Mưa không còn ào ạt nữa, gió cũng chẳng thét gào, nhưng những tiếng sấm vẫn lục bục vang lên giữa khung trời tăm tối.
Đây là cơn mưa đầu tiên của mùa hè năm nay, cơn mưa ấy giống như một con người bị dồn nén lâu ngày rồi chợt tìm được một cơ hội để phát tác, rất dữ dội.
Vấn Thiên lao như điên về phía tên nam tử trung niên, cơ hội để hắn tiếp cận thực sự rất ít, thanh trường kiếm kia đủ nhanh để chặn lại mọi công kích mà hắn tạo ra.
Vậy nên hắn cần tạo ra một điều kiện để khiến thanh kiếm kia chậm lại tiết tấu của mình, và hắn đã làm được.
Cái rìu xoay chém đứt cành cây rồi lượn một vòng quay trở lại, trên đường quay trở về được một bàn tay xảo diệu tiếp lấy.
Vấn Thiên tiếp được rìu xoay nhưng vẫn không vội phóng, độ xoay của cái rìu sau lần phóng trượt kia đã chậm đi ít nhiều.
Không phải là hắn không muốn phóng trúng tên nam tử, nhưng hắn biết với lực mà cánh tay hắn tạo ra không đủ để cái rìu xoay phóng tới mà tên nam tử không thể né được, giới hạn cơ thể của hắn vẫn quá thấp để so với một tu hành giả.
Vấn Thiên vừa cầm rìu xoay vừa lao đến tên nam tử trung niên, hắn cần thu hẹp khoảng cách.
Vấn đề của một kiếm sư sử dụng phi kiếm cũng giống như luân xa vậy, đó là khả năng cận chiến, không phải khả năng cận chiến của họ không có mà nó không đủ tốt để có thể tự vệ trước một đối thủ thuần cận chiến.
Hắn phán đoán rằng tên nam tử trước mặt này cũng vậy, nhưng làm cách nào để đưa cuộc chiến này trở thành như vậy vẫn là một bài toán khó.
Chênh lệch giữa phàm nhân và tu hành giả vẫn là một rào cản quá lớn.
Nhưng hắn lại có một thứ viễn siêu chẳng kém, đó là linh thức.
Khi hắn sở hữu linh thức thì hắn đã không còn là một phàm nhân bình thường nữa rồi.
Vấn Thiên tính toán trong đầu, đồng thời linh thức cũng hoạt động tối đa.
Hắn nắm bắt được mọi chuyển động của thanh trường kiếm kia nhưng thoát khỏi nó thế nào thì hắn vẫn đang tìm cách giải, hắn đã làm chậm được tiết tấu của nó, tạo ra khoảng trống để tiếp cận, nhưng lần công kích tiếp theo của thanh trường kiếm ấy sẽ tới nhanh thôi, bản thân hắn cũng đã thấm mệt, lực lượng tinh thần cũng sắp cạn, nếu không giải quyết nhanh được tên nam tử kia, hắn chắc chắn phải chết.
Khuôn mặt của Vấn Thiên dần trở nên trắng bệch, mồ hôi hoà cùng nước mưa lăn dài trên khuôn mặt đã dần lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhưng những bước chân của Vấn Thiên vẫn cực kỳ vững vàng, việc luôn rèn luyện thân thể tới cực hạn bây giờ đã phát huy tác dụng lớn lao của nó.
Vấn Thiên đã tới rất gần tên nam tử , và thanh kiếm kia cũng đã ngay sát sau hắn.
Khi thanh kiếm kia chuẩn bị đâm tới người, một chân Vấn Thiên chợt hãm lại, mượn lực xoay người lại đồng thời lưng hắn ngả ra sau, cùng lúc đó thanh kiếm kia cũng sượt qua người hắn.
Mắt Vấn Thiên gắt gao nhìn thanh kiếm, phi kiếm đang lao nhanh với tốc độ cao như vậy để đổi hướng được nó gần như là một điều không thể.
Vấn Thiên biết khoảnh khắc này bản thân đã an toàn, tay đang cầm rìu xoay chợt động, nó vung lên, cái rìu xoay rời tay, lượn một vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, rồi phóng thẳng tới chỗ tên nam tử trung niên.
Mặc dù rìu xoay đã xoay chậm lại nhưng với khoảng cách gần như vậy, sát thương mà nó gây ra không phải là chuyện nhỏ.
Duệ Tuân khuôn mặt trở nên âm trầm tới cực điểm, tên kia có mắt ở sau lưng sao? Dù có nhạy cảm với nguy hiểm tới cực độ cũng không thể dễ dàng tránh né như vậy chứ.
Thanh trường kiếm kia vẫn đang lao thẳng, trong cái khoảnh khắc thanh kiếm ấy đâm hụt nhiều người không biết sẽ thắc mắc sao không ngay lập tức đổi hướng phi kiếm để nó đâm thẳng vào người đối thủ.
Nhưng mà đâu đơn giản tới vậy, để điều khiển một thanh phi kiếm đâu có giống như việc cầm một thanh kiếm trong tay mà tấn công.
Thế giới này tạo thành bởi những quy tắc, thanh phi kiếm kia tồn tại trong thế giới này, vậy nên nó cũng bị áp đặt bởi những quy tắc.
Pháp lực cùng tinh thần càng lớn những áp lực ấy càng giảm đi.
Nhưng với một tên Địa cảnh như hắn, những quy tắc kia vẫn quá lợi hại.
Thanh kiếm đang lao nhanh cũng dần lấy lại được tốc độ ổn định để có thể điều khiển một cách mượt mà.
Duệ Tuân tay lại kết quyết, pháp lực gia trì trên phi kiếm được bù đắp tới mức cực hạn, liên kết tinh thần cũng bền chặt hơn, quang mang lại nở rộ.
Hắn chuẩn bị đáp xuống một cành cây, mắt thì vẫn đang chăm chú nhìn cái thứ đồ bật đang xoay tròn kia, một thứ vũ khí thật kỳ lạ.
Phi kiếm một lần nữa sắp sửa công kích, khi hắn đáp xuống chuẩn bị một lần nữa né tránh công kích của rìu xoay, nhưng hắn giật mình phát hiện ra, cái rìu kia không nhắm vào hắn.
Keng, một âm thanh chói tai vang vọng khắp một góc rừng, hoa lửa hiện lên giữa không gian u tối.
Vấn Thiên cũng chỉ đợi có vậy,hắn ổn định thân thể, một lần nữa phóng tới tên nam tử, hắn luồn cánh tay đang dỗi dãi của mình vào thắt lưng, một thanh đoản kiếm lại xuất hiện nơi tay.
Hắn phóng thẳng thanh đoản kiếm ấy về phía tên nam tử trung niên.
Đồng thời hắn cũng lao nhanh tới áp sát.
Duệ Tuân giờ mới biết tên thiếu niên mặt sẹo kia muốn làm gì.
Y muốn loại bỏ thanh trường kiếm của hắn ra khỏi chiến trường trong chốc lát để y một lần nữa sử dụng thanh đoản kiếm kia.
Duệ Tuân cực kỳ kiêng kỵ thanh kiếm ấy, cương khí hộ thể vô dụng với nó.
Cương khí hộ thể vốn là một tầng pháp lực đã được tịnh hoá phủ ngoài cơ thể của mỗi tu hành giả, nó giảm thiểu sát thương gây ra bởi pháp lực lên thân thể.
Nhưng thanh đoản kiếm kia không tồn tại pháp lực, nhưng nó lại là một pháp khí, pháp lực của hắn không thể tác động lên thanh kiếm ấy.
Hắn có thể dùng pháp lực tác động lên sợi dây mảnh kia, nhưng hắn không phải Quyền sư, pháp lực ngoại phóng cũng chỉ có giới hạn rất ngắn, gần như không kịp tác động lên sợi dây ấy.
Hắn chỉ kịp né khỏi chỗ yếu hại, thanh đoản kiếm sượt qua eo của hắn kéo theo một vệt máu.
Hai lần bị một tên phàm nhân gây thương tích, hắn cũng sắp làm trò cười cho thiên hạ được rồi.
Nhưng khi Duệ Tuân còn chưa kịp ổn định lại thân hình, một bóng đen đã áp sát mang theo thứ vũ khí kỳ lạ bổ thẳng tới hắn.
Bao năm lăn lộn ở tu hành giới, đủ để rèn luyện một con người biết xử lý thế nào khi đối mặt với sinh tử.
Duệ Tuân cũng không hốt hoảng hắn vội đưa cánh tay của mình ra đón.
Hắn chưa điên đến mức để người ta chặt đứt cánh tay mình, keng lên một tiếng, tay áo bị xé rách, lộ ra một miếng kim loại đen tuyền nơi đó.
Duệ Tuân đỡ xong vội thối lui.
Vấn Thiên chịu đựng lực phản chấn cũng phải lùi lại mấy bước, hắn thu lại thanh đoản kiếm về lại thắt lưng, rồi nghiêng đầu sang một bên, vài sợi tóc chợt đong đưa rồi biến mất trong không gian tăm tối.
Hắn nhìn thanh trường kiếm đang lơ lửng quanh người tên nam tử, lúc nãy hắn vừa né tránh công kích của nó.
Cái rìu xoay kia của hắn mang theo tất cả sức lực mà chỉ ảnh hưởng tới thanh kiếm ấy trong chốc lát, bởi vì dồn toàn lực nên Vấn Thiên cũng không tính toán để bắt lại, chẳng biết nó rơi chỗ nào rồi.
Lại một lần nữa, Vấn Thiên có cơ hội áp sát, nhưng hắn vẫn không thể tạo ra thương tổn.
Hắn vẫn thiếu một thứ để giải quyết cuộc chiến này, hắn chưa nhận ra đó là gì, hiện tại không phải là lúc để hắn bình tâm suy nghĩ.
Duệ Tuân nhìn tên thiếu niên đang nắm chặt vũ khí của mình.
Cuộc chiến này dường như đã đi quá xa so với suy nghĩ ban đầu của hắn.
Tên phàm nhân trước mặt này giờ đây đã thực sự mang đến áp lực cho hắn.
Hắn mím môi ngậm lấy những giọt nước còn vương trên đó, hắn biết mình phải tốc chiến tốc thắng để có thể cùng đồng bạn tiêu diệt nốt tên dùng luân xa kia.
Nhưng tên trước mặt này cũng quá khó xơi rồi.
Kẻ đó nắm bắt được mọi công kích từ thanh kiếm của hắn tạo ra, cái lần chém hụt kia cũng chỉ đến từ sai lầm ít ỏi của tên đó.
Giữa không gian u tối chợt xuất hiện một khoảnh khắc im ắng đến lạ, hai đôi mắt dán chặt vào nhau dò xét gắt gao đối thủ của mình.
Một ánh chớp rọi sáng bầu trời, hai khuôn mặt kia thâm trầm cực điểm, vẻ mệt mỏi cũng dần hiện lên trên đó.
-Sao ngươi có thể né tất cả?
Một câu hỏi không đầu không đuôi vang lên từ tên nam tử trung niên.
-Sao ta phải trả lời?
Giọng Vấn Thiên vang lên, nó khiến cuộc hội thoại này vừa mới bắt đầu đã rơi vào bế tắc.
Có là thằng đần mới đi trả lời câu hỏi đó, và Vấn Thiên cũng không muốn phí sức nói chuyện.
Hắn đang cảm thấy mình trở nên nóng vội, hắn biết trạng thái này của bản thân là một điều tối kỵ trong chiến đấu.
Muốn nhanh thì phải từ từ, nhưng bản thân hắn lúc này không từ từ được nữa rồi.
Linh thức của hắn đã bắt buộc phải thu lại, từ lúc hắn nằm dưới đất thì hắn đã ngưng lại việc cộng hưởng nhưng lực lượng tinh thần tiêu hao vẫn là quá nhiều.
Không biết giờ Khánh Điệp thế nào.
-Bởi vì ngươi sắp không nói được nữa rồi?
Tên nam tử trung niên trầm giọng nói, hắn cầm lấy thanh kiếm đang lơ lửng trước người rồi lao tới chỗ Vấn Thiên.
Vấn Thiên mặt không đổi sắc, tay nắm chặt rìu lao thẳng tới.
Tiếng binh khí va chạm chấm dứt sự im ắng ít ỏi.
Hai bóng đen quấn với nhau giữa màn mưa u ám, bọt nước tung bay, cành cây lung lay theo từng bước.
Cuộc chiến lại tiếp tục diễn ra..