Bát cháo trên tay dì Dương dần vơi đi, thỉnh thoảng thị lại nói mấy câu động viên với đứa con trai đang mê man của mình.
Vấn Thiên trầm ngâm nhìn, hắn thích những khoảng lặng trong cuộc sống này, không làm gì cả, chỉ lặng yên ngắm nhìn những thứ tươi đẹp cùng ý nghĩa trong cuộc sống.
Đôi lúc những khoảng lặng ấy là lúc hắn ngẫm nghĩ về cái cuộc đời này.
Hắn đã được nhìn thấy quá nhiều thứ, cảm nhận được quá nhiều thứ, nếu không lặng yên, hắn sợ mình sẽ vội vã mà bỏ quên mất những điều tuyệt vời ấy.
Một ánh đèn dầu hiu hắt ở cái bàn chẳng thể rọi sáng cả gian nhà, ở chỗ giường của hai mẹ con cũng chỉ lờ mờ được chút.
Vấn Thiên cầm cái đèn đặt ở một chỗ gần đầu giường, dì Dương ngẩng đầu nhìn hành động của Vấn Thiên, thi gật đầu với hắn cảm ơn, rồi lại tiếp tục chăm sóc cho đứa con đáng thương của mình.
Vấn Thiên cũng gật đầu đáp lại, trở lại chỗ ban nãy, lại lặng yên ngồi đó.
Cảm giác buồn ngủ chợt hiện lên, Vấn Thiên vô thức ngáp một cái.
Đột nhiên con trai dì Dương trên giường liền mở mắt, rồi đôi mắt ấy trở nên trợn ngược, tay hắn bắt đầu quờ quạng, hắn hất bát cháo trước mặt mình ra, choang một tiếng, mảnh bát cùng cháo loãng lênh láng trên nền nhà.
Dì Dương giật mình, sao con trai lại phát bệnh vào buổi tối, thị mau chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay liền dứt khoát ghì lấy đứa con đang vật vã trên giường.
Vấn Thiên thấy việc đột ngột trước mắt thì cũng tỉnh cả ngủ, hắn chạy vội đến bên giường giúp dì Dương, hắn mau chóng giữ lấy thân thể chàng thanh niên đang vật vã trên giường.
Những tiếng gào thét, rồi gầm rú cứ liên tục phát ra từ thanh niên ấy.
Dì Dương vừa giữ vừa nặng nhọc nói:
-Bình thường bệnh tình của thằng bé chỉ phát tác vào buổi sáng, cũng không dữ dội như thế này.
Tối nay chẳng biết tại sao lại như vậy.
Sự lo lắng cùng sợ hãi hiện khắp khuôn mặt dì Dương.
Khi những thứ quen thuộc chợt chệch khỏi quỹ đạo thường thấy, thì sự sợ hãi về hậu quả của sự thay đổi ấy sẽ dần hiện ra.
Còn hơn thế nữa, sự thay đổi ấy lại diễn ra ngay trên chính đứa con trai yêu quý của mình nên dì Dương sốt ruột lắm.
Mặt Vấn Thiên vẫn bình tĩnh, những lúc như thế này càng phải bình tĩnh.
Đôi mắt của hắn đang nhìn chăm chú lên khuôn mặt của chàng thanh niên đang vật vã gào thét.
Hắn thấy được thứ gì đó toát ra.
Từng luồng khí đen khá mỏng manh từ khuôn mặt của con trai dì Dương bốc lên, mắt Vấn Thiên nheo lại, là nó, đúng vậy là cái khí tức lan tràn trên vai Khánh Điệp hôm ấy, cũng là khí tức mà hắn quen thuộc trong những giấc mơ của mình.
Sao lại trùng hợp tới vậy? Vấn Thiên liền trèo tới bên đầu của chàng thanh niên, dì Dương vẫn đang ghì chặt người thanh niên ấy, hai mắt đỏ sọng lên vì lo lắng.
Vấn Thiên chợt đưa cánh tay của mình đặt lên chán của chàng trai, hắn cảm nhận rõ ràng thứ khí tức đen tối ấy, rồi máu trong người hắn lại bắt đầu sôi sục, bàn tay của hắn lại bắt đầu hấp thụ.
Mắt Vấn Thiên trở nên ngưng trọng, quả nhiên hắn có thể rút nó ra khỏi giống khi hắn làm với Khánh Điệp.
Dì Dương kì lạ nhìn hành động của Vấn Thiên, nhưng kì lạ hơn đó là, sự vật vã của con trai thị đang dần giảm bớt, một lúc sau liền về lại bình thường, nhắm mắt lại tiếp tục miên man.
Vấn Thiên thở ra một hơi, hắn dường như nắm bắt được điều gì đó, nhưng hắn không thể nói rõ đó là cái gì.
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã đối diện với ánh mắt đầy hiếu kì của dì Dương:
-Cháu biết chữa bệnh sao?
Vấn Thiên ngớ người ra, hắn biết việc làm của mình đã khiến dì Dương hiểu lầm, nhưng hắn không thể nói ra việc hắn rút thứ đen tối kia khỏi người con trai dì được, hắn vội tìm cái cớ lấp liếm:
-Không đâu dì! Đây chỉ là cách chữa mẹo ở quê cháu thôi, lúc trước cháu thấy người ta làm nên cháu lúc nãy mới thử xem, không ngờ lại thành công.
Vấn Thiên vừa nói vừa cười cười.
Dì Dương thấy sự gượng gạo trong nụ cười của Vấn Thiên, thị cũng không hỏi nữa, cái kia không thể nào là chữa mẹo, nhưng mà ai cũng có một chút bí mật không tiện nói ra.
Dì Dương gật đầu cảm ơn Vấn Thiên một tiếng, Vấn Thiên vội xua tay ý bảo không có gì.
Sau đó dì Dương mau chóng thu dọn mảnh bát, Vấn Thiên thì chỉnh ngay ngắn lại cái giường.
Ngoài cổng chợt vang lên tiếng người nói chuyện, Vấn Thiên nghe được câu chuyện ấy, thì ra có một cô hàng xóm nghe được tiếng gào của con trai dì Dương nên chạy lại hỏi thăm, còn đưa cho dì chút thức ăn.
Vấn Thiên mỉm cười, thế giới này thực ra những điều tốt đẹp nó vẫn đang hằng ngày hiện hữu, chỉ là những khốn khổ ngoài kia quá lớn khiến những điều tốt đẹp ấy bị che lấp đi.
Mọi việc xong xuôi, Vấn Thiên cùng dì Dương quay trở lại bàn ăn, bát cháo của Vấn Thiên đã cho lại vào nồi cho nóng, dì Dương múc lại cho Vấn Thiên một bát, dì múc một bát rồi thôi.
Vấn Thiên thấy thế liền tự múc một bát đầy đưa cho dì Dương, hắn nhẹ giọng nói:
-Dì ăn đi! Lấy sức mà chăm sóc cho huynh ấy! Dì mà ngã bệnh là phiền phức đấy.
Mấy củ khoai dím dưới bếp cháu vứt đi rồi!
Vấn Thiên nói xong liền lấy mấy vụn bạc trong người ra rồi hai tay cầm lấy đưa đến trước người dì Dương, hắn lại nói tiếp:
-Từ giờ đến lúc cháu đi, dì cho cháu ăn ngủ ở đây có được không ạ? Đây là tiền ăn với tiền ở của cháu với Tiểu Hắc, dì đừng đùn lại cho cháu, cháu đã nói rồi, cháu không khách sáo thì dì đừng khách sáo.
Dì Dương nghe xong thì nhìn một lúc lâu chàng thiếu niên đang ngồi ngay ngắn trước mặt mình, ngay từ lần đầu nhìn thấy đứa bé ấy, thị đã thấy nó rất đặc biệt.
Từ ngoại hình đến sức lực của nó, một đứa trẻ xấu xí gầy gò lại có thể cần mẫn vác muối kiếm tiền.
Vậy nên thị rất quan tâm nó, nói chuyện mới biết đứa trẻ ấy thực ra rất trưởng thành, chín chắn và cực kì hiểu chuyện, không biết phải sống trong hoàn cảnh nào mới rèn giũa ra được một đứa trẻ như vậy.
Thị cảm thấy rất thân thuộc với đứa bé ấy, có lẽ bởi vì cảm giác từ một người mẹ thương hại với những đứa trẻ đáng thương.
Mắt Dì Dương hơi đỏ lên, dẫu ánh đèn dầu hiu hắt đôi mắt ấy vẫn sáng ngời kì lạ.
Dì Dương mỉm cười rồi nói:
-Cháu đã nói vậy, dì cũng không nói được gì nữa, nhưng mà sao cháu lại gửi cả tiền ăn cho Tiểu Hắc?
Dì Dương vừa nói xong thì ngoài cửa chợt có động, hai người ngước lại đã thấy một con ngựa đen tuyền miệng cắp theo cái bát tô đứng chồm hỗm ở đấy.
Vấn Thiên cười khổ nói:
-Vì nó rất tham ăn!
Vấn Thiên bước tới chỗ Tiểu Hắc lấy cái bát trên miệng nó xuống rồi múc cháo cho nó, hắn múc tính ra cũng được một bát con đầy.
Tiểu Hắc thấy vậy phì phì mấy tiếng tỏ vẻ bất mãn, Vấn Thiên ra vẻ nghiêm túc trầm giọng nói:
-Muốn ăn nhiều thì cố mà kiếm tiền, mai ra bến xin ông Hoa kéo xe, tao không nuôi bó cô mày được đâu, tính ra tiền ăn của mày còn nhiều hơn tao đấy.
Tiểu Hắc hùng hằng đẩy cái bát vào góc hè rồi bắt đầu ăn, Vấn Thiên cười cười lắc đầu, lại dỗi rồi.
Vấn Thiên quay trở lại bàn, dì Dương cười với hắn.
Hắn cũng cười phụ hoạ.
Vậy là bữa cơm tối rốt cuộc cũng bắt đầu.
Ăn xong Vấn Thiên mau chân xin đi rửa bát, Tiểu Hắc cũng cắp bát lững thững theo sau.
Rửa bát xong thì Vấn Thiên vào lại trong nhà, hắn thấy dì Dương đang nhẹ phe phẩy cái quạt nan cho con trai của mình.
Vừa thấy Vấn Thiên vào thì dì Dương gật đầu cười nhẹ, rồi thị lại tiếp tục phe phẩy cái quạt trên tay mình.
Vấn Thiên thì ngồi ở bàn uống nước.
Dì Dương chợt nhẹ giọng hỏi:
-Tiểu Thiên, quê cháu có gần đây không vậy?
-Nhà cháu xa lắm, ở tận Hoa huyện cách đây mấy trăm dặm cơ.
-Bằng tuổi này mà đã ra ngoài kiếm ăn, cháu cũng dũng cảm lắm đấy! Chắc nhà cháu cũng khó khăn lắm nhỉ?
Vấn Thiên nghe vậy thì hơi chột dạ, thực ra nhà hắn thuộc dạng có điều kiện đấy chứ, nhưng nếu nói ra với dì Dương thì có ổn không nhỉ? Hắn biết người nghèo thường hay mặc cảm.
Hắn lưỡng lự rồi nói:
-Nhà cháu cũng chỉ khó khăn chút ít thôi!
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, về gia đình, về quê hương, về công việc, nói chung là rất nhiều thứ chuyện.
-Tiểu Thiên đi ngủ sớm đi, mai còn đi làm, phòng ta dọn rồi đấy.
-Thế dì ngủ ở đâu?
-Ta ngủ ngoài này với Tiểu Thương, bình thường ta vẫn hay vậy mà nên cháu đừng khách sáo.
Vấn Thiên gật đầu, hắn chào dì Dương rồi mang hành lí của mình vào trong phòng.
Đêm cũng đã xuống, gió lạnh cũng dần buông.
Vấn Thiên ngó đầu nhìn chỗ dì Dương đang nằm, thấy dì đang say giấc hắn mới rón rén bước nhẹ ra ngoài cửa, trên lưng mang theo cái hộp gỗ quen thuộc của mình.
Ra đến hè thì thấy Tiểu Hắc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn đưa tay ra hiệu im lặng, Tiểu Hắc thấy thế liền lại gục đầu vào ngủ.
Vấn Thiên chạy nhanh đến một chỗ mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Hôm nay đích xác hắn phải ngủ, cơn buồn ngủ hắn sắp không ức chế được rồi, nhưng hắn không thể ngủ trong nhà dì Dương được.
Dưới ánh trăng hiu hắt, trong một bụi chuối kín đáo, Vấn Thiên đang cẩn thận điều chỉnh mấy viên trụ thạch, đây là một tiểu trận pháp, nhưng Vấn Thiên không biết nó tên gì, hắn cũng không hiểu tại sao nó không cần đến pháp lực mà cũng có thể kích phát.
Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều được nữa, gần hai chục ngày không ngủ, cộng với việc hấp thu thứ khí tức kia lúc ban tối, Vấn Thiên đã không thể nào chịu đựng thêm nữa.
Hắn vừa nhắm mắt đã liền đi vào giấc ngủ.
Giấc mơ lần này của Vấn Thiên rất kì lạ, lần đầu tiên Vấn Thiên có giấc mơ như vậy.
Không có khung cảnh gì hiện ra cả, chỉ có một khoảng không u tối ngập tràn những ai oán, thống khổ, nhưng nó giống như chỉ là những cảm xúc không có khởi nguồn, rất mông lung mơ hồ.
Sao lại vậy? Sao giấc mơ này chỉ có như vậy? Do tác dụng của viên thuốc kia sao? Hay là do luồng khí đen ban tối? Vấn Thiên không thể trả lời.
Bên trong giấc mơ là vậy, còn bên ngoài cơ thể hắn vẫn quằn quại như mọi khi, máu vẫn cứ chảy, khí đen vẫn vây quanh, còn cái ô kia vẫn tiếp tục xoay tròn.
Mắt Vấn Thiên dần mở ra, sau một chút mơ hồ hắn cũng cảm nhận được đau đớn mà thân thể truyền đến, hắn thở mạnh một hơi, cố gắng ngồi dậy dựa vào một gốc chuối, hắn kìm nén sự đau đớn ngẫm nghĩ lại giấc mơ đêm qua, thực ra nó không có gì cả, chỉ là một không gian đen tối ngập tràn ai oán bi thương mà thôi.
Sự nghi hoặc hiện hữu trên khuôn mặt Vấn Thiên, lần đầu tiên hắn mơ như vậy, sao đột nhiên lần này lại khác biệt? Hắn vò đầu nhưng vẫn không trả lời được nên đành gác lại một bên, hắn thu dọn mọi thứ rồi nặng nhọc trở về..