Vấn Thiên giật mình vì tiếng nổ, cả mảnh rừng chợt sáng bừng lên thứ ánh sáng đỏ rực.
Dưới màn mưa dồn dập, từng bóng người đang thoăn thoắt di chuyển trên những tán cây.
-Hướng tiếng nổ là vị trí của Nam Phong huynh.
Vấn Thiên nặng nhọc nói với Khánh Điệp đang theo sát phía sau.
-Hình như là vậy.
Nghe được câu trả lời của Khánh Điệp, Vấn Thiên cũng chẳng muốn nói tiếp nữa.
Hắn nhận ra được sự khó chịu trong những câu nói của Khánh Điệp từ nãy tới giờ, cũng phải thôi đang yên đang lành tự dưng bị người ta đuổi giết, có lẽ ai cũng sẽ như vậy cả.
Nhưng hắn lại không cảm thấy như thế, chắc do bản thân hắn tiếp nhận mọi thứ xung quanh mình xuề xoà hơn thì phải.
Vấn Thiên quay đầu nhìn lại mảnh sáng, chắc Nam Phong huynh lành ít giữ nhiều rồi.
Vấn Thiên lo lắng thật đấy, nhưng với khả năng hiện tại của hắn thì cũng chỉ “lực bất tòng tâm”.
Những bóng người đuổi phía sau vẫn đang theo sát hai huynh đệ bọn hắn.
Vấn Thiên chợt đu vào một cành cây gần đó lách người né khỏi một mũi tên vừa bắn tới.
Từ nãy tới giờ, hai huynh đệ hắn đã tránh né rất nhiều những mũi tên như vậy.
Mặc dù mức độ nguy hiểm không còn cao như lúc hắn chạy tới xe ngựa nhưng tần suất của những mũi tên đó lại trở thành một vấn đề.
Việc liên tục phải tránh né, khiến tốc độ di chuyển của chúng chậm đi đôi chút.
Nhưng dù có như vậy thì cuộc chạy trốn này vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hai huynh đệ chúng.
Chỉ có một điều chúng lo lắng nhất và cũng là mấu chốt nhất, tại sao hai tên Địa cảnh kia vẫn chưa công kích.
Khánh Điệp cũng thỉnh thoảng ngoái đầu lại quan sát tình hình, hắn nhíu mày nói với Vấn Thiên:
-Hai tên kia tách ra rồi, đệ không cảm giác được vị trí của chúng qua linh thức được nữa.
-Có lẽ chúng đang ẩn nấp để tạo cho chúng ta sự sợ hãi vì những biến số đột nhiên biến mất, nhưng cũng có thể chúng đang đợi chúng ta tiêu hao hết thể lực cùng pháp lực để ra một đòn tất sát.
Nhưng có như thế nào thì thật sự chúng ta vẫn là những người bị động vì không có thông tin về vị trí của hai tên kia.
Vấn Thiên vừa nói vừa lách mình thoát khỏi một mũi tên vừa công kích tới.
-Vậy thì khá rắc rối, nếu cứ duy trì tình trạng này, chỉ cần chúng ta mất tập trung một chút thôi, hai tên đó tất nhiên sẽ công kích.
Và những tên đằng sau vẫn đang duy trì tiết tấu truy đuổi theo sự sắp đặt của bọn chúng.
Khánh Điệp trầm giọng tiếp lời.
-Đúng vậy.
Ta tin chắc rằng những tên đằng sau đang cung cấp mọi nhất cử nhất động của chúng ta cho hai tên kia.
Chúng ta không cảm nhận được chúng qua linh thức thì chắc chắn hai tên đó cũng không thể quan sát chúng ta được.
Muốn phá vỡ tình thế này rất đơn giản, chỉ cần tiêu diệt hết tai mắt của hai tên đó là được.
Khánh Điệp nghi hoặc nghe Vấn Thiên nói.
Vấn Thiên cười cười nói tiếp:
-Tức là hạ hết mấy tên đang theo sau thì kiểu gì hai tên đó cũng xuất hiện.
Chúng ta không được phép tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại, đệ và ta vất vả cả ngày hôm nay rồi, thể lực chưa khôi phục hoàn toàn, càng kéo dài càng nguy hiểm.
Khánh Điệp gật gật đầu rồi hai huynh đệ chúng bắt đầu lên kế hoạch phản kích của mình.
Song song với hướng hai huynh đệ Vấn Thiên đang chạy khoảng trăm trượng, có hai bóng người cũng đang di chuyển, đây là tên nam tử trung niên cùng tên cao gầy đã biến mất từ nãy đến giờ.
Trên tay mỗi người bọn chúng đều dán một tấm phù lam sắc toả ra quang mang sáng rực, cùng với đó là con mắt phải cũng đang phát ra quang mang như vậy.
-Duệ Tuân, ngươi thấy cách hai thằng nhóc này tránh né chứ, như kiểu chúng có mắt ở sau gáy vậy.
Không biết tiên môn nào lại bồi dưỡng ra hai tên quái thai như vậy?
Tên nam tử cao gầy vừa nheo con mắt phải lại vừa nói.
-Xuất thân của bọn chúng bây giờ cũng chẳng đáng quan tâm nữa rồi.
Chỉ là năng lực thích nghi với chiến đấu của bọn chúng quả thật quá kinh khủng.
Ta không cảm nhận thấy sự sợ hãi nơi chúng dù chỉ một chút.
Thật không ngờ cũng có ngày Duệ Tuân ta phải chật vật thế này chỉ vì hai thằng nhóc con.
Nam tử trung niên cười khổ, nhưng nụ cười của hắn có thêm phần cay đắng.
Nam tử cao gầy thấy thế cũng cười cười rồi hắn lắc đầu nói:
-Muốn đạt được thứ mình muốn đôi khi chúng ta phải vứt bỏ đi sự tự tôn tầm thường.
Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, muốn tới được đại đạo thì đừng câu nệ tiểu tiết.
Đấy là sự đánh đổi bắt buộc phải có.
Nam tử trung niên nghe xong thì cười phá lên:
-Haha! Ta mà nghĩ nhiều thì cũng không đuổi giết hai thằng nhóc này rồi.
Thôi ngươi cũng đừng nói mấy lời vô bổ ấy nữa.
-Được thôi.
Ta thấy hai thằng nhóc kia đang thì thầm cái gì đấy, ngươi có chắc là cách này của ngươi sẽ thành công chứ.
-Cứ yên tâm.
Ta chỉ không dám chắc hai thằng nhóc có tín vật truyền tin hay không thôi.
Mấy thằng nhóc tầm tuổi này rất háo thắng, cái chúng thiếu nhất đấy là sự kiên nhẫn.
Càng ưu tú thì sẽ càng khó chịu khi bị người khác trêu đùa, lúc ấy sơ hở xuất hiện sẽ là một điều tất nhiên.
Chỉ là thời điểm ra tay phải là một kích tất sát, không cho chúng bất kỳ một cơ hội nào.
Nam tử trung niên nói ra bằng một giọng điệu chắc chắn.
-Ta với ngươi đủ để khử hai thằng nhóc đó rồi.
Sao phải bày vẽ như vậy?
Nam tử cao gầy thắc mắc hỏi.
-Bày vẽ sao, ngươi nhầm to rồi.
Nói thật với ngươi, ta còn không nắm chắc có thể thắng được thằng nhóc sử dụng luân xa kia đâu, mấy tên tu hành giả Địa cảnh của Tiên Luân Tông sử dụng luân xa còn không bằng một góc của nó.
Còn thằng nhóc mặt sẹo kia nữa, nó chưa biểu lộ một chút khả năng chiến đấu nào.
Ta không bao giờ giết người nếu chưa chắc chắn bản thân có thể giết.
Đấy là kinh nghiệm mà ta đúc kết được khi dấn thân vào con đường tu hành này.
-Vậy thì tùy ngươi...
Nam tử cao gầy chưa nói hết câu thì mắt phải đang sáng rực của hắn chợt nheo lại, rồi hắn vội hô:
-Ngã rồi!
Nam tử trung niên cũng nheo mắt lại, trên mặt thì lộ ra vẻ âm tình bất định.
Vấn Thiên vừa đáp xuống một cành cây thì hắn chợt lao đầu xuống.
Khánh Điệp thì vẫn lao thẳng về phía trước.
Đám người phía sau thấy vậy thì nghi hoặc, chúng bắt đầu tách ra, một bên di chuyển chậm lại, còn một bên tiếp tục đuổi theo Khánh Điệp vẫn đang chạy kia.
Hai tên hắc bào nhân tiếp cận tới cái cây vừa nãy mà Vấn Thiên rơi xuống.
Cái cây bị bao trùm bởi rất nhiều dây leo chằng chịt cộng với không gian đen kịt khiến chúng không quan sát được bất kì điều gì.
Hai tên hắc bào rút kiếm ra, chúng nhẹ bước tiến sát gần tới cái cây ấy.
Lúc đầu bọn chúng đã được lệnh giữ khoảng cách với hai tên thiếu niên, nhưng với tình hình hiện tại buộc bọn chúng phải làm như vậy.
Một tên trong đó lấy ra một tấm phù, rồi nó bốc cháy, một thứ ánh sáng trắng rực rỡ chợt bao trùm khắp không gian, hắn quay đầu ra hiệu, nhận được hồi đáp, hắn liền phóng thẳng nó vào cái cây cổ thụ.
Chẳng có vụ nổ nào cả, vì tấm phù ấy chỉ là một tấm Quang Phù phổ thông dùng để chiếu sáng, cũng bởi vì phổ thông nên tên kia mới có thể kích phát.
Cái cây chợt trở nên sáng rõ mồn một.
Nhưng không có bất kì cái gì ở đấy cả.
Tên hắc bào nhân nghi hoặc đang định tiến sát tới cái cây thì bên tai hắn chợt nghe thấy tiếng quát:
-Nhị Kê trên đầu.
Tên hắc bào nhân vội ngẩng đầu thì hắn thấy một khuôn mặt toàn sẹo đang thẳng về phía hắn, dưới sự soi sáng của Quang Phù, hắn thấy khuôn mặt ấy thực sự rất ghê rợn, hắn chợt nổi da gà.
Nhưng hắn vẫn lấy lại được bình tĩnh, hắn vẫn kịp lùi lại một bước rồi đâm thẳng thanh kiếm trên tay về phía khuôn mặt kia.
Khuôn mặt kia chợt cười, nụ cười khá khả ái nhưng ở hoàn cảnh này thì nó quá đáng sợ rồi.
Vấn Thiên chợt vung tay, thanh đoản kiếm trên tay hắn chém thẳng vào thanh kiếm của tên hắc bào.
“Keng” một tiếng, tên hắc bào lảo đảo lùi lại, nhưng hắn còn chưa kịp lấy lại thăng bằng thì một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt hắn, rồi hắn mơ hồ thấy một thanh kiếm đâm thẳng vào bụng mình.
“Nhanh quá” hắn sợ hãi than nhưng không kịp làm bất cứ động tác gì rồi “bụp”.
Sau âm thanh ấy là tiếng hét thảm thiết của tên hắc bào, máu thấm đẫm bụng của hắn.
Thanh đoản kiếm được rút ra, rồi người hắn bị điểm hai chỉ, máu chợt ngừng chảy nhưng sự đau đớn khiến tên hắc bào rơi vào hôn mê.
Vấn Thiên hoàn thành những hành động trên chỉ trong chưa tới một khoảnh khắc, rồi hắn phóng thẳng thanh đoản kiếm lên cành cây trên đầu mình, thấy thanh đoản kiếm đã găm chắc, hắn chợt giật mạnh cùng với đó chân hắn nhảy lên, mọi thứ diễn ra một cách nhịp nhàng, trước sự chứng kiến của tên hắc bào còn lại, Vấn Thiên bay người lên cây đại thụ.
Hắn vừa bay lên cũng là lúc hai mũi tên găm thẳng vào vị trí vừa nãy của hắn.
Lúc Vấn Thiên bay người lên thì ánh sáng của Quang Phù cũng tắt, thân ảnh của hắn cũng dần hoà vào màn đêm u tối cùng với tiếng mưa xối xả.
Vấn Thiên xoa xoa cánh tay cầm kiếm của mình, một kiếm kia của tên hắc bào không ngờ lại mạnh đến vậy, vậy hắn mới biết lúc trước Khánh Điệp đấu với hắn không dùng đến năm thành thực lực.
Vấn Thiên nhìn xuống tên hắc bào đang hôn mê dưới đất, hắn không có giết tên đó, chỉ là từ giờ tên đó sẽ trở thành một phàm nhân, vì hắn đã phế đi linh căn rồi.
Vấn Thiên không muốn giết người, những giấc mơ của hắn cho hắn chứng kiến quá nhiều cái chết, hắn không muốn bản thân mình trải qua cảm giác giết chóc gớm ghiếc ấy.
Và hắn cũng tin rằng, con người thì nên có một cơ hội sửa sai..