏi lão Lang nhà ở khu Tàn, giá cả có thể giảm đi phân nửa so với mua ở Khánh Đường.
Hai đứa tự cân nhắc.
Ông chủ cười cười trả lời.
Thực sự ông ta khá tinh ý, đã đến khách điếm của ông ta thì trong người ắt hẳn không có nhiều tiền.
Vấn Thiên vội cảm ơn, rồi bước ra cửa, Khánh Điệp cũng gật đầu cảm ơn rồi theo ca ca ra ngoài.
Bên ngoài, dòng người đã tấp nập trên con đường, nắng sớm rọi chiếu trên mỗi hiên nhà.
Một ngày mới lại tiếp diễn trên Lạc Dương thành.
Không hổ là thành lớn, sinh ý tại đây tốt hơn khá nhiều so với Mộc Uyên trấn ở chỗ hắn.
Lúc nãy hắn cũng đã hỏi sơ qua đường tới nhà ông Lang, khu Tàn cũng nằm ở Đông thành, gọi là Tàn chỉ vì nơi đấy toàn là dân nghèo ở, vì nghèo nên nó tàn.
Khách điếm hắn nghỉ lại nằm ở chỗ cuối của Bắc Thành, cũng không cách xa Đông thành là mấy, đi qua vài con phố lớn là tới được.
Hai huynh đệ họ Lý đang dạo bước trên phố, tiếng người cười nói, tiếng rao của mấy gánh hàng rong, đôi khi còn xen vài tiếng mắng chửi nhau khiến con phố bừng lên một sức sống lạ kì.
Vấn Thiên đảo mắt nhìn quanh, có những gánh hàng rong, có những cửa tiệm nhỏ, có cả những cửa hàng lớn chiếm trọn cả một góc phố.
Từ nhỏ hai huynh đệ hắn cũng chỉ quanh quẩn ở nhà, thỉnh thoảng đi xa một chuyến, tình cảnh náo nhiệt như vậy cũng hiếm gặp.
Dạo qua từng góc phố, lòng bỗng nao nao vì những ký ức tuổi thơ ùa về.
Vấn Thiên nhìn mấy sạp hàng bán quà ven đường, thứ mà trước đây huynh đệ chúng vẫn vòi vĩnh ông Lưu để có được.
Hai chàng thiếu niên ghé vào một sạp, sạp này bán kẹo kéo, kẹo kéo được làm từ mật mía hoặc đường, đương nhiên ăn nó sẽ rất ngọt và khá là dính.
Vấn Thiên mua mỗi người một cái, hắn cho vào miệng nhai nhai, vừa ăn vừa nhìn những đứa trẻ đang cười cười nói nói, tay này cầm kẹo, tay kia được bàn tay của cha của mẹ dắt đi.
Trước kia huynh đệ nhà hắn cũng giống vậy, có lần cha mẹ dắt năm huynh đệ nhà chúng đi chơi, cũng là cái khung cảnh giống vậy.
Nhưng bây giờ cũng chỉ là những hoài niệm mà thôi.
Khánh Điệp cắn một miếng nhỏ, từ nhỏ hắn đã không thích ăn quà lắm, bình thường mọi đứa trẻ con đều thích như vậy nhưng hắn thì không.
Mặc dù vậy, nhìn những đứa trẻ đang tươi cười vui vẻ kia, hắn cũng muốn được trở về cái khoảnh khắc tươi đẹp khi xưa một lần nữa.
Hắn nhẹ giọng nói với Vấn Thiên bên cạnh:
-Giá mà có thể quay về với trước kia thì tốt biết mấy!
Vấn Thiên cười, nhưng mà nụ cười của hắn trông khó khăn lắm.
Chẳng hiểu sao thế giới này không vận hành theo những gì ta muốn, hay chỉ là bản thân chưa đủ quan trọng để thế giới này vận hành quanh ta.
Gia đình hắn ly tán cũng được chục năm rồi, kí ức của hắn về một gia đình trọn vẹn trước kia vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn, chỉ là những ước mong của hắn về một mai tương phùng nó đã phai nhạt đi ít nhiều.
Càng lớn hắn càng nhận ra nhiều thứ, rằng có những thứ ta ước ao hoá ra chỉ là những ảo tưởng mông lung.
Nhưng mà có những lúc hắn lại tin tưởng một cách tuyệt đối về những ảo tưởng mông lung đó của bản thân mình.
Vấn Thiên hắn vẫn có những mâu thuẫn luẩn quẩn trong đầu, hắn vẫn đang đi tìm câu trả lời cho những mối tơ vò ấy.
Khi bắt đầu hành trình này, sự tin tưởng kia dần trở thành tuyệt đối, nhưng khi đến đây nó chợt lung lay một chút.
Có khi nào hắn sẽ chết như những cái xác ngoài kia không?
Thẫn thờ một lúc, hai huynh đệ hắn cũng lấy lại tâm tình.
Sáng chưa ăn gì mà đã ăn quà khiến cái bụng của hắn gặp chút vấn đề.
Hắn giải quyết xong rồi tiếp tục hành trình với Khánh Điệp.
Vừa đi hắn vừa nhai nhóp nhép lương khô trong miệng, Khánh Điệp bên cạnh vẫn nhẹ bước cùng hắn.
-Đệ không ăn thật à?
Vấn Thiên gặng hỏi.
-Không thật mà, đệ đang ích cốc, sao huynh cứ dụ dỗ đệ vậy?
Khánh Điệp mặt hơi khó chịu nói với Vấn Thiên.
-Trông đệ cứ lượt thượt ấy, ích cốc đâu phải ngày một ngày hai là làm được, muốn nhanh thì phải từ từ, cơ thể nó không quen ngay với việc có một cái bụng rỗng tuếch đâu!
-Đệ làm được!
Khánh Điệp chắc chắn nói.
Vấn Thiên cũng thôi không gạ gẫm nữa.
Hai huynh đệ hắn nhẹ bước đi trên phố Hương.
Sở dĩ tên là vậy, vì ở đây toàn bán đồ cho đàn bà con gái.
Dọc hai bên phố chi chít những sạp hàng, cửa hiệu đủ loại, nào là son phấn, nào là trang sức, nói chung là rất nhiều.
Vấn Thiên chẳng hiểu sao lại lòi ra một cửa hàng bán xe ngựa trên con phố này.
Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm, bởi vì hắn làm quái gì có tiền mà mua xe ngựa ở đấy.
Hai huynh đệ bước nhanh trên con phố ngập tràn hương vị kiều diễm kia.
Thỉnh thoảng có vài thiếu nữ đi qua nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn với Khánh Điệp.
Đa phần là từ nheo mắt khó chịu rồi đến bén lẽn thẹn thùng.
Hắn biết vì sao lại như vậy.
Một tên xấu xí lại đi cùng một một chàng thiếu niên anh tuấn như vậy thì điều ấy cũng dễ hiểu.
Trước kia khi đối diện với những ánh mắt ấy, đôi lần hắn cũng cảm thấy tự ti, nhưng mà có những thứ chẳng thay đổi được, tâm hắn cũng đã đổi thay ít nhiều về vấn đề ấy.
Khánh Điệp cũng nhận ra, hắn nhìn ca ca đang đi bên cạnh, mấy con người tầm thường ngoài kia vẫn chỉ đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, sao họ có thể biết được ca ca hắn thật sự đẹp đẽ ra sao..