1. Truyện
  2. Tuyệt Thế Phàm Nhân
  3. Chương 78
Tuyệt Thế Phàm Nhân

Vật Khủng Bố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Khặc khặc mấy tên tiểu nhân loại ngu ngốc, lại dám vọng tưởng đi khiêu khích Hư Ma Thần đại nhân… Đối với các ngươi hiện tại ngay cả uy áp của ngài còn không thoát ra được lại còn dám ở đó khoác lác… Đối phó các ngươi chỉ cần bổn Ma Hoàng búng tay một cái là đủ…" Từ trong hư không, âm thanh của Ma đầu truyền ra vang vọng khắp Sa Hỏa thành làm cho một đám thanh thiếu niên nam nữ trẻ tuổi như rơi vào hầm băng, tâm ý nguội lạnh cam tâm chờ chết, đứng trước lực lượng tuyệt đối như thế này thì ai có thể phản kháng được chứ.

Chưa nói đến Hư Ma Thần cao tít trời xanh kia, chỉ kể đến hiện tại còn có vô số U Linh và ma nhân đủ mọi cảnh giới đang trực chờ lấy mạng bọn họ thì cũng quá dễ dàng rồi. Huống chi phía sau hậu đài lại có thêm mấy tôn cấp bậc Thánh Ma thậm chí là Thánh Ma Hoàng.

Đứng giữa con đường gần như là tử lộ, sự tuyệt vọng bao trùm khắp Sa Hỏa thành, không ai ngờ rằng đợt thí luyện Hoang Nguyên lần này lại có kết cục bi ai thảm khốc như vậy, thế nhưng người nắm giữ số mệnh nghịch thiên thì luôn tạo ra kỳ tích bất ngờ. Trong lúc tất cả mọi người đều đã chìm trong sự sợ hãi của tử vong thì bất chợt một đạo âm thanh lạnh nhạt vang lên rơi vào tai của tất cả mọi người.

" Các vị, lát nữa nhờ mọi người đồng tâm giúp chúng ta một tay chặn đám U Linh và ma nhân cấp thấp kia lại… Còn mấy tên Thánh Ma gì đó kia cứ giao cho bọn ta đối phó…" Tôn Dương mặt không đổi sắc, tuy hắn vẫn bị uy áp giam cầm nhưng lời nói của hắn khiến cho mọi người nghe ra sự tự tin mãnh liệt bên trong đó.

Sùng Văng cũng cười rất tự nhiên như thể hắn lúc này cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi uy áp của Hư Ma Thần nói " Ha ha ha nếu là Thánh Ma chân chính thì bọn ta thật sự không có cơ hội, nhưng mà các ngươi bị nhốt hơn trăm vạn năm lại còn Tồn tại dưới dạng linh hồn, cho nên hiện tại các ngươi đã phế vật lắm rồi… Còn muốn ở nơi này mà rung cây dọa khỉ sao?

" Ha ha Thánh Ma cũng chỉ đến thế là cùng, nghĩ mượn nhờ vào cái thân xác tạm bợ không phát huy ra được bao nhiêu lực lượng thì các ngươi cũng chỉ là phế Ma mà thôi ha ha.." Phan Thanh Xương cũng ngửa đầu cười to, trong lời nói cũng toàn mang theo ý tứ khiêu khích cùng châm chọc.

Lời nói của ba người Tôn Dương vang lên, giống như một liều thuốc làm khơi dậy cho vô số người niềm hy vọng, cho nên có rất nhiều người vì một con đường sống này mà không hề do dự liền gật đầu đáp ứng " Được, các ngươi cứ yên tâm đi đối phó mấy tên đầu sỏ, những kẻ còn lại cứ giao cho chúng ta…" Trong đó có rất nhiều cường giả trẻ tuổi thực lực cực kỳ mạnh mẽ, không hề thua kém gì so với Nhạn Kiến Sinh, chính là những người lúc trước đã ngồi nói chuyện với Nhạn Kiến Sinh ở trên tòa lầu các trước đó. Mà bọn họ cũng có tính toán riêng của mình, chỉ đáp ứng đi đối phó với đám U Linh và ma nhân, tuy là bên trong số đó cũng có một số Ma Vương và U Linh Vương, nhưng mà bọn hắn thà chọn đối đầu với mấy tên này chứ cũng không ai tình nguyện đi tranh dành hay là trợ giúp mấy người Tôn Dương đối đầu với mấy loại mặt hàng nặng ký kia cả.

Mà trong hư không, người nam tử có đôi mắt màu lục lúc này nhìn mấy người Tôn Dương lại càng thấy bọn hắn thú vị, chuyện thực lực hiện tại của Hư Ma Thần và mấy tên Thánh Ma kia cũng là do y đã truyền âm nói cho mấy người Tôn Dương biết, vì vậy bọn hắn mới có thể tự tin như vậy, chỉ có điều Cường giả đẳng cấp mặt dù thực lực đại giảm thì vẫn có thủ đoạn lớn và kinh nghiệm chiến đấu ở cấp bậc cao, còn có đối phó được hay không thì phải xem thủ đoạn của mấy người Tôn Dương rồi.

" Vậy được, đợi lát nữa ta phá giải uy áp cho các ngươi xong những người có thực lực yếu không thể tham chiến thì lập tức rút lui đi khỏi nơi này, tìm chỗ nào đó an toàn chờ đến ngày Hoang Nguyên mở ra thì lập tức thoát ra ngoài…." Tôn Dương lại tiếp tục lên tiếng, đây là hắn tính toán trước một con đường giữ lại mặt mũi cho một số người, vì hắn biết một khi uy áp bị phá thì sẽ có không ít người mang trong mình ý nghĩ sẽ rút lui để bảo toàn mạng sống, đã biết vậy rồi không bằng tự mình nói ra luôn có khi còn mang lại một số hiệu quả khác.

Quả nhiên khi lời nói của Tôn Dương vừa dứt thì có không ít người trong lòng vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm kích đối với Tôn Dương, bởi vì không ai muốn mình mang tiếng là kẻ nhát gan tham sống sợ chết cả. Nhưng mà hiện tại Tôn Dương đã nói thẳng ra ý định của bọn họ để cho bọn họ danh chính ngôn thuận mà rời đi sẽ không có ai dị nghị gì cả, đây là họ lại nợ Tôn Dương hắn một cái nhân tình.

" Hừ tiểu nhân loại ngông cuồng ngu xuẩn, vậy mà lại dám có ý nghĩ phản kháng…" m thanh của Thánh Ma tức giận truyền ra, âm thanh giống như sóng cồn ầm ầm chấn vào màng tai mọi người, khiến cho một số người tu vi yếu liền chao đảo đứng không vững, đầu óc quay cuồng như trời sắp sập xuống vậy.

" Ma đầu, bọn ta không những muốn phản kháng, mà còn muốn trảm Ma đây… " Tôn Dương ngửa mặt nhìn thẳng vào Thánh Ma mà quát lớn một tiếng " Tinh Liên Toả Định hiện cho ta " dứt lời từ phía trên đỉnh đầu Tôn Dương lập tức hiện ra một đoá búp sen mới nở ra được bốn cánh, đoá hoa sen trong suốt như lưu ly thủy tinh sáng lấp lánh chậm rãi xoay chuyển, lực lượng khủng bố tỏa ra bắt đầu chèn ép với uy áp của Hư Ma Thần.

Cùng lúc đó, bên phía Sùng Văn và Phan Thanh Xương cũng đồng thời triệu hoán ra một tòa tháp chín tầng thần bí đen ngòm và một vòng Pháp Ấn kỳ dị cũng bắt đầu xoay chuyển toả ra khí tức cổ xưa mà cường đại.

Tòa Tháp màu đen huyền phù trôi nổi phía trên đỉnh đầu Sùng Văn, từ bên trong tháp cũng phát tán ra uy thế khiếp người mạnh mẽ nghiền ép phá vỡ uy áp của Hư Ma Thần, hơi thở khủng bố giống như một tôn đại Thần chân chính kích xạ ra xung quanh, làm cho vô số người cũng bị chèn ép đến không thở nổi, chân tay không tự chủ được mà run rẩy.

Cũng tương tự Pháp Ấn của Phan Thanh Xương uy lực phóng xuất ra khí thế cũng khủng bố không kém, chỉ có điều so với Sùng Văn và Phan Thanh Xương thì khí thế phát ra từ Tinh Liên của Tôn Dương có vẻ còn yếu hơn hai người kia rất nhiều, nguyên nhân cũng là bởi vì Tinh Liên hiện tại cũng chỉ mới nở được bốn cánh, còn chưa hoàn toàn nở ra toàn bộ, vì vậy khí thế yếu hơn so với hai người kia là chuyện bình thường, nhưng mà đối với chúng nhân lúc này thì khí thế như vậy là cũng quá mức doạ người rồi.

Dưới sự chèn ép của ba nguồn khí tức cường đại, uy áp di Hư Ma Thần phủ xuống rất nhanh liền bị gạt bỏ, tuy nhiên đây cũng chỉ là uy áp do một Hư Ma Thần suy yếu đến cực điểm phát ra, cho nên ba người Tôn Dương mới có thể chống đỡ được. Còn nếu là một tôn Hư Ma Thần chân chính thực lực cường thịnh thì đừng nói là uy áp, chỉ cần một cái khịt mũi cũng đủ để giết đám người Tôn Dương đến mấy chục mấy trăm lần rồi.

Chúng nhân bên trong thành được gỡ bỏ uy áp, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như vừa mới từ cõi chết trở về, người nào người nấy đều một thân mồ hôi lạnh ướt đẫm, tiếp đó là vô số ánh mắt có nóng cháy có kinh dị có ngưỡng mộ có cảm kích, có ngạc nhiên rất nhiều loại ánh mắt mang theo đủ loại tư vị nhìn ba tên quái vật y phục rách rưới đang đứng phía trên kia. Nhìn bọn hắn mà trong lòng vô số người đều cảm thấy tự ti và ganh tỵ vô cùng" Tại sao cùng là tu sĩ, cùng là thiếu niên đồng lứa mà số phận lại khác xa nhau đến vậy? "

Ở phía trên cao, phía trong hắc khí cuồn cuộn, một đôi mắt đen kịt mở ra. Hư Ma Thần bên trong hắc khí như cảm nhận được khí tức mạnh mẽ, đôi mắt nhìn xuyên qua khí vụ hướng đến ba vật kỳ dị đang treo cao trên đỉnh đầu ba tên thiếu niên, từ trong đôi mắt màu đen không tránh khỏi lộ rõ sự kinh ngạc nồng đậm " Ba tên tiểu nhân loại này nắm giữ những thứ đáng sợ như vậy? Thảo nào lại có đủ khả năng phá hỏng tế đàn… Hừ vẫn là bổn Thần may mắn, chỉ trách ba tên kia xui xẻo gặp phải mấy quái thai này phá đại sự… n một đóa hoa sen không rõ nguồn gốc, sức mạnh tiềm ẩn bên trong quả thật khủng khiếp cực độ, may mà nó chưa nở ra hết… Lại còn một vòng Pháp Ấn quái dị, khí tức tang điền như vậy hẳn là một loại Ấn cổ xưa được truyền thừa lại, nhưng hình Pháp Ấn này cũng đang trong thời kỳ bị phong ấn… Vật còn lại là….

Hư Ma Thần lần lượt đánh giá những vật kia, không nhìn thì thôi càng nhìn khiến hắn càng thêm khiếp sợ, một cái càng khủng bố hơn một cái, hắn là ai chứ? Đường đường là một tôn đại ma Hư Ma Thần, ánh mắt nhìn thấu triệt cỡ nào, sao có thể không nhìn ra sự đáng sợ của những vật kia được chứ, chỉ có điều hoa sen của Tôn Dương và Pháp Ấn của Phan Thanh Xương hắn không rõ lai lịch cho nên chỉ là ngạc nhiên một chút. Nhưng khi hắn nhìn đến tòa Tháp màu đen trên đỉnh đầu Sùng Văn thì toàn thân như cứng đờ lại, giọng nói có vẻ hơi run rẩy cùng sợ hãi " Cái, cái này là… Chính là nó, nó và cái nhân vật khủng bố kia…"

Cũng đồng dạng ở một góc trong hư không, đôi mắt màu lục của nam tử kia lúc này cũng không thiếu phần kinh dị cùng kích động nhìn ba vật đang trôi nổi kia, nhất là tòa Tháp màu đen của Sùng Văn, khi nhìn đến tòa Tháp này ánh mắt nam tử đó hiện lên một vẻ tôn kính từ tận đáy lòng trên miệng y không ngừng lẩm bẩm mấy cái danh tự" Nghịch Thiên Linh Bảo Tháp - Lạc Long Chân Quân đây là truyền nhân của ngài ư? Chân mệnh nghịch thiên, đi ngược đạo trời tự thân thành đạo, đạo không do trời… Xem ra một thời đại truyền kỳ của trăm vạn năm trước lại tái diễn rồi, loại người này một khi tự thân tu thành đại đạo thì dù có là trời cũng không thể diệt hắn được, cũng giống như nhân vật truyền kỳ Long Thần Lạc Long Chân Quân của trăm vạn năm trước vậy…"

Truyện CV